Bánh plan, sữa chua, dâu tây.
Một buổi chiều ảm đạm đang chuẩn bị đến. Triều ngồi thừ trong phòng, còn ông Lâm thì ngáy ro ro. Trưa nay nó không có đi ăn cơm, nhưng sao nó không cảm thấy đói! Chắc đang bận suy nghĩ nhiều quá!
“Cái thằng đó là thằng nào vậy? Bực mình quá! Cứ nhớ tới cái cảnh Giang nhéo má nó là mình tức điên lên!”
“Thằng bạn thân nhất gần nhà Giang mà Giang còn chưa làm cái hành động đó. Đúng hơn Giang chỉ làm với mỗi mình thôi! Nhưng mà TẠI SAO???”
“Tưởng ở đây trông ngóng mình, ai dè đã có người kề vai bá cổ rồi, sung sướиɠ thật!!!”
“Ủa khoang đã! Sao mình lại bực bội chứ? Đâu có đáng để mình phải bực bội như vậy đâu. Giang đi với ai là chuyện của Giang mà …?”
“Nhưng mà vẫn không tránh được cái suy nghĩ đó, tức quá!!!”
“Mà …có vẻ như … thằng đó là tình địch với mình hả?”
Triều dậm chân đùng đùng, đang bực dọc chả biết làm gì, chợt còi báo kết thúc giờ hành chánh lúc 4h30 vang lên, nó đi vào thay đồ, mặc cái quần đùi rồi đi ra bãi thể lực. Triều tính không mặc áo, nhưng nếu ra đó, trông nó sẽ lép vế hơn mấy thằng kia nên nó mặc áo cho … đỡ quê.
Triều khép cửa lại, đi được vài bước thì có người kêu nó sau lưng, cái tiếng quen quen, nó không nhớ, đến khi nó quay lại thì tự nhiên nó chết lặng: thằng Hào!
Hào chạy tới gần nó, nhìn nó lạ lẫm rồi cất tiếng:
- Em mới về hả? Hồi sáng anh thấy em ở hội trường!
Triều lặng thinh nhìn thằng Hào.
“Haaa! Thằng khốn nạn này vẫn còn kiếm mình. Làm gì giờ đây? Có nên đập cho nó một trận không? Sức mình bây giờ cũng đủ làm cho nó bầm dập rồi!”
“Đập đi! Đập đi! Cho nó một trận bầm dập đi. Nhớ lại coi, cái mặt nó lúc này với cái mặt nó lúc “đó” như thế nào? Đập nó điiiii, đừng có do dự!”
… “Nhưng … sao giờ nhìn nó mình thấy dư thừa thế nào đó? Hài thật! Bây giờ đập nó thì mình cũng đã bị nó “cướp mất” rồi? Chỉ thêm cái đau tay thôi chứ được gì đâu? Thôi mặc kệ nó đi.”
Triều nhếch môi, rồi quay đi tiếp, Hào vịn tay nó lại. Bất ngờ nó quay lại, đạp một phát thật mạnh vào bụng thằng Hào:
- Biến mẹ mày đi!
Hào đau đớn đứng dậy là nó đã hả hê bước đi rồi. Cái đạp đau điếng vừa rồi đã trút mọi bực bội của nó ra theo, Triều vừa đi vừa cười đã đời. Đến cái chỗ hít xà đơn. Vì vừa bắt đầu giờ nghỉ nên ở đây khá đông, nó ngồi nhìn mấy đứa kia gồng tay lên cái xà, mặt nhăn nhó nhưng chỉ được 4, 5 cái, thằng nào giỏi hơn thì gần 20 cái thôi. Nó cười khẽ rồi chống tay xuống hít đất, khởi động một chút. Bãi tập thưa thớt dần, Triều thở đều rồi đi tới cái xà, nó đưa tay lên và bắt đầu hít.
Một cách chậm và đều, Triều gồng tay đưa người lên xuống theo từng nhịp thở, nó cảm nhận được mồ hôi đang chảy dọc sống lưng … Đến cái thứ 23, nó buông tay thả người xuống. Triều quay quay hai cánh tay, mấy đứa khác đứng gần xem nó hít xà lại hỏi nó đôi chút, nó vui vẻ trả lời rồi bay lên hít tiếp. Lần nào cũng chỉ có 23 cái, đến khi tay đã mỏi hẳn, nó đi vòng vòng quanh cái xà cho đỡ mệt rồi mới đi về. Đằng sau lưng, giọng thằng Hào vọng lại:
- Triều!
Nó quay lại, chống nạnh, hất mặt nhìn thằng Hào:
- Tao nói mày biến đi!
Hào ngập ngừng nhìn nó:
- Cho anh xin lỗi!
- Ok, xin lỗi hả? Chấp nhận! Rồi nha, biến đi, đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa!
- Mà …
Triều khoanh tay, giọng bắt đầu khó chịu:
- Muốn ăn đập nữa không?
Nó thấy Hào cúi mặt, có nét buồn buồn, rồi thằng Hào quay lưng đi về, nó chép miệng rồi đi về tắm rửa đi ăn cơm. Vậy là chắc chắn Giang sẽ không ngồi ăn cơm ở dãy bàn của đại đội 7 đâu, Giang được kiêm chức giống nó rồi, vậy thì chỉ có qua nhà ăn sĩ quan ăn thôi. Nghĩ vậy, nó mới đi vào nhà ăn bằng lối dành cho bộ binh. Triều mặc cái áo trắng, tay cầm cái tô với cái muỗng thản nhiên đi vào. Chợt nó thấy có cảm giác nhột nhột sau lưng, theo phản xạ nó sẽ quay lại nhìn nhưng có vẻ như, cảm giác thân quen đó nó đang cố tránh né, nên nó không quay lại!
Nhà ăn của sĩ quan cũng rộng thật, nó lựa một bàn ngồi đại. Buổi trưa không ăn làm nó đói, Triều ăn ngấu nghiến rồi đứng lên đi ra bồn rửa tô, muỗng.
“Ủa! Cái chỗ mình ngồi là ngay lối ra vào, lúc ăn mình để ý đâu có ai vào nữa đâu? Nhà ăn buổi chiều thường ít sĩ quan ăn lắm. Nhưng mà … sao mình không thấy Giang đâu hết ta? Giang đâu có ngồi trong đây đâu! Từ lúc mình vào mình cũng nhìn một lượt mà có thấy Giang đâu!”
Triều cứ đăm chiêu nghĩ ngợi, nó quên mất khoá vòi nước!
Cứ đều đặn mỗi buổi chiều, Hào đều ngồi quan sát nó ra hít xà, mỗi lần như vậy nó nhìn thằng Hào một cách khó chịu rồi mới đi về!
Tối, nó lên phòng Chủ nhiệm ngồi coi tivi với ông Lâm, chú Huấn, với mấy ông bên Ban Kỹ thuật qua. Mấy cái bản tin thời sự làm nó cứ ngáp ngắn ngáp dài, nó đứng lên đi ra ngoài nhắn tin. Đứng dựa vào lan can, Triều thấy có bóng người đi tới, nó nhìn theo rồi chú tâm tiếp vào cái điện thoại.
- Báo quân số hả đ/c?
Tiếng nói trong phòng vọng ra, dội vào tai nó. Triều cất cái điện thoại vào túi, nó đi vào trong ngồi, nhìn kỹ cái thằng đang ghi ghi chép chép lên cuốn sổ. Cái thằng đó nhìn nó cười mỉm, còn nó thì nhìn thằng đó chằm chằm, không rời mắt. Thằng đó nhìn nó ngại đôi chút rồi đứng lên thưa mọi người đi về, Triều đứng lên đi theo, nhưng nó dừng lại ở cái lan can, nó chống tay nhìn theo thằng đó đến khi bóng nó khuất hẳn trong màn đêm.
“Oh! Nhớ rồi, bữa mình thấy nó kè kè đi chung với Giang nè!”
“Coi nào! Tướng hơi nhỏ con. Mắt, mũi, chân mày, nụ cười và gương mặt của nó đều hài hoà với nhau, không có cái nào dư thừa hay làm giảm đi cái đẹp tổng thể cả. Đặc biệt là cái môi trái tim! Nói chung là nó cũng được!!!”
“Nhưng cái tên của nó mình thấy bựa bựa thế nào đó.“
“Lê Huy Lưu Ly.”
“Vãi đạn thật! Hahaha.”
Triều nheo mắt suy nghĩ, nó nhịp chân một cách thích thú.
…
Trưa hôm sau, nó vẫn không thấy Giang ở nhà ăn sĩ quan. Triều chợt giật mình, vậy thì chỉ có nước Giang vẫn ngồi ở đại đội 7 thôi, có khi nào lúc nó đi qua nhà ăn của tiểu đoàn 2 (gồm có đại đội 5, 6, 7), Giang thấy nó không? Triều thở dài, nó đi ra căntin mua trà C2 uống! Căntin buổi trưa không đông lắm, nhưng có một cái bàn ồn ào ngay cạnh quầy tính tiền. Do lỗ tai nó cảm nhận thấy thôi chứ nó cũng chẳng quan tâm mấy, nên nó không nhìn. Nó đi đến mở tủ lấy chai trà rồi ra tính tiền.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, lỗ tai của nó cũng nghe được những “nội dung” như sau:
- Ủa em, em có hay tin gì chưa? Chồng trong mộng của em có đứa vớt rồi kìa!
Một cái giọng khác cũng đãi không kém cái giọng vừa nói:
- Gì nữa vậy trời? Sao dạo này ở đâu mà nhảy ra cạnh tranh quá trời vậy? Em mới nghe kể có mấy “em” lính mới nữa cũng đang bắt đầu để ý tới ảnh rồi kìa! Thiệt, bực bội quá.
- Chiều nào chồng em cũng ra bãi thể lực ngồi hết á, mà nó hổng có tập, nó ngắm thằng nào đó đó, chờ người ta về hết rồi nó mới chịu đi về. Rồi bữa chị còn thấy nó đứng nói chuyện với thằng nào đẹp trai lắm, mà lần nào chị cũng thấy chồng em nó buồn thiu à!
- Chời ơi, bực bội quá đi à! Đứa nào mà gan quá vậy? Dám đối xử với ảnh như vậy luôn hả?
- Thì chiều nay em ra ngoài đó quan sát thử coi. Chịu khó theo dõi đi em, không là mất vào tay “con” khác đó! Ở đây thấy vậy chứ nguy hiểm lắm đó em!!!
- Đâu đâu, chiều nay chị dẫn em ra đó đi, để em coi coi nhan sắc nó cỡ nào mà nó dám làm như vậy?
Triều tính tiền rồi đi ra, ngay quầy tính tiền có cái tủ mát đựng nước uống, nò nhìn vào cái kính. Và nó thấy cái đám nhô nhố vừa rồi đang nhìn nó. Cả thảy có năm đứa! Nhưng nó tò mò nhìn theo vậy thôi, chứ nó chẳng rãnh quan tâm tới mấy “con” đó. Nó đang bận tìm hiểu xem cái thằng họ Lê tên Ly kia là ai mà lại thân thiết quá độ với Giang như thế!!!
Nhưng trước tiên, nó phải đè nén được cái cảm xúc của nó xuống đã. Không sớm thì muộn, nó với Giang cũng sẽ giáp mặt nhau thôi. Lúc đó nó không được phép mủi lòng, nếu không thì mọi cố gắng của nó trong một tháng qua coi như vô ích!
Nó ra bãi xà đơn đều đặn mỗi buổi chiều … Hào cũng ra nhìn nó đều đặn mỗi buổi chiều! Nó nhăn nhó khi thấy thằng Hào ngồi đó một cục rồi chạy tới cái xà bắt đầu hít. Đến khi mỏi tay, đã đời, nó cởϊ áσ ra lau mồ hôi rồi đi tà tà về. Tất nhiên nó cũng thấy thằng Hào bắt đầu đứng dậy đi về khi nó vừa đi khỏi, và nó cũng thấy thêm là ngoài Hào ra còn có vài người cũng đứng đó nữa, nhưng nó không để ý lắm.
Chiều hôm sau, nó không thấy thằng Hào tới, nghĩ có lẽ thằng đó đi gác rồi, Triều mừng thầm một bữa rồi chạy tới cây xà bắt đầu hít. Lúc về, đang đi tà tà trên đường, ngược chiều nó có một đứa đang đứng khoanh tay, Triều không biết là đang nhìn nó nên nó vẫn cứ bước.
- Đồ cái thứ đi giựt bồ người khác không biết nhục!
Triều giựt mình, nó quay lại nhìn thằng đó khó hiểu! Thằng kia nhìn nó, bĩu môi rồi đon đả đi lại bắt chuyện với cái đám đang đi sau lưng Triều. Nó vắt cái áo lên vai rồi đi tiếp!
“Cái gì nữa đây trời! Đang nhức đầu cái chuyện thằng Ly thằng léo gì đó, giờ tự nhiên lại được là mục tiêu của cái đám nào lạ hoắc nào nữa vậy? Mệt ghê!!!”
Từ buổi sáng ngoài căntin, tới trưa ngoài bồn nước ở nhà ăn, đến chiều ngay bãi thể lực, và đến những lần sau nữa, Triều đều gặp cái đám đó. Tụi nó cứ lờn vờn trước mặt, không thì nói bóng nói gió mỗi khi nó đi ngang qua. Vài lần đầu nó tưởng là lộn người, nhưng khi suy nghĩ lại, nó chợt nhớ ở trong cái trung đoàn này, không phải hoàn toàn 100% quân số đều là “nam”, còn có vài “nam” khác nữa, và đặc biệt là thằng Hào giống như là hot boy trong cái trung đoàn này vậy.
Triều bật cười khi nó nghĩ ra đúng chính xác lý do mà mấy đứa kia đang chửi xéo nó.
…
Và rồi! Triều phải đυ.ng mặt với Giang thật! Đại đội trưởng của đại đội Vận tải có xin lệnh đưa xe với vài quân nhân ra ngoài đi làm công tác, chú Huấn chủ nhiệm Hậu cần đã ký, và nó phải cầm lên Ban Tham mưu cho Tham mưu trưởng ký lần cuối rồi mới cầm về. Đặc biệt một điều nữa là khi xuất quân ra ngoài, phải trình báo với Quân lực, Quân lực ghi nhận rồi mới chuyển qua phòng Tham mưu trưởng!
Triều thở đều, bình tĩnh bước. Cứ nghĩ tới cái đêm mưa trên Quân y, nó buồn lắm, càng nghĩ càng muốn khóc. Nhưng nếu nghĩ đến, nó sẽ thấy nó không xứng đáng với Giang, và đã nghĩ được như vậy rồi, nó sẽ đối mặt với Giang dễ dàng hơn, không còn cảm thấy ray rức và có lỗi nữa!
Triều đi thật êm. Nó thấy Giang ngồi trên bàn qua cửa sổ trước khi đi tới cửa.
Triều chép miệng, rồi tạo một gương mặt hết sức bình thản dù tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực, nó đẩy cửa vào:
- Cho hỏi có anh Vinh ở đây không?
Mắt nó nhìn thằng kế bên, nhưng trong góc của ánh nhìn, nó thấy Giang ngước lên thật nhanh! Triều muốn biết lắm ánh mắt của Giang khi đó. Nhưng nó không thể!
- Anh Vinh đi phép rồi, đ/c kiếm anh Vinh có gì không?
“Tình địch” của nó đang hỏi. Nó vui vẻ đáp:
- Báo quân số!
Thằng đó ghi chép vào tờ giấy của nó, rồi đóng cái mộc lên tờ giấy trình ký của Hậu cần, nó vừa chuẩn bị đưa cho Triều thì Giang lên tiếng:
- Đưa anh xem cái coi, bé Thanh! …
Triều nổi đoá, nó quay qua chống tay vào lan can, mắt nhìn hàng cây phía trước nhưng trong lòng đang thầm rủa xả!!!
- Nè đ/c, của đ/c nè! …
Giang nói nhỏ sau lưng. Triều quay lại, nhìn vào ánh mắt buồn đầy hy vọng đó, mỉm cười:
- Cám ơn!
Nó rảo bước đi tới phòng Tham mưu trưởng, thằng liên lạc Ban Tham mưu ra nhận giấy tờ rồi đi vào trong, nó ngồi ở ngoài đợi.
“Vẫn vậy! Đôi mắt sâu, chân mày ngang, cái môi đỏ đỏ … NHƯNG KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH NỮA! …”
“Má!!! bé Thanh bé Thanh!!! Có tên thân mật với nhau luôn rồi!!! Sao tự nhiên bực quá vậy!!!”
Triều thở từng hơi thở nặng nhọc, thằng liên lạc đưa trả tờ giấy trình ký. Triều cầm về, từng bước nặng nề kết hợp với hơi thở tức tối …
Nó về phòng, đứng ngồi không yên! Triều ước phải chi có cây súng AK ở đây, nó bắn cho mấy phát vào bé Thanh bé thiết gì đó, rồi nó đập cho Giang một trận … cho bỏ ghét!!! Tiếp theo! Triều lấy cái balô ra, rồi lấy cái gối đập đùng đùng vào cái balô chỉ có vài bộ đồ ở trong. Sau đó, nó úp mặt vào gối, hét một hơi thật dài!
Ông Lâm lại cốc đầu nó, chửi nó khùng rồi ra bàn làm việc tiếp. Nó ngồi trong phòng, lâu lâu cứ dậm chân đùng đùng xuống sàn!!!
“Không lẽ ngày nào cũng phải mang cái tâm trạng bực bội này trong người hết sao?”
“Sao … mình thấy ghét cái thằng đó quá … nó dính cứng ngắc với Giang cả ngày, chưa tính tới cái chuyện tối ngủ chung nữa, rồi … rồi … Má! Mình ghét nó quá … tại nó … phá …!”
“AHHHH! Đúng rồi! … Nó phá đám! … Nó là đứa phá đám!!!”
“Đ’ cần biết nó ở đâu chui ra, nhưng nó xuất hiện vào lúc này là không được. Mình đang muốn để Giang một mình, có thời gian suy nghĩ. Chứ mình không có mượn đứa nào an ủi Giang lúc này!”
“Được rồi … chờ đi em! bé Thanh hả em! Xem những gì chuẩn bị đến với em nè! bé Thanh hả??? Vãi đạn thật!”
“Hahaha…”
…
Triều bắt đầu quan sát và để ý cái đám đang móc méo nó, và nó cũng không quên dòm tới bé Thanh của Giang …! Trong đầu nó lúc này đang suy tính nhiều chuyện lắm.
Còn Hào thì cứ lẽo đẽo đi theo nó mỗi chiều!
Bữa nay Triều đi ra bãi thể lực, nhưng nó không có tập. Nó đi lại chỗ thằng Hào đang ngồi rồi hỏi một cách khó chịu:
- Mày rãnh lắm không có chuyện gì làm hả? Sao cứ đi theo tao quài vậy?
- Anh xin lỗi!
- Thì tao chấp nhận rồi, đừng có đi theo tao nữa, chướng mắt quá!
- Nhưng mà … anh đi theo em là chuyện của anh mà! Em đừng để ý tới anh là được rồi!
Triều hăm hở:
- Ê! Trả lời kiểu gì vậy? Tao đạp cho một cái nữa bây giờ?
Hào bất ngờ dang hai tay ra, nói một cách chắc chắn, không hề do dự:
- Vậy em cứ đánh anh nữa đi, chừng nào em cảm thấy hả hê rồi thôi! Anh sẽ không trách em đâu!
Triều hơi bất ngờ đôi chút, nhưng nó vẫn giữ vẻ mặt khó chịu:
- Nói chung là bây giờ mày muốn cái gì?
Hào ngập ngừng:
- Anh thật sự xin lỗi! Anh chỉ mong được trở lại bình thường với em như trước thôi!
Triều khoanh tay, nheo mắt suy nghĩ … chợt, nó cười hết sức ma mảnh:
- Hào! Ôm nhau một cái làm huề! Ok không?
Hào hơi bất ngờ trước đề nghị của nó, còn đang do dự thì nó đã chủ động trước, nó nói khẽ vào tai:
- Bữa nay làm biếng hít xà quá, ra sân banh chạy bộ với Triều nha!
Hào trả lời trong ngạc nhiên, rồi cũng cười và chạy đi với nó. Lúc chạy ngang cái đám đang đứng lố nhố đằng xa, nó không quên liếc mắt nhìn và tạo một nụ cười đầy ẩn ý …
Nói chung là … Triều đã bắn phát pháo đầu tiên vào cái “fan club” của thằng Hào trong cái trung đoàn này!!! Nghe có vẻ ghê ghê nhưng thật sự là lúc này nó đang tuyên chiến với rất nhiều người. Mà mục tiêu cuối cùng của nó chẳng phải cái đám kia.
Triều cười thầm với cái dự định vừa hình thành trong đầu! Còn Hào thì chỉ biết im lặng chạy song song với nó …
Đến hôm nay thì Triều đã thấy được dung nhan của cái thằng bị nó “giựt chồng”. Thằng đó với cái đám của nó, nói chung là cũng có kết cấu, bố cục, điểm nhấn này nọ … tạm thôi, không đẹp lắm. Nhưng quan trọng là tụi kia thua xa thằng bé Thanh gì đó … và tất nhiên bé Thanh đó lại càng thua xa nó hơn nữa!!!
- Hào đi qua đây với Triều chút nha!
- Đi đâu vậy?
- Thì cứ đi lại đây đi, không cần làm gì hết, chỉ ngồi đó chờ Triều thôi được rồi! Nha!!!
- Uhm, đi!
Bữa nay nó hít xà trễ một chút, nó dẫn thằng Hào xuống nhà ăn của tiểu đoàn 1. Vài ngày quan sát, nó tình cờ biết được là Giang vẫn ăn cơm ở chỗ của đại đội 7, còn thằng Thanh kia thì ăn ở bên tiểu đoàn 1 này, đặc biệt là cái đám lâu la đang có ác cảm với nó cũng ăn ở bên này. Triều đẩy cửa bước vào, nó hơi ngạc nhiên khi thấy thằng Thanh ngồi một mình ở cái bàn gần cửa sổ, còn cái đám kia thì chẳng khó tìm lắm, lúc nào cũng ồn và gây chú ý!
Triều đi lại cái bàn đó, đứng trước mặt cái thằng mà bảo nó “giựt chồng”. Chống nạnh nhìn nó, Triều nói lớn:
- Ê! Con đ? hổng l^n". Đm mày nói ai giựt chồng mày hả?
Thằng đó từ đắm đuối nhìn thằng Hào đang đi sau lưng Triều, rồi chuyển qua ngơ ngác nhìn Triều. Triều nói lớn hơn nữa:
- Mày đứng lên nói cho mọi người ở đây biết coi? Đứa nào là chồng mày? Rồi đứa nào đi giựt chồng mày? HẢ???
Do buổi chiều ăn cơm ít khi tập trung đi giống buổi trưa, nên nhà ăn có lác đác vài đứa đi ăn sớm. Nhưng cũng đông!
- Đâu? Mày đứng lên nói thử coi? Sao mày nói tao giựt chồng mày? Chồng mày là đứa nào mà mày nói tao như vậy?
Tất cả những con mắt trong nhà ăn đang đổ dồn về phía cái bàn tụi kia ngồi. Thằng đó sợ sệt nhìn qua mấy đứa bên cạnh, tụi nó cũng làm thinh, chả ai dám nói câu nào! Còn thằng Hào thì ngồi nhìn từ nãy giờ, bản thân nó cũng chả hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Sao hả? Không nói được đúng không? Đám tụi bây chỉ đi chửi đổng người khác chứ làm được cái quần gì! - Triều quay qua nhìn thằng đó lần cuối - Đm cái mặt chó của mày đừng có kiếm chuyện với tao nữa nha. Tao đ’ có thời gian để hơn thua với cái lũ ở không tụi bây đâu!
Trước khi đi ra, nó đá cái ghế sắt bay lại chỗ tụi kia ngồi, cái ghế đυ.ng vào bàn, một cái chén rớt xuống vỡ tan tành, cả đám bàng hoàng nhìn nó với thằng Hào đi ra.
Và trước khi Triều ra, nó liếc nhanh và thấy Thanh cũng đang nhìn nó. Triều cười thầm.
Hào hỏi nó chuyện gì, nó bảo chỉ những chuyện vặt, đừng quan tâm. Rồi nó đi ra hít xà. Làm một lượt 22 cái cho đã, xong nó đi xuống để thằng Hào lên hít thử, nhưng Hào hít còn yếu hơn nó, chỉ có khoảng 10 11 cái là đã bỏ tay ra rồi. Chán, nó ngồi xuống nhìn mấy đứa kia tập từng đợt từng đợt.
- Anh gì ơi!
Triều quay qua, nó phì cười khi thấy cái thằng đang kêu nó. Rồi nó hỏi lại:
- Gì vậy?
Thằng đó ngồi xuống kế bên nó, nói nhỏ nhẹ hết sức:
- Anh có thể nói chuyện với em một chút không? Chỉ một chút thôi!
Triều chưa thấy thằng này bao giờ, tuy nó bị móm nhưng mặt nó cũng có nét, không đến nỗi nào nhưng Triều thấy nó tếu tếu sao đó. Triều cười, quay qua ngồi đối diện với nó:
- Hỏi đi, nghe nè!
- Anh có chuyện gì với mấy người hồi nãy vậy?
Triều chép miệng, nó tưởng gì hay ho lắm:
- Chi vậy? Về nói lại cho tụi nó nghe hả?
- Không phải đâu, em chỉ muốn nói với anh, là anh đừng kiếm chuyện với tụi đó, tụi nó không bình thường như anh nghĩ đâu!
Triều cười:
- Thôi! Ai có làm gì ai, cứ chờ thì biết, không phải chứng minh cho nhau biết làm gì? À, sẵn cho hỏi tên tuổi của mấy đứa đó là gì được không?
Thằng đó nói ngay lập tức:
- Cái đứa mà anh hăm hồi nãy, nó tên Phi, nó là liên lạc của đại đội Trinh Sát, còn thằng kế bên nó, tên Danh, là liên lạc của đại đội Phòng Không, thằng đối diện thằng Phi là đứng đầu cái đám tụi nó đó, thằng đó là lính cũ, lẽ ra nó xuất ngũ đợt trước rồi nhưng nó đăng ký đi học Quân y, nó mới về. À, nó tên Hải đó anh! Còn thằng kế bên là trợ lý Tác huấn của Ban Chính trị. Nó tên Quỳnh!
- Ồ! Cũng dữ dội nhỉ? Liên lạc toàn đi tới đi lui trong đại đội, có làm cái gì mệt đâu? Quân y thì khỏi bàn, toàn ru rú trên Quân y. Hèn gì anh thấy thằng đó trắng nhất, còn thằng kia ở Ban Tác huấn trong Ban Chính trị hả? Hình như bên đó lo phụ trách mấy hoạt động văn nghệ, thể dục thể thao này nọ trong trung đoàn mình phải không?
- Đúng rồi anh. Còn nữa, thằng Hải Quân y đang quen với thằng liên lạc ban Tham mưu, cũng do thằng Quỳnh mai mối đó … bởi vậy ai cũng sợ cái đám thằng Hải hết! Đứa nào chọc ghẹo gì tụi nó, là thằng Hải giựt dây cho đại đội đó bị báo động ban đêm liền. Bằng cách nào em không biết, nhưng ai cũng sợ đám tụi nó là vì lý do đó đó!
Triều gãi đầu:
- Gì mà giống thâm cung nội chiến quá vậy. Cái đám khùng đó làm riết thấy lố quá! Ủa quên, em là gì trong đám tụi nó? Sao chưa nghe đề cập tới? Mà mục đích của em tới gặp anh chỉ để nói với anh vậy thôi hả?
Thằng đó trầm ngâm một chút rồi nhìn Triều, giọng cũng buồn lắm:
- Em ở bên đại đội 2, hồi trước cũng thân với tụi nó lắm. Nhưng cũng từ một bữa, em thấy anh Hào đi gác về, ảnh bị té ướt áo, em tới đỡ ảnh dậy, rồi em chỉ ảnh phơi cái áo ướt ở sào phơi đồ của đại đội em … Sau đó, em với ảnh có ngồi nói chuyện một chút, ảnh cũng vui tính lắm!
Triều nhìn vào đôi mắt mơ màng vừa kể vừa nhìn thằng Hào đang hít xà ở đằng kia, tự nhiên nó nén không được cười, nó cười hết sức có thể:
- Haha! Rồi sao nữa?
Thằng đó đáp, giọng cũng chưa bớt buồn:
- Lúc đó, thằng Phi nó đi ngang qua. Nó thấy anh Hào ở trần, ngồi cười giỡn với em, nó ghen. Rồi lúc đi ăn cơm, nó chửi em giữa nhà ăn tiểu đoàn 2, ai cũng nhìn em, em tự ái với buồn quá nên không chơi chung với tụi nó nữa!
- Hahaha, cái đám nhãm nhí. Mắc cười quá đi! HAHAHA!!! Một mình nó mới có quyền thích thằng khỉ đó thôi à? Hahaha.
- Sao anh lại nói anh Hào như vậy? Anh không tôn trọng anh Hào gì hết!
Triều cười nghiêng ngả, nó không kìm lại nỗi:
- Nó có cái gì mà anh phải tôn trọng nó! Anh đâu có phải như em đâu? Hahaha!!!
- Vậy anh với anh Hào là gì? Tại sao anh lại đi chung với anh Hào!!!
Triều cười cho đã đời, nó ngồi đàng hoàng lại, suy nghĩ một cái lý do rồi nói cho thằng đó nghe:
- Thằng Hào nó mắc nợ anh, nhiều lắm. Chỉ có đến khi nó chết mới trả hết được thôi!
Thằng kia sửng sốt liền! Triều cười ác liệt hơn nữa:
- Hahahaha. Dù sao cũng cám ơn em đã nói cho anh biết những chuyện đó nha. Thôi anh về đây, hẹn gặp lại!
Triều đứng dậy đi về, Hào thấy nó đứng dậy nên chạy ra đi về chung. Chợt, Triều quay lại hỏi:
- Ủa? Em tên gì?
- Em tên Phát!
- Anh tên Triều, thôi anh về!
…
Hôm nay là một ngày mà Triều không biết phải nên vui hay buồn nữa???
Đang chống tay hít đất dưới đường, nó ngước lên nhìn rồi sững người, nằm bẹp xuống đường luôn! Nó đứng dậy, quay mặt qua hướng khác, giả bộ phủi phủi bụi trước áo.
Giang đang đi tới!
Triều tính đi về, nhưng có một suy nghĩ làm nó chùn chân … nên nó ngồi lại.
Cái đường rộng thênh thang, nhưng Giang đi lại và ngồi kế bên nó. Triều cảm thấy tim nó đập loạn xạ, cũng hên hôm nay thằng khùng kia đi gác rồi, có nó ở đây nói nhảm, chắc Triều chết luôn quá!
Giang chống tay xuống hít đất, lúc này nó mới dám nhìn qua.
“Chà! Thời gian mình đi chắc ở đây siêng tập tạ lắm, coi bắp tay với cái lưng kìa! Cơ bụng thấy rõ luôn! Từng đường nét đều đặn và nhấp nhô … nhìn hấp dẫn quá!
“Hic, cái lưng quen thuộc, sao mình muốn được nằm dưới cái lưng đó quá đi!...”
“Ôi! Mình lại tự làm yếu lòng nữa rồi. Đừng nhìn nữa … quay đi … hay làm gì đó đi!!!“
Giang hít đất xong rồi đứng dậy, đi lại cây xà và hít. Nó biết chắc Giang đang nhìn nó, bởi vậy nó sẽ không nhìn, nó ngó lơ chỗ khác. Nhưng nó cũng biết được Giang hít được bao nhiêu cái, bởi mấy thằng đứng coi tụi nó đếm theo, và Triều nghe được!
23 cái! Giang hít được 23 cái. Nó không nghe thấy tụi kia đếm nữa, lúc này Triều mới đứng lên, đi lại cái xà và bắt đầu hít! Giang không đứng đâu xa, đứng ngay kế bên nó … và nó chỉ hít đúng 22 cái!
Mấy đứa xung quanh cứ huýt sáo, tiếc cho nó, còn một cái nữa là bằng được người kia rồi. Nó cười, vắt cái áo lên vai, rồi đi về!
- Khoa …!
Âm giọng rất buồn! Nó nghe kỹ hơn và thấy trong đó có thêm một nỗi nhớ rất lớn lao! Nhưng nó khước từ tất cả! Triều cười trong lòng vì lý trí của nó đã vượt qua được con tim rồi, nó vẫn bước đi mà không hề thấy ray rức trong lòng!
Những buổi chiều sau đó, mấy đứa thường ra đó tập thể lực, tụi nó thắc mắc sao lúc nào cũng có một thằng hít xà được 23 cái, thằng kia có 22 cái rồi thôi. Và có mấy hôm thằng Hào cũng có mặt ở đó, Hào nhìn nhìn Giang nhưng không nói gì, nó thì chỉ làm thinh từ đầu tới cuối thôi. Chứ nó biết làm gì nữa bây giờ?!
…
“Sao mình nghĩ hoài không ra vậy ta!”
“Làm cách nào mà anh Vinh đưa Giang lên Quân lực vậy? Rồi đưa thêm con kỳ đà cản mũi lên ở chung nữa!”
“Tức quá, bảo đãm Giang cãi lời mình nữa rồi! Muốn lên trên đó ngồi chỉ có nước chi tiền ra thôi. Chứ lính thường không có người thân làm trong này thì làm quái gì mà được lên đó!”
“Ôi thôi kệ đi, cứ việc ăn chơi phá phách như ngày xưa. Muốn làm gì làm, mình không quan tâm nữa!”
Tự an ủi là vậy, nhưng mỗi lần nghĩ tới kế bên Giang có thằng Thanh kia, tự nhiên nó lại tức điên lên!
…
Tối nào nó cũng ra căntin ngồi chơi, vừa uống nước vừa xem hoạt hình trên TV, cái giờ đọc báo xem tin đa số lính phải tập trung trước đại đội, rồi kéo tivi ra, cả đám ngồi xem, nên giờ đó ngoài căntin hầu như chả có ma nào … ngoài nó ra! Điện thoại có tin nhắn, nó trả lời được. Nhưng có ai gọi nó phải đi chỗ nào khuất để nghe. Nói cho cùng nó được phép xài nhưng phải kín, không có vụ hiên ngang cầm điện thoại đi giữa đường đâu.
Chị Quyên gọi, nó đứng lên nhìn xung quanh, gần nhất là cái nhà tắm của … đại đội 7! Triều chép miệng rồi chạy vô lẹ để nghe điện thoại. Bả gọi hỏi thăm, rồi kể mấy chuyện trên trời dưới đất, nó ừ ừ, cười nói một hồi rồi thôi. Cái này tắm đại đội 7 này ít hơn đại đội 5 một hồ nước, cũng tương đối rộng. Mấy lúc buồn nó hay xuống nhà tắm đại đội 5, nằm trên cái bậc thềm nghe nhạc, nhìn mây nhìn trời cho đã đời rồi mới về!
Cúp máy xong, nó cất điện thoại vào trong rồi đi ra … vừa lúc đó Giang đi vào!
Theo phản xạ, nó ngước lên nhìn. Và nó thấy Giang cũng vừa mới ngước lên nhìn nó. Tự nhiên Triều thấy sờ sợ, nó lủi ra thật nhanh … nhưng không kịp.
Lúc này nó mới thấy là nó phải cố gắng hít xà đơn thật nhiều hơn nữa!
Giang nắm chặt hai tay nó, kéo nó vào trong cái góc thay đồ của nhà tắm, ở cuối là cái cửa vào nhà kho, hầu như nhà tắm của đại đội nào cũng đều có kiểu thiết kế như nhau! Nó giằng mạnh tay, chống cự quyết liệt nhưng chỉ vô ích. Giang mạnh hơn nó!
Giang mở cái cửa, đẩy nó vào trong đó, Giang đi vào rồi đóng cửa lại. Ánh đèn nhà tắm hắt vào cái cửa gỗ, để lại trên thềm những vệt sáng song song nằm ngang nhau. Nhưng hai đứa nó không đứng chỗ đó, tụi nó đứng ở góc tối phía trong!
Giang ôm nó cứng ngắt, nó không sao thoát khỏi cái vòng tay đó. Triều cố gòng tay, đẩy tay Giang ra, miệng làu bàu:
- Bỏ ra coi!!! La lên đó nha!!! Muốn không hả?
Cùng với hơi thở ấm, Giang thì thào vào tai nó:
- La lên cho người ta lại hả? Lúc đó bị hiểu lầm là vào kho ăn cắp thì sao?
Cũng đúng thật! Triều cố sức vùng vằn, giọng nói khẽ một chút:
- Bỏ ra! Bực bội quá nha!
- …
- Giang! Đừng coi … Gian … ah …!
- Suỵt, có người vào!
Triều đứng im, nó lắng tai nghe tiếng dép đang đi vào trong này:
- Anh Thắng, ở đây nè anh!
Nó ngạc nhiên, tiến xích tới nhìn qua khe hở của cái cửa. Giang vẫn ôm nó cứng ngắc!
- Ở đây được không vậy?
- Hông sao đâu anh, an toàn mà!
Cái giọng nhão nhoẹt vừa dứt là Triều đã lấy cái điện thoại trong túi ra, chỉnh chế độ quay phim và nó quay lại. Tự nhiên nó lại có phản xạ như vậy, Triều chép miệng cho qua cái hành động của mình rồi chăm chú vào cái điện thoại.
Thằng tên Thắng đó, nó là liên lạc ban Tham mưu, Triều còn nhớ mặt nó mà. Và Triều chợt nhớ tới lời kể của Phát, thằng Thắng này đang cặp với thằng Hải Quân y, mà thằng Hải đó nó trắng, chứ không có giống thằng này. Triều ngờ ngợ, nhưng nó cứ quay lại đã, có gì lát về tính tiếp!
Hai đứa nó ngoài kia bắt đầu “cắn” nhau ngấu nghiến. Triều cố gắng quay lại thật rõ, ánh sáng phía ngoài cũng đủ thấy được, không mờ lắm.
Giang nới lỏng tay, nói nhỏ với nó:
- Làm vậy chi vậy?
- Suỵt …
Triều cứ tập trung vào công việc của mình. Còn Giang … Giang vén áo nó lên, đưa tay vào trong … hai tay Giang sờ soạn lần lượt từ bụng tới ngực!!!
Tiến thoái lưỡng nan. Triều chỉ còn biết thở đều, cơ thể nó tê dại với đôi bàn tay đó. Chốc chốc Giang khẽ hôn lên má nó …
Triều giựt mình, nó không tin nổi nó đang thấy gì!!! Thằng Thắng tựa người vào tường, còn thằng kia thì … ngồi xuống. Tụi nó bắt đầu “bạo” hơn …
Giang nói khẽ:
- Ghê quá, tắt đi!
Nó đáp lại, giọng khẽ hơn:
- Đừng có nói gì hết!
- Ok!
Giang ráng hôn một cái vào má nó, rồi ôm nó vào thật nhẹ.
…
Thắng kẽ kêu một tiếng, nó thở mạnh nghe thấy rõ. Còn thằng kia thì đứng lên, hai đứa nó “cắn” nhau một lúc nữa rồi mới đi ra … Xong! Kết thúc vài phút “mây mưa” ngắn ngủi. Triều thấy ghê với cái kiểu nó vừa thấy, nó bấm lưu đoạn phim vừa quay lại rồi cất điện thoại vào túi. Lúc này, Giang cũng vừa xoay người nó lại, ôm hờ người nó, nhưng nó lại cảm thấy đang ôm rất chặt …
- Đủ rồi đó, bỏ ra đi!
Giang không nói gì, nhẹ nhàng cúi đầu xuống. Triều quay đầu qua, đôi môi Giang chạm vào má nó. Giang cố gắng lần nữa, nhưng nó thì lại quay đầu sang chỗ khác tiếp. Giang hỏi khẽ, hơi thở của cả hai lẫn vào nhau:
- Sao vậy?
- Đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa! Bỏ tui ra đi!!!
- Nếu không thì sao?!
Giang hôn vào trán, vào mắt nó, rất khẽ. Nó quay người, mở cửa đi ra:
- Tui đã nói với anh rồi, anh không chịu hiểu hả? Anh cố chấp như vậy thì người thiệt thòi sẽ là anh đó.
Triều ngập ngừng, rồi nhìn vào đôi mắt đen sâu láy đó một lần nữa:
- Cố gắng suy nghĩ những gì tui nói đi, đó là những điều tui mong muốn nhất ở anh đó. Đừng tìm tui nữa!
Nó bước ra, vừa đi khỏi nhà tắm đại đội 7, là nó chạy một mạch về Hậu cần.
“Thua rồi!”
“Thua đậm rồi!!! Hic hic, lý trí lý tréo gì ở đây nữa? Thua con tim mất rồi!”
“Nói cho suông miệng vậy thôi, chứ quả thực mình không đủ can đảm để đứng đó thêm một chút nào nữa …”
“Mọi cố gắng quên Giang trong một tháng qua, trước mắt là đã thất bại rồi! Bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào hiện tại nữa thôi!”
“Mình sẽ cố!!!”
Về tới phòng rồi, nhưng trong đầu nó cứ lờn vờn hơi ấm trong lòng Giang, cái mùi quen thuộc, cái cảm giác an toàn quen thuộc, và cả giọng nói quen thuộc. Tất cả kết hợp với nhau đánh sập cái suy nghĩ cố chấp mà nó đã cực khỗ dựng lên!
Dù đã chạy đi xa rồi, nhưng nó vẫn ước ao được Giang ôm một lần nữa! Chẳng hiểu sao!!!
…
Triều bực bội khi thấy Giang đang cố tình lì lợm trước mặt nó. Sáng sớm đi báo quân số, Giang cứ nhè nó mà hỏi trong khi Hậu cần ngồi đó một đống người. Trưa ăn cơm, Giang đi vòng qua cái bàn nó ngồi, phải đυ.ng vào người nó một cái rồi mới chịu đi qua đại đội 7 ăn. Chiều cũng vậy, mỗi lần Giang chuẩn bị hít xà là Giang nhướng nhướng cái chân mày nhìn nó, cười nhẹ. Nó thì chau mày nhìn theo...
… nhưng thực ra là nó chỉ nhìn cái cơ thể rắn rỏi đang lấm tấm mồ hôi mà thôi!
Hôm sau, Triều phát hiện ra một điều rất thú vị. Cái thằng trong đoạn phim nó quay lại được, lúc tối về nó coi đi coi lại, cốt chỉ để nhìn thấy mặt thằng đó, và nó nhận ra thằng đó chính là thằng Quỳnh, chứ không phải thằng Hải. Rõ rồi, tụi nó ăn vụng bị Triều bắt quả tang!
Nghĩ tới đó, Triều cười khoái chí, nó chuẩn bị tinh thần cho tiết mục thú vị sắp đến!
Chiều tới. Nó nói với thằng Hào là bữa nay nó mệt, không tập một bữa. Khi nó yên tâm là thằng Hào đã đi vào căntin ngồi chơi, nó mới hí hửng cầm cái điện thoại, dây phone đi xuống nhà ăn tiểu đoàn 1.
Cái đám âm binh tỏ vẻ khó chịu khi nó bước tới. Bữa nay Triều càng vui hơn khi nó thấy thằng Thanh cũng có mặt ở đây. Triều đi lại, đứng khoanh tay trước mặt cái thằng trắng nhất đám – tên Hải, nó cười nhẹ:
- Hải phải không? Có thể ra đây gặp riêng một chút không vậy?
Thằng Hải bĩu môi, liếc nó:
- Tao thì có gì để cho mày nói, thứ giựt chồng đ’ biết xấu hổ!
Triều cười thân thiện hết sức:
- Trời, thì cứ ra đây một chút thôi, rồi sẽ biết được ai giựt chồng ai!
Hải khó chịu đứng dậy, đi theo nó xuống ngồi ở mấy cái bàn phía dưới. Nó cắm dây phone, chỉnh cái clip đó cho thằng Hải coi, rồi nó ngồi chờ phản ứng …! Từ từ, rồi thằng Hải nheo mắt nhìn, rồi bặm môi, nghiến răng … từng hơi thở tức giận đang hì hục theo nhịp thở. Triều có cảm giác nó thấy được cục tức ngay cổ họng của thằng Hải đang càng lúc càng bự, và sắp sửa nổ tung!
Hải tháo cái phone ra, đưa cho nó, nói nhỏ nhẹ bằng giọng kìm nén:
- À em! Cám ơn em nhiều nha, chị cám ơn em rất là nhiều luôn đó!!!
Dứt lời, nó lao tới giáng một bạt tay thật mạnh vào thằng Quỳnh, làm thằng đó té ngửa ra sau. Hải thét lên, khá là chói tai:
- TẠI SAO MÀY LẠI LÀM VẬY VỚI TAO?
Triều run nhẹ đùi, ngồi nhìn, cách đó mấy bàn, Phát cũng đang tập trung quan sát. Còn thằng Quỳnh, hình như nó chưa biết lý do tại sao, trên mặt nó vẫn còn thoáng chút ngạc nhiên pha lẫn sợ sệt:
- Chị … chị nói gì vậy … sao chị đánh em … em có … làm gì chị đâu …?!
- MÀY VỚI THẰNG THẮNG VỪA LÀM CÁI GÌ SAU LƯNG TAO? HẢ?
Lúc nó thấy thằng Quỳnh đang điếng người, cùng là lúc mấy đứa ngồi chung bàn tự động tản ra. Triều đi lại gần, vịn tay lên vai thằng Hải, cười tươi:
- Thôi tui về nha, mấy bạn ở lại ăn cơm vui vẻ. Ủa mà đã là chị em với nhau rồi, thì có gì từ từ nói, đừng lớn tiếng quá, không có hay đâu!
Hải vẫn tức tối nhìn chằm chằm vào thằng Quỳnh. Triều nhìn sang bàn Thanh đang ngồi, Thanh lặng im nhìn nó, nó cười nhẹ đáp lại rồi đi ra …
- ĐMM, TAO COI MÀY NHƯ EM TAO, MÀ MÀY LẠI LÀM CÁI TRÒ ĐÓ SAU LƯNG TAO LÀ SAO?
- CŨNG CHÍNH MÀY DẪN NÓ LẠI LÀM QUEN VỚI TAO … TRỜI ƠI … TAO CÓ NGỜ ĐÂU … MÀY LÀ CON Đ? CHÓ!
- BỮA NAY TAO CHO MÀY CHẾT … CHO MÀY CHẾT LUÔN … ĐỂ MÀY KHỎI DANG DÍU VỚI CHỒNG TAO NỮA!
- Chị ơi! Chị ơi! Tha cho nó đi chị …
- BỎ TAO RA!!! …
- AAAAA ….
Tiếng la hét vọng lại khắp hành lang nhà ăn, vài đứa nghe đánh lộn xúm lại coi càng lúc càng đông. Triều hả hê bước từng bước, nó thử tưởng tượng ra cái cảnh trong đó đang diễn ra tới đâu …
- Anh Triều! Anh Triều!
Giọng của thằng Phát, Triều quay lại, thọc tay vào túi quần:
- Gì vậy em?
Phát vừa nói vừa thở dốc:
- Quỳnh … Quỳnh … bị thằng Hải rạch mặt. Nó khóc quá trời luôn!!!
- Gì ghê vậy, tới mức độ đó luôn hả?
- Mà … anh nói gì với Hải vậy? Sao nó lại đánh thằng Quỳnh dữ vậy!
Triều cười mỉa, nó không cảm thấy hối hận một chút nào:
- Anh nói rồi, tụi nó kiếm chuyện với anh trước, anh chỉ cho thằng Hải biết một chút thông tin mà nó cần biết thôi.
Nó liếʍ môi một cái rồi nói tiếp:
- Sao em lo lắng quá vậy? Tụi nó thanh toán lẫn nhau thôi mà! Có ảnh hưởng gì đến em đâu!
- …
- Tách ra được rồi thì tốt, đừng phụ thuộc vào đám tụi nó quá. Giờ cứ làm gì mà em thích đi. Đừng sợ, nếu tụi nó còn kiếm chuyện thì lại nói với anh nè!
- Anh Triều …
- Thôi anh về, em lại đó hóng chuyện tiếp đi!
“Tội nghiệp thật, bị nó rạch mặt, đưa lên Quân y, mà thằng đó cũng ở Quân y, lên đó chắc nó cho thêm hai ba đường nữa.”
“Hahaha…”
“Ai kêu chọc tao làm gì! Cho chừa cái tật hoang tưởng rồi đi kiếm chuyện với người khác! “
“Nhưng mà … cái ánh mắt thoang thoáng lo sợ của Thanh lúc đó nhìn thích thật! Hahaha, chưa đâu em, chưa tới lượt em đâu! Cứ ngồi đó chờ đi … Haha!!!”
- Ê đứng lại!
- Hả???
- Tao nói mày đó, đứng lại liền cho tao!
Thanh đứng xuống, gạt chống cái xe đạp, nó ngơ ngác nhìn Triều đang hùng hổ tiến tới:
- Xe này của Hậu cần, tao lấy lại đó!
- Nhưng … cái này của … anh Giang mà!
- Anh con khỉ, mày ngon thì về kêu Giang xuống đây gặp tao nè. Đừng nhiều lời!
Thanh lặng lẽ lấy mấy cuốn sổ để trước giỏ xe ra, Triều giựt chiếc xe lại rồi đạp về Hậu cần, không quên ném lại một cái nhìn khó chịu!
Chuyện là vầy! Nó thấy sáng nào Giang cũng cuốc bộ đi ghi quân số từng đại đội, tiểu đoàn và các đại đội binh chủng. Đó cũng là một trong những công việc chính của Quân lực, tổng hợp quân số các đơn vị trong trung đoàn lại trong cuốn sổ quân số ngày. Đơn vị nào quân số vắng so với biên chế thì phải trình báo này nọ, để cấp trên tiện theo dõi. Nhưng cái trung đoàn rộng lớn, đi bộ làm xong công việc đó cũng có khi một giờ hơn. Bởi vậy nó mới nhắc khéo ông Lâm là dưới Hậu cần có chiếc xe đạp, ông Lâm mới đưa cho Giang đạp đi mỗi sáng. Bữa nay nó ngồi trên bàn đá, chờ Giang đạp xe xuống như mọi khi, nhưng khi thấy thấp thoáng bóng thằng Thanh từ xa, nó nổi máu điên, đi lại giành chiếc xe xuống, để thằng đó đi bộ cho bỏ ghét!
Mà cái thằng đó, không biết đầu óc nó nghĩ gì nữa. Nó đi méc Giang thật!
Đang ngồi hóng gió, nó thấy Giang đi tới, thằng kia thì lẽo đẽo theo sau. Không nói câu nào, Giang tới dẫn chiếc xe đạp ra cho nó. Triều đứng lên, thằng kia nép nép sau lưng Giang, Giang khoanh tay, cười:
- Nghe nói đ/c tính đánh ai hả?
Triều … tức muốn khóc. Thấy cái cảnh đó nó vừa buồn vừa bực. Nó bặm môi quay đi thì Giang kéo tay nó lại, ôm chặt:
- Đừng nhỏ mọn vậy chứ Khoa!
Chịu hết nỗi, nó hét lớn:
- BIẾN!
Giang cười hà hà, để chiếc xe đạp cho Thanh đi, Giang đi theo sau nó, tay thọc vào túi quần, huýt sáo!
Triều hầm hầm đi về phòng đóng cửa lại. Nhưng chưa đầy 5 phút, ông Lâm đã lôi đầu nó ra lại. Tại ổng với nó đang bàn cái vụ dọn kho.
Cái bàn ghế đá đâu có nhỏ? Nhưng Giang thì lại chen vào, ngồi chung với nó với ông Lâm. Bị kẹt ở giữa, nó khó chịu, chống cằm rồi nghiêng mặt qua hướng ông Lâm, mặc cho ổng đang nói cái gì, nó cứ vùng vằn khi Giang hết đặt tay lên vai nó, rồi lấy ngón tay khều khều cái ót nó.
- Ủa? Hai thằng bây là bạn hả?
Nó tính nói “không” nhưng Giang đã lên tiếng trước:
- Đúng rồi anh, thằng này là thằng Khoa bạn em.
- Vậy mày nhầm rồi, nó tên Triều mà?
- Ủa? Vậy hả? Tại em thấy Triều có nét hao hao giống thằng bạn cũ của em!
Ông Lâm đứng lên nghe điện thoại. Giang kéo nó vào lòng mình, thì thầm vào tai:
- Bạn cũ của em ngủ chung với em hoài chứ đâu!
Triều đứng bật dậy, mặt nó khó chịu tột độ, trong khi Giang thì cứ nhìn nó cười tỉnh bơ. Nó thở hai ba hơi nặng nề rồi gằng giọng:
- Đừng có chọc điên nha! Bực quá rồi đó!
Nó tiếp tục hầm hầm đi về phòng. Giang vẫn ngồi đó, nói vọng lại:
- Cái mặt bực bội hợp với tóc mới lắm đó cưng!
Triều đi vào phòng, xé một tờ giấy, vo thành cục rồi đi ra ném cái vèo vào mặt Giang. Tất nhiên Giang đỡ được ngay, còn cười chọc quê nó nữa. Triều tức mình, đóng cửa cái “rầm” thật mạnh.
Cứ nghĩ tới cái mặt lì lợm của Giang với cái mặt trơ trơ của thằng Thanh, Triều lại muốn tức điên lên! Giang đang cố tình chọc điên nó hay gì đó! Tức quá đi!!!
Bữa nay Triều bỏ tập xà một bữa, chả còn hứng thú nào để tập nữa, nó lủi thủi một mình đi vô nhà ăn ăn cơm trước.
Ngồi nhâm nhi chén cơm, nó suy nghĩ xa vời rồi lại thở dài thườn thượt. Triều lùa nốt miếng cơm cuối cùng, đang chuẩn bị đứng lên thì ngoài cửa có ba người đang đi vào.
Thằng Hải, thằng Phi với thằng Danh! Ba đứa nó hùng hổ đi tới chỗ Triều ngồi. Triều đứng dậy, khoanh tay:
- Gì nữa đây mấy má???
Thằng Danh chỉ vào mặt nó, giận dữ:
- Ê con đ?! Tụi tao có thù oán gì với mày? Tại sao mày lại làm cái trò đó hả?
Triều ngạc nhiên:
- Trò đó là trò gì? Tụi bây làm gì thì tụi bây tự biết chứ!
Thằng Hải lao tới, sấn sấn vào nó:
- Mày chia rẻ chị em tao, để cho tụi tao đánh nhau rồi mày ngồi cười. Đm cái thứ như mày ra đường chó đ’ thèm liếʍ. Tao nói cho mày biết, từ nay về sau, mày mà còn đυ.ng tới tụi tao, tao đá lòi l" mày ra đó con đ? kia!!!
- Ghê vậy, nói liền làm liền luôn đi nè!
Dứt lời, nó đạp một phát vào bụng thằng Hải, thằng đó té ngửa ra sau. Thằng Phi chụp cái nồi đựng cơm ném vào người nó, nó né qua bên phải thì gặp thằng Danh cầm cả cái khay nhôm đập xuống. Triều đưa tay đỡ, đồng thời nó dọng cùi chỏ vào mặt thằng Danh. Hải đứng dậy được, nó vớ những thứ có thể ném được ném tới tấp vào Triều. Tức mình, Triều ném nguyên cái khay vào đầu nó. Thằng Danh với Phi lao tới, nắm tóc, nắm áo nó, miệng chửi rủa không ngớt.
Triều tức quá rồi, nó hăng máu, nắm tay lại rồi tán một cái đau điếng vào đầu thằng Danh. Sau đó nó ngồi dậy thật nhanh, lấy một cái khay nhôm trên bàn, đập thật mạnh từng cái xuống đầu thằng Phi, nó đưa tay đỡ được vài cái rồi ngồi bẹp xuống, ôm đầu khóc nức nở. Cái khay nhôm móp méo vì những cú đập lúc nãy, rồi nó ném cái khay hỏng qua thằng Danh, nó lấy tiếp một cái khay khác, cầm thật chắc rồi tán ngang qua đầu thằng Danh. Danh phản ứng không kịp, nó quỵ xuống đau đớn, lúc này thằng Hải đã đứng dậy rồi, nó lui lại móc trong túi ra cái gì đó rồi nó lại lao lên tiếp. Triều cầm cái khay đánh tiếp với nó. Thằng Hải quơ tay đánh trả, Triều thấy một đường sáng loé lên trong tay thằng Hải, nhưng khi nó kịp nhận ra thì đã muộn.
Cái lưỡi lam kéo một đường dài từ giữa cánh tay trái cho đến cùi chỏ!
Nhói!!!
Triều dọng cái khay vào mặt nó. Hải lảo đảo lùi ra sau, máu miệng bắt đầu chảy xuống, Triều ném cái khay bay ngang, trúng vào gò má thằng Hải. Đang điên máu, nó quay lại chộp một cái khay nữa, vừa giơ lên chuẩn bị đập xuống, thì nó thấy … Hào chạy ra chộp tay nó lại, nói rất lớn:
- ĐỦ RỒI ĐÓ! MUỐN ĐÁNH CHẾT TỤI NÓ LUÔN HẢ?!
Triều thở trong bàng hoàng, nó nhìn từ thằng Phi đang ôm đầu, tới thằng Danh đang lết lại gần thằng Hải, và thằng Hải đang lấy tay che miệng, máu chảy chầm chậm trong khẽ tay của nó.
Triều thở nhẹ! Nó nhìn thằng Hào đang bối rối nhìn nó. Rồi nó đặt cái khay kia xuống bàn. Lúc này Triều mới nhìn thấy rõ mình: máu chảy từng dòng từ cánh tay, ướt đẫm cái áo trắng, nhỏ từng giọt đều đặn xuống sàn nhà.
Nhưng nó không thấy đau!
Từ bên trong, toàn bộ nhà ăn chật kín người xem, không ai nói một câu nào. Cho đến ngoài cửa sổ, lính mới cũng bu đông nghẹt. Triều bặm môi, nó đi ra ngoài cửa, máu vẫn nhỏ đều xuống sàn nhà khi nó đi. Ra đến cửa, có đến cả ngàn đôi mắt đang nhìn nó! Triều lặng lẽ bước tiếp.
Chợt, nó thấy từ xa. Giang với Thanh đang cầm chén đũa đi ăn cơm. Giang cầm cái hũ nhựa trắng, ở trong có màu vàng nhạt. Là cái bánh plan. Giang giơ lên cao, Thanh nhón chân với tay chụp lấy, hai đứa đang đùa giỡn với nhau. Rồi Giang nhìn nó, Giang sững người và hoảng trong ánh nhìn, Thanh cũng ngạc nhiên nhìn nó. Còn nó! Nó cảm thấy đau rát kinh khủng ngay cánh tay. Đau quá! Tự nhiên sao cánh tay nó lại đau nhói một cách tột cùng như vậy? Nó cắn môi, quay đi và lặng lẽ bước tiếp.
- Mày tính để như vậy đi về Hậu cần hả?
Triều quay sang. Là thằng Tài, ở chung tiểu đội hồi còn tân binh với nó. Tài nắm tay kia của nó, kéo đi:
- Đi xuống đây tao lấy đồ cho thay!
Đám đông tản ra cho hai đứa nó đi. Tay nó đau nhói mỗi khi nó quay lại nhìn …
Tài dẫn nó xuống cái khu của các đại đội Hoả lực ở. Mấy đứa trong trung đội ngạc nhiên nhìn nó máu me tùm lum, ngồi im trên giường của thằng Tài.
- Ê, kêu thằng Minh quân y xuống dùm tao cái đi.
Tài nói với thằng đối diện, rồi quay sang nhìn Triều:
- Mày làm gì mà gây chuyện với mấy đứa tụi nó vậy?
Nó im lặng, không nói gì! Tưởng sẽ hả hê lắm, nhưng nó lại thấy trống trải thế nào đó! Nhưng khi nhớ tới cảnh hai người kia vô tư đùa giỡn với nhau, nó lại thấy buồn thê thảm, và cánh tay thì đau buốt cảm thấy rõ
Thằng quân y xuống cầm máu, sát trùng rồi băng bó cánh tay cho nó. Tài lấy cái áo khác cho nó thay, cái áo trắng đẫm máu Tài đem bỏ vào thùng rác.
- Ngồi đây nói chuyện với tao đi, tối tối hẳn về!
Cả đại đội Hoả lực tập trung ra ngoài đọc báo xem tin, nó với thằng Tài ngồi trong phòng, Tài gặng hỏi mãi nhưng nó chỉ im lặng không nói câu nào.
- Cái đám đó tao cũng ghét lắm. Mẹ nó! Rãnh không có gì làm, suốt ngày thấy đi dẹo hết thằng này tới thằng kia, có bữa xuống đây tao chửi cho quá trời. Riết cũng cạch mặt tao luôn rồi.
Triều cười, nó nói câu đầu tiên:
- Mày mà cũng để ý tới chuyện thiên hạ nữa hả? Tao tưởng mày yên phận ở đây rồi chứ!
- Tại nó “xâm phạm lãnh thổ”, mà phải chi tụi nó đẹp tao không nói. Trời ơi Triều ơi, mày nhìn kỹ thử một lần coi, ba đứa nó, đứa thì nhìn y chang con thằn lằn, đứa thì trắng nhách, ốm nhom như ma cây, đứa thì người ngợm toàn nốt ruồi không!
Nó cười nắc nẻ, thằng Tài thì tiếp tục nói:
- Nghe nói còn một thằng nữa, mà thằng đó không biết làm gì mà bị rạch mặt, nó đào ngũ về nhà rồi. Mà hình như nó được biên chế lên Ban Chính trị đó. Lên đó mà còn đào ngũ nữa, nó mà bị bắt lên là bị đuổi về bộ binh chắc!
Triều cười thầm! Nó với Tài ngồi nói chuyện một chút rồi nó mới đi về.
Ông Lâm nhìn cái tay nó, ngạc nhiên hỏi. Nó nói đại là bị té, rồi đi vào phòng ngồi.
Có tiếng gõ cửa, nó bước ra nhìn. Là Hào, nó đi lại giường ngồi, Hào đi vào, ngồi dưới sàn nhà, nhìn vào cái tay quấn băng của nó:
- Bớt đau chưa?
- …
- Sao em dại dột quá vậy?
- Tụi nó kiếm chuyện trước mà!
Nó khó chịu nói lại, rồi quay mặt chỗ khác.
- Đừng cử động mạnh quá, coi chừng vết thương bị rách nữa đó. Thôi anh về! Anh mua cái này cho em nè, ăn đi.
Hào đặt cái bịch xốp kế bên nó, nó không thèm nhìn. Đến khi nghe tiếng đóng cửa, nó mới chịu mở cái bịch ra!
Hai cái bánh plan?!
Triều cảm thấy tủi thân ghê gớm. Nó tự mếu rồi khóc nhiều hơn nữa, cái tay lại đau nhói lên!!!
…
Không biết đến bao giờ nó mới được hít xà lại nữa! Hít một lần được 22 cái đâu phải dễ đâu? Đâu phải ai cũng hít được đâu? Không chăm tập đều là yếu dần liền luôn! Hồi đó sáng nào nó cũng ra cái sào phơi đồ hít, rồi chiều chiều phải hít cho Dũng coi nữa. Cũng nhờ Dũng kèm nó mà nó mới có sức đánh lộn với mấy thằng kia. Chứ nó mà như hồi đó, chắc bầm dập với tụi nó rồi!
Sáng nào Giang cũng xuống đây ngồi ngoài bàn ghế đá với ông Lâm, Giang tính vào trong nhưng chỉ đứng được ở ngoài, nó khoá cửa rồi, Giang đi thì nó mới chịu ra, còn không là nó ở lì trong đó luôn! Lúc trước, nó có thể dẹp cái nỗi nhớ và hy vọng qua một bên, còn để cho Giang chọc ghẹo được, giờ cứ thấy Giang là trong lòng nó lại buồn man mác đan xen bực tức! Khó hiểu thật!!! …
Cũng được gần một tuần rồi, Triều mong vài ngày nữa nó có thể hít xà lại được. Bữa giờ nó tập hít đất bằng một tay, mới được có 8 cái là nó nằm bẹp xuống sàn!
Trưa ăn cơm xong, nó đi ra ngoài căntin tính mua sữa chua ăn. Dọc đường nó gặp ba đứa kia! Tụi nó nhìn nó, lấy tay che mặt che mày, rồi rẽ hướng khác. Nó chả thèm nhìn theo, đi vào mua đồ rồi còn về ngủ.
Triều lấy hũ sữa chua dâu, tình cờ cũng gặp Hào đang mua nước. Đang chờ bà tính tiền nghe điện thoại, bất chợt nó quay sang. Nó thấy Thanh đang ngồi ở cái bàn gần cửa ra vào.
Thanh ngồi im, mắt nhìn lên cái tivi. Đặc biệt trên bàn Thanh cũng có hai hũ sữa chua! Triều tiếp tục bực bội, nó vừa đưa tay vào túi tính lấy tiền ra thì … chưng hửng! Nó quên mang tiền theo! Thấy nó loay hoay, Hào mở lời trả dùm nó. Nó cám ơn rồi cùng với Hào đi ra. Hào hỏi thăm nó, nó quay qua, vừa tính mở miệng. Thì nó thấy Giang đi tới.
Giang đi từ hướng đại đội 7 ra căntin. Triều chau mày nhìn rồi bước tiếp. Chợt nó đứng lại!
Hình ảnh đâu tiên nó liên tưởng được là hai hũ sữa chua. Hình ảnh tiếp theo nó tưởng tượng được là Thanh cười tươi khi Giang vừa ngồi xuống, và hình ảnh tiếp theo hiện ra mặc dù nó không muốn, là cảnh hai người đó đút sữa chua cho nhau ăn!!!
Ngay chính bản thân nó, cũng nghĩ đó chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng nó lại cảm thấy đau khổ lắm! Tại sao nó lại nghĩ ra được cái cảnh tượng như vậy chứ?
Tức mình, Triều vung tay thật mạnh, nó ném hũ sữa chua đang cầm trên tay ra khá xa. Hũ sữa chua rơi xuống mặt đường, bật nắp, văng tung toé khắp nơi. Nó chau mày nhìn rồi im lặng bước nhanh. Còn Hào thì đang nhìn nó khó hiểu!!! …
Vết thương liền sẹo gần hết rồi, nhưng nó vẫn chưa thể hít xà được. Có bữa nó thử ra hít, nhưng chỉ một cái đầu tiên là cái tay lại nhói lên. Triều sợ, nên mấy bữa nay nó chỉ tập hít đất bằng một tay với chạy bộ thôi!
…
Thấm thoát cũng gần tới tháng 8 rồi! Cái tay của nó đã thực sự lành hẳn, nên nó bắt đầu tập đều đặn lại!
Còn 6 tháng nữa, Triều sẽ xuất ngũ.
Nhớ ngày nào cũng khoảng thời gian này, anh Bảo cứ than ngắn thở dài, rồi đếm ngày đếm tháng! Bây giờ cũng tới lượt nó đếm từng ngày!
Tuần trước nó có về nhà chơi hai ngày! Quyên dẫn nó đi tỉa tóc, rồi bả trả lại cho nó hai hũ kem pond’s, tại bả xài không quen. Bỏ cũng uổng nên nó đem lên trên đó xài tiếp. Nên sáng nào đánh răng rửa mặt xong, nó cũng ngồi trước gương thoa thoa trét trét. Ông Lâm lại chửi nó khùng. Dù không thích da trắng lắm, nhưng thật sự nó rất thích cái diện mạo mới của nó lúc này. Gai góc và lưu manh cứ như ai đó lúc trước …
Còn một chuyện nữa! Giang dạo này kết thân với ông Lâm rồi. Sáng nào cũng xuống đây ngồi chơi nói chuyện, chiều chiều hay ra đá banh với ổng, tối cũng ráng xuống đây ngồi xem tivi chung. Tất nhiên là những lần đó sẽ không có mặt nó!
Triều ngồi trong phòng, nó lấy cây bút của anh Bảo ra, lấy giấy nhám chà lại cho bóng, không thì săm soi cái chuông gió của Dũng ở trước cửa. Đến giờ nó vẫn chưa kiếm được vật nào phù hợp để cột vào giữa cái chuông, thành ra mỗi khi có gió, cái chuông kêu không được hay lắm.
Còn một điều làm Triều thắc mắc, nó điều tra hoài mà không biết thằng Thanh kia lúc đó ở đơn vị nào. Nó hỏi cả những người rành rọt nhất trong trung đoàn, nhưng vẫn không ai biết thằng kia từng ở đâu. Không lẽ nó đi hỏi Giang chứ? Thôi dẹp đi, đừng hòng có một cử chỉ thân thiện nào với Giang lẫn thằng kia từ nó!
…
Dạo này buổi tối, trời hay mưa lắm. Dù rất thích mưa, nhưng buổi tối có ngắm được cái gì đâu? Thêm nữa nó bực hết sức khi trời mưa lớn, Giang không về được nên … ngủ lại trong phòng nó luôn! Ông Lâm mắc mùng ngủ ở ngoài, nó nằm trên giường ở trong, còn Giang thì nằm dưới sàn!
Vài lần đầu nó mặc kệ, nằm dưới đó cho lạnh chết luôn cũng được! Nhưng có lần nó quay qua, nó thấy Giang nằm co ro giữa sàn nhà, đèn nhà tắm hắt vào cái gương mặt đáng yêu mà nó hay nhìn trộm mỗi khi ngủ chung. Triều mủi lòng! Nó lấy cái chăn xuống đắp cho Giang, rồi nó mặc cái áo K03 vào, xã tay áo ra rồi chui vào mùng nằm ngủ. Như vậy cũng ấm hơn chút!
Tưởng tượng ra cái cảnh sáng mai, Giang cám ơn nó, nó thì vẫn hất hủi như thường lệ. Tự nhiên nó mỉm cười, rồi thiu thiu ngủ!
Đến sáng! Không khí se lạnh đôi chút, nhưng toàn thân nó lúc này ấm áp lạ thường. Triều mở mắt ra, gương mặt đáng yêu cách nó chưa được nửa gang tay, hơi thở thân quen nhè nhẹ chạm vào môi nó! … Triều vùng dậy, tay đập chan chát vào người Giang, miệng làu bàu không ngớt. Giang ngồi dậy, gãi đầu, cười thân thiện với nó, rồi đi vào nhà tắm. Nó ngồi trên giường bực bội, rồi đứng lên gấp mùng mền lại.
Chợt nó nhớ tới chuyện gì đó, nó đập cửa nhà tắm đùng đùng, và Giang mở cửa ra. Đã quá muộn! Giang đánh răng bằng cái bàn chải của nó. Giang nhỏ nhẹ cảm ơn, còn vò nhẹ đầu nó, rồi hôn nó cái “chóc” lên trán. Điên tiết, nó đạp một cái thật mạnh nhưng bị hụt. Giang cười nắc nẻ rồi chạy ra khoá cửa lại … Một buổi sáng u ám đối với nó vừa trôi qua!
Hôm nay mưa vẫn lớn khi đến tối như mọi bữa. Nó đứng trước cửa, nhìn Giang khó chịu. Ông Lâm vừa mắc mùng vừa nói:
- Mày cho nó vào nằm ké đi, ở đây đủ cho tao nằm rồi!
- Không!
- Sao mày lỳ quá vậy? Mưa vậy sao nó về được? Cho nó ngủ chung đi, làm như mày chưa ngủ chung với ai bao giờ vậy!
Tự nhiên bị la vô lý, nó nhìn Giang bực bội rồi lớn tiếng:
- BÂY GIỜ ANH MUỐN CÁI GÌ?
- Anh muốn em!!!
Nhanh, gọn! Âm giọng phát ra rất bình thường và đều một cách lạ lùng. Giang đứng im khoanh tay nhìn nó, cười mỉm. Ông Lâm nhìn hai đứa chưng hửng. Còn nó! Mắc cỡ quá không biết làm gì, nó vớ cuốn báo trên bàn, cuộn tròn rồi đập cái “chát” vào đầu Giang!
Nhưng mà Giang cũng chẳng thèm né làm gì, Giang vẫn đứng im đó. Bị đánh xong, Giang nheo một bên mắt, gương mặt làm ra vẻ đau đau. Nhưng mắt vẫn nhìn nó trìu mến.
Triều lại mủi lòng nữa! Suy nghĩ kiên quyết không cho ngủ chung biến mất trong tích tắc khi nó thấy cái gương mặt đáng yêu đó lại làm trò với nó. Mà nó lại mắc cỡ nữa, nó quay đi thiệt nhanh để Giang không thấy nó đang cười, cố vớt vát bằng một thái độ khó chịu còn sót lại chút xíu:
- Nằm dưới sàn đó nha!
Giang không nói gì, lẳng lặng đi vào phòng. Giang khoá cửa, cởϊ áσ rồi trải dưới sàn nằm lên. Nó lườm cho đã con mắt rồi giăng mùng ngủ.
Triều biết chắc Giang cũng sẽ chui lên nằm với nó, bởi vì … một khi nó đã ngủ là nó ngủ say như chết! Ai có làm gì thì nó cũng ngủ ngon như thường!
Và đến sáng, mọi chuyện diễn ra vẫn như bao buổi sáng trước đó! Không có gì mới!!!
- Ý, cái gì đây?
Sau cơn mưa đêm lạnh buốt, bữa nay Giang không xuống đây nên nó ngủ ngon lắm. Và đến sáng, Triều thấy trên bàn có cái hộp nhỏ màu đen, trên nắp thắt cái nơ bằng lụa trắng. Nó cầm lên, soi đi soi lại rồi mở ra.
Một chiếc nhẫn trơn.
Triều không biết coi trang sức, nó không phân biệt được cái nhẫn này bằng bạc hay bằng inox. Cái nhẫn mới tinh, óng ánh dưới ánh đèn, và khi tính xỏ vào tay, nó chợt nhận ra một điều đặc biệt nữa.
Mặt trong cái nhẫn có ghi duy nhất một con số: 26.7
“26/7??? Ngày gì vậy? Hình như những người mình biết, tính luôn người thân, đâu có ai có ngày sinh nhằm vào ngày này đâu?
“Của Giang hả?”
“Đâu phải! Sinh nhật Giang mình làm sao quên được? Ngày 14/2 luôn mới ghê chứ! Ủa nhưng mà cái ngày này là ngày gì trời???”
“Ai vậy ta? Có khi nào tặng lộn hông? Ủa mà có khi nào của ông Lâm không ta? Để xíu mình hỏi ổng coi!”
Sau một hồi thắc mắc, nó xỏ đại cái nhẫn vào ngón áp út. Bây giờ Triều mới chắc chắn là cái nhẫn này không giành cho nó, vì nó đeo vào không vừa! Ngón tay nhói đau một chút khi nó cố đẩy cái nhẫn vào, tức mình, Triều vào nhà tắm, nó làm trơn tay bằng xà bông cục rồi ráng đẩy mạnh thiệt mạnh cái nhẫn vào. Ngón tay ê ẩm khi cái nhẫn đã vào vị trí. Triều cứ thắc mắc cái con số nằm bên trong, đeo vô như vậy rồi thì ai thấy cho được? Mà cái số đó là ngày hay là ký tự gì, mà nó nghĩ cả buổi sáng không ra!
Nó hỏi ông Lâm, ông Lâm bảo không biết! Nó để ý cái cử chỉ của Giang, Giang mảy may không thèm nhìn tới cái ngón tay của nó. Chiều đi hít xà, thằng Hào cũng chẳng có cử chỉ gì đáng nghi!
Cứ ngồi đoán già đoán non mãi không được gì, cuối cùng, nó quyết định kêu mẹ lên thăm nó, đồng thời xem dùm cái này là giả hay thật! Nếu thật thì … nó bán luôn.
Đúng thôi! Hỏi không ai biết thì có nghĩa là nó lụm được rồi! Mà từ khi đeo cái nhẫn vào, nó cảm thấy vướn vướn ở ngón tay sao đó, vì trước giờ nó có đeo nhẫn lần nào đâu!
Thứ bảy, chủ nhật. Đứa nào được về thì về nhà trong ngày, đứa nào không về thì có người nhà lên thăm. Những người lên thăm con cháu thường đi đông, và cái số được về nhà thì ít hơn ở lại, nên vào hai ngày cuối tuần này, cái căntin nhộn nhịp hơn hẳn. Mẹ Triều lên, nó ra đón mẹ rồi kiếm chỗ cỏ thật êm, dưới tán cây rộng lớn. Triều lấy tấm tăng trải ra, nó với mẹ nó ngồi. Mẹ nó mua vài đồ ăn vặt với trái cây cho nó. Triều nhai nhóp nhép đã đời, xong nó lấy trong túi áo cái nhẫn ra đưa mẹ xem. Phải nói việc tháo ra hay gắn cái nhẫn vô với nó, cứ như là cực hình vậy! …
- Đồ thiệt hay giả vậy mẹ!
- Thiệt đó con, cái này làm bằng vàng trắng, không phải bạch kim hay inox đâu!
- Ủa sao mẹ biết hay quá vậy, con thấy nó nặng nặng, mà con sợ đồ giả quá!
- Giả đâu mà giả, mà của ai cho mày vậy?
- Con có biết đâu! Tự nhiên thấy nó trên bàn, con lấy đeo thử luôn!
- Đâu mày đeo vô tao coi coi?
Nó le lưỡi, tranh thủ cắn miếng dưa hấu:
- Đau lắm, cái nhẫn chật thấy mồ luôn. Con hông đeo đâu!
Mẹ nó cốc đầu nó, cười:
- Để đó đi mai mốt ai xin lại thì đưa. Vậy giờ mẹ cho mày cái này, mày nhìn coi có đeo được không?
Mẹ mở túi, tìm tòi một hồi, mẹ lấy ra một sợi dây chuyền màu trắng đưa cho nó.
- AAAAA! Dây chuyền của mẹ mà! Mẹ hông đeo nữa hả?
- Thôi mẹ đeo chán rồi, mày thích thì lấy đeo đi, mẹ cho luôn đó!
Triều muốn nhảy tưng tưng trên cái tấm tăng:
- Há há! Cám ơn mẹ nhìu nha! Ý, mẹ đeo dùm con đi, con hổng thấy đường!
Kiểu dây chuyền này con trai hay con gái gì đeo cũng hợp. Mẹ nó đeo xong, nó lấy cái điện thoại ra soi, thích thú:
- Thích quá đi. Hahaha.
- Ủa Khoa! Cái tay mày bị gì vậy?
Mẹ cầm tay nó, rờ rờ vào cái vết sẹo dài.
- Con …
- Mày mà nói bị té, tao đánh mày cái chết luôn đó. Nhìn là biết bị vật nhọn đâm vào rồi, té sao mà có cái sẹo kiểu này?!
- …
Mẹ cốc đầu nó cái nữa, giọng không vui:
- Mày lại đi gây sự đánh nhau nữa hả con? Đã vào đây rồi mà vẫn còn ngang ngạnh nữa hả?
- Dạ …
- Bỏ đi nghe chưa!
- Dạ! Con biết rồi!
Mẹ nó nhìn nó khó chịu, còn nó thì chỉ biết cười trừ thôi.
- Sao mẹ không để con về chơi! Mắc công mẹ lên đây quá.
- Thôi, mày đi về riết vậy coi sao được? Lỡ người ta kỷ luật mày rồi sao! Để mẹ lên thăm được rồi, hạn chế về đi.
- Chời! Từ Q.1 lên Q.12 xa tít vậy, để mẹ đi mắc công quá!
Mẹ nó ngắt ngắt cái má của nó:
- Mày cũng biết thương mẹ hả?
Triều cười mỉm:
- Thương mẹ nên hồi Tết mới trốn về với mẹ đó! Hihi.
- Cái thằng này, toàn làm cho chỉ huy nó để ý mày không vậy?!
- Kệ nó, con hông có lo, bức quá bị nó đánh thôi chứ có làm gì được con nữa đâu? Mà cứ nghĩ tới cái cảnh Tết có một mình mẹ ở nhà, con chịu không được!
Mẹ nó cười, nó nói tiếp:
- Nhớ tới bữa đó vui quá mẹ ha! Con với mẹ đi về quê ngoại mấy ngày, xong lên đây chơi đã đời luôn. Mà con nói thiệt chứ bộ, cái lúc con lên đây lại, con chỉ bị la thôi à! Đâu có bị phạt gì nặng đâu!!!
- Cái thằng, lỳ lợm giống ai không biết!
Triều le lưỡi:
- Con mẹ đẻ ra mà.!
Hai mẹ con ngồi nói chuyện trên trời dưới đất cho đã đời, rồi mẹ nó đi về. Dẫn mẹ ra cổng xong, tự nhiên Triều muốn thấy mặt Giang một cái quá?! Chẳng hiểu sao nữa!!! Nó đi qua đại đội 7. Lấp ló trước cửa, nó thấy cái giường của Giang. Còn Giang thì đang nằm ngủ, nó rón rén đi vào. Giang nằm gối hai tay dưới đầu, một chân gác lên cái thành giường, chân kia duỗi thẳng.
“Nằm cái tướng nhìn bố láo thật! Ghét quá!!!”
Triều đá một phát thật mạnh vào cái giường. Giang lui cui ngồi dậy là nó đã chạy vèo ra bên ngoài, không quên quay lại nhìn Giang một cách đắm đuối trong tích tắc. Tất nhiên là Giang không thấy nó rồi!
Đi về phòng. Triều cởi trần, nó khoái chí nhìn cái nhẫn với cái dây chuyền. Hai món này làm cho nó trông bảnh hơn thì phải!
…
Hôm nay! Triều quyết định sẽ kết thúc cái việc cứ suy nghĩ vớ vẫn về thằng Thanh. Sẽ không còn phải buồn bực khi trông thấy nó đi với Giang, không còn tự hỏi xem thằng đó từ đâu lên, không còn lườm nó ngang dọc mỗi khi chạm mặt nữa … tất cả sẽ kết thúc, bởi một việc mà nó chuẩn bị làm!!!
“Anh Bảo ơi, em xin lỗi anh. Em chỉ cãi lời anh một lần này nữa thôi, và em sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Tha lỗi cho em nhé anh Bảo!”
Triều nhìn cây bút của anh Bảo, nó tự an ủi rồi đi xuống đại đội Hoả lực kiếm thằng Tài…
- Gì nữa đây? Mày xuống đây chi?
- Đi ra ngoài sau nhà, tao nói cái này nè!
Tài thắc mắc, rồi đi ra với nó. Nó đưa cho Tài tờ giấy A4 kẹp trong cuốn sổ có kích thước tương ứng. Tài mở ra coi. Một cái thông báo bình thường, chả có gì đặc biệt.
- Là sao đây?
- Thấy cái thông báo này là của ai không?
- Tham mưu trưởng chứ ai? Có chữ ký nè! Mày đánh đố tao hả?
Triều nói nhỏ hết sức:
- Không phải! Mày giúp tao một chuyện này thôi nha, chỉ có mày mới giúp được tao thôi!
- Nói luôn đi, mệt quá!
Triều chắp tay sau lưng, đung đưa người qua lại:
- Mày nhìn cái chữ ký đó cho kỹ nha … rồi ký y như vậy vào tờ giấy của tao nha!!!
Tài nghiêm mặt, giọng có chút quả quyết:
- Ê Triều! Mày chuẩn bị làm trò gì nữa vậy? Tao không ký đâu, mày cầm về đi.
Tài quăng cuốn sổ xuống đất, nó nhặt lên, giọng hơi buồn:
- Tài giúp Triều một lần nha! Chỉ có Tài mới làm được thôi! Triều hông biết nhờ ai nữa hết …!
- Nhưng mày kêu tao giả chữ ký của Tham mưu trưởng ĐỂ LÀM GÌ? HẢ???
Tài nhìn chằm chằm vào nó, nó rụt rè đưa một tờ giấy nữa cho thằng Tài:
- Tài đọc thử đi, rồi ký y như tờ giấy bên kia nha! Tài cứ đọc là biết thôi à, Triều đâu có làm gì xấu như Tài nghĩ đâu! Rồi ngày mai Triều qua lấy nha Tài!
Tài đắng đo, rồi giựt tờ giấy, kẹp vào cuốn sổ, nó không thèm coi, đi vào phòng một mạch. Triều hí hửng nhảy lên một cái, rồi nó lon ton đi về.
Dù cái chuyện nó đang mưu tính chưa được thực hiện nhưng Triều cứ tưởng tượng mãi cái cảnh tượng mà nó sắp trông thấy, tự nhiên nó cảm thấy hả hê một cách khó hiểu. Chiều hôm đó Phát lại gặp nó, nói cho nó nghe là thằng Quỳnh gì đó lên đây lại rồi, thằng đó không bị đuổi về bộ binh, nó vẫn được tiếp tục làm ở Ban Tác huấn. Triều nghe cho vui, chứ mấy chuyện đó nó chả quan tâm lắm, nhưng dù sao nó cũng cám ơn Phát trước đó đã kể cho nó nghe câu chuyện bổ ích, bằng cách kêu Hào lại ngồi nói chuyện chung, nhưng chủ yếu là nó muốn nhìn cái ánh mắt say mê của Phát dành cho thằng Hào, rồi lại cười nắc nẻ.
Đến hẹn, nó tung tăng đi xuống đại đội Hoả lực. Tài chờ nó sẵn ở hàng cây dầu phía sau. Triều vui vẻ đi lại, nhưng khi vừa thấy nó, Tài đã đi lại trước, vẻ mặt và giọng nói hết sức giận dữ:
- Mày chuẩn bị làm trò gì vậy?
Triều cười, để ngón tay lên ra dấu im lặng rồi đưa tay lấy cuốn sổ Tài cầm, nó cám ơn rồi đi về, nhưng chỉ vừa ngoảnh mặt đi, Tài đã kéo áo nó lại:
- Cũng gần một năm mày ở đây rồi, mà mày vẫn không thay đổi gì hết hả? Sao con người của mày nó tàn độc quá vậy Triều?
Nó chống nạnh, nhìn thằng Tài khó hiểu:
- Tao có làm gì ảnh hưởng tới mày hay đại đội của mày đâu! Tao chỉ giải quyết chút chuyện riêng rồi thôi à!
- XẠO! CÁI KIỂU CỦA MÀY TAO LẠ LẮM HẢ? BA THÁNG TÂN BINH Ở CHUNG KHÔNG ĐỦ ĐỂ TAO HIỂU MÀY HẢ TRIỀU?
- … Thôi mà! Mày đừng có lo xa quá, tao cám ơn mày nhiều nha Tài!
Tài chẳng mảy may để ý lời nó, vẫn tiếp tục giận dữ:
- Có bao giờ mày nhìn lại mình không hả? Có bao giờ mày tự nghĩ là sao lúc nào mình cũng ru rú ở Hậu cần, bạn thân, bạn bè chả có ai xuống chơi với mình. Có bao giờ mày nghĩ vậy không?
- …
- Đâu có khó đâu, phải không Triều? Bởi vì mày nổi tiếng quá mà, ai thấy cái mặt mày cũng tránh xa ra hết mà? Đơn giản thôi, từ lúc kết thúc tân binh tới giờ, có đứa nào hồi đó ở chung mà gặp mày, rồi nó chào mày hay nói chuyện với mày không? Hả?
- Thôi …
- Thôi cái đ’ chứ thôi! Nếu mày thực sự thay đổi, thì mày xé hai tờ giấy đó đi. XÉ ĐI!!!
Không được đâu – Nó chép miệng – Tao cần phải làm chuyện này!
- Đm mày khỏi lý do ở đây, tao biết rõ quá mà, ai mà nói được mày chứ? Đến người mày coi trọng nhất là thằng Bảo, mày cũng có nghe lời nó đâu! Cũng hên nó xuất ngũ rồi, nếu nó còn ở đây, ngày nào cũng phải lo cản trở mày, rồi đi hứng chịu hậu quả do mày gây ra, sớm muộn nó cũng phải bỏ mặc mày thôi.
- Tài! Người chịu những hậu quả đó bây giờ không phải là mày, cũng không phải tao. Tao cám ơn mày nhiều lắm, nhưng tao nói thật đây là lần cuối cùng tao làm những chuyện này! Thôi tao về!
- MẸ MÀY! BỞI VẬY CUỘC ĐỜI MÀY MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ CÓ BẠN THÂN LÀ VẬY ĐÓ! MÀY CHƯA CHỊU SÁNG MẮT RA NỮA HẢ? ĐMM, MÀY CẦM ĐI, RỒI ĐI MÀ THỂ HIỆN CÁI BẢN CHẤT CỦA MÀY CHO NGƯỜI TA XEM! THẰNG BỎ ĐI!!!
Triều quay mặt bước đi, mặc cho thằng Tài cứ lớn tiếng ở đằng sau … Nó cũng buồn khi điều đó đúng, không sai!
Bầu trời buổi sáng hôm nay đẹp quá! Xanh thăm thẳm không một gợn mây. Ánh nắng chói chang rọi xuống mọi nơi. Triều bình thản đi lên ban Tham mưu.
Cầm chắc cuốn sổ trên tay, Triều đứng tựa vào lan can như chờ ai đó. Một lúc sau Giang ra, Giang nhìn nó, nói móc nói méo nó vài câu, nhưng nó chỉ cười, rồi kiên nhẫn chờ cho Giang đi báo quân số …
Khi nó thấy Giang vừa đi khỏi hẳn, nó mới nhìn vào phòng Quân lực. Thanh đang loay hoay gõ cái văn bản trên máy tính, rồi nó đứng dậy, đi vào phòng trong. Nhanh như cắt, Triều vớ tay lấy cái cuốn sổ trình ký lên Tham mưu trưởng trên bàn … xong rồi nó đặt lại chỗ cũ, rồi đi ra ngoài, tựa vào lan can, chống cằm nhìn trời nhìn mây.
Vài phút sau, nó thấy thằng Thanh đi ra, trên tay cầm cái bìa trình ký màu xanh dương. Tay kia cầm cái bịch xốp đựng mấy trái dâu tây, vừa đi vừa nhai nhóp nhép. Triều nheo mắt nhìn rồi nhịp chân một cách thích thú.
“Xong. Bây giờ chỉ đứng đây chuẩn bị xem phim thôi! Hahahaha!!!” …
Tờ giấy trong cái bìa trình ký đó, là lệnh hoán đổi biên chế giữa hai đại đội Công binh và Thông tin. 2/3 quân số của Thông tin sẽ chuyển qua Công binh và ngược lại. Nội dung trong tờ giấy đó nó ghi sẵn rồi, có một bữa nó lên phòng Tham mưu trình ký, nó lén lấy cái mộc và đóng dấu vào, và bây giờ nó đã có chữ ký của Tham mưu trưởng. Cái lệnh đó có đầy đủ con dấu và chữ ký của cấp trên, nên khi nó kẹp vào cái bìa trình ký, thằng Thanh sẽ nghĩ đó là của liên lạc Tham mưu đưa qua, nên nó chỉ việc cầm xuống hai đại đội đó và đưa cho đại đội trưởng xem thôi. Đặc biệt là ở chỗ này, lính Thông tin thì chỉ biết chuyên ngành Thông tin, là liên lạc bằng sóng vô tuyến, điện đàm, mắc nối dây, mã dịch điện v.v…, còn lính Công binh thì cũng chỉ biết đào hào, đào công sự, đào hầm, dò phá mìn, đặt bộc phá v.v… Nếu 2/3 lính Thông tin chuyển qua Công binh, tụi nó sẽ phải học lại từ đầu những việc của Công binh, và lính Công binh khi qua Thông tin cũng phải học lại tương tự.
Điều đáng nói là huấn luyện một chiến sĩ từ không biết gì đến khi hiểu biết rõ về chuyên ngành, không phải một hai tháng là xong. Còn đối với chuyên ngành Thông tin, đòi hỏi trình độ phải cao, và thời gian huấn luyện có khi hơn nửa năm trời! Cho nên Triều chắc chắn một điều, đại đội trưởng của hai đại đội này sẽ không chấp nhận cái chuyện đưa hơn một nửa số lính của mình qua nơi khác. Tất nhiên họ sẽ gặp riêng Tham mưu trưởng để hỏi rõ hơn, rồi đến khi Tham mưu trưởng thấy được cái lệnh này, ông ấy sẽ tra hỏi nơi đầu tiên là phòng Quân lực, và tất nhiên người hứng chịu hậu quả sẽ là thằng Thanh. Vì nó đã cầm cái lệnh đó, cũng như nó có trách nhiệm hoàn toàn với những gì nó thay mặt Quân lực thực thi.
Gây xáo trộn nội bộ của hai đại đội, ảnh hưởng đến danh dự của Quân lực và thêm một tội nữa là giả chữ ký. Nhẹ thì nó sẽ bị kiểm điểm, kỷ luật trước toàn thể ban Tham mưu. Còn nặng hơn nữa, trung đoàn trưởng sẽ cắt chức nó, hạ quân hàm về lại B2 (binh nhì), thông báo đến toàn thể các đơn vị trong trung đoàn về hành vi của người này rồi phạt giam nó một thời gian! Nhưng Triều bảo đãm là chỉ có trường hợp nặng nhất xảy ra thôi, vì tội của nó là trọng tội rồi. Lúc đó thằng Thanh chỉ có nước chết …
Cứ nghĩ tới cái cảnh mấy ông cán bộ hầm hầm lôi đầu nó tra hỏi, rồi thằng liên lạc ban Tham mưu quả quyết là không có cầm cái lệnh đó qua phòng Quân lực, rồi bao nhiêu chuyện đau lòng đổ cùng lúc xuống đầu nó … Triều thở dài, buồn cho nó đôi chút, rồi đuổi mắt nhìn trời nhìn mây tiếp! …
- Thằng nhóc này lâu rồi anh mới thấy mày đó!
Đang mãi suy nghĩ về hậu quả của cái chuyện sắp sửa xảy ra, một giọng nói quen quen vang lên cùng cái đặt tay lên vai làm nó giựt mình. Triều quay lại rồi nhảy cẫn lên:
- AAAA! Anh Vinh, anh đi phép lên rồi hả?
- Hehe, anh lên chút thôi, khoảng đầu tháng 8 này anh lên lại rồi! Mày dạo này sao rồi?
- Khoẻ lắm, anh khỏi lo, hahaha!
- Nhìn tướng tá mày là biết rồi, ủa mà mày đứng đây chi vậy?
- Hả … Em … Ờ, em đi ngang qua, đứng đây chơi chút rồi về!
Anh Vinh vào phòng Quân lực, ngó tới ngó lui rồi đi ra.
- Ủa mày có thấy hai đứa trong phòng này đi đâu không?
Triều … giả bộ thắc mắc:
- Hai đứa nào anh? Nãy giờ em không thấy.
Ổng đứng chống nạnh nhìn vô phòng, chép miệng:
- Chán vậy? Tính lên xem hai đứa nó làm ăn coi có trục trặc gì không, đặng còn giúp tụi nó nữa.
- Ủa anh Vinh, hai đứa đó là em bà con gì của anh hả?
- Đâu có đâu mày! Một thằng tao bắt bên tiểu đoàn 2, còn một thằng tao xin ở trên Bộ Chỉ Huy(BCH) xuống.
- HẢ??? Ủa ủa … anh nói ai ở tiểu đoàn 2, rồi ai … ở BCH???
- Mày làm gì ghê quá vậy? Tại tao đi phép năm của sĩ quan, nên ở phòng Quân lực trên BCH biên chế thằng Ly xuống đây làm công việc thay tao, cái thằng nhỏ nhỏ con đó! Mấy bữa đầu tao thấy nó làm không kịp nên tao bắt thêm thằng Giang ở tiểu đoàn 2 qua đây phụ với nó. Thì Quân lực mày cũng biết rồi đó, bận bù đầu bù cổ luôn, gặp hai đứa kia tay ngang nữa, tao không biết tụi nó có bị ai la chưa? Thiệt khổ tụi nhóc quá!
Ổng vừa nói vừa lắc đầu, đến khi ổng nhìn qua thì Triều đã chạy mất!
…
“Chết rồi! Trời ơi … Chết nó rồi!”
“Trời ơi trời … ghen làm gì, để rồi ghen bậy ghen bạ mà không biết …”
“Ẩu quá! Hết sức ẩu! Lẽ ra phải tìm hiểu thật kỹ … nó với Giang đâu có cái gì đâu mà mình tức chứ? Nó từ BCH xuống, nó tới đây trước Giang, còn chuyện Giang làm sao lên được Quân lực, mình sẽ hỏi sau.”
“Bây giờ mình phải cứu nó đã …”
“Nhanh lên … Phải ngăn nó lại trước khi nó đưa ra cái tờ giấy đó … Trời ơi … Đừng có đưa cho ai nha Thanh … lạy trời mình dí kịp nó!!!”
Nói về chạy thì nó dám khẳng định là nó chạy nhanh nhất! Triều thở dốc điên cuồng, tự nhiên cái hình ảnh anh Bảo ngồi im trong phòng, nghe mấy thằng tiểu đội trưởng khác phàn nàn về nó, rồi cái ánh mắt tránh né của những đứa từng ở chung với nó khi nó đi đâu, rồi cái vẻ mặt phẫn nộ của thằng Tài, và những câu nói của thằng Tài hôm qua. Tự nhiên, tất cả những hình ảnh trong quá khứ chợt hiện về rõ, như nhắc rằng nó là thằng tồi tệ và thủ đoạn nhất trong mắt mọi người, mà đến bây giờ nó mới biết!
“Trời ơi! Nó bám cứng ngắc với Giang như vậy, là vì ở đây nó có quen ai đâu? Tại sao mình lại không nghĩ được như vậy chứ? Chết nó rồi, mình ác quá!”
“Cũng giống như mình lúc lên Lâm Đồng, cái gì đối với mình cũng lạ, mình không theo Dũng đi đây đó, chắc cũng chỉ ngồi một mình trong phòng thôi. Thì thằng Thanh cũng vậy. Sao mình ích kỷ và tàn nhẫn quá!”
“Nó với Giang đâu có cái gì đâu mà mình ghen trời??? Nhanh lên … nhanh lên … nó chưa đi xa đâu!!!”
“Nó đâu rồi??? Trời ơi Thanh ơi Thanh! Đừng có đưa cho ai nha Thanh …”
Triều dừng lại, chống tay lên đầu gối rồi thở dốc. Thằng kia sẽ đi xuống Công binh trước, vì ở đó gần, rồi mới tới Thông tin. Nó gắng sức chạy tiếp …
“A! Nó kia rồi, thấy nó rồi!!!”
Thanh đứng trước Công binh, và nó chuẩn bị mở miệng gọi ai đó …
Triều dùng chút hơi sức còn lại, tống nó ra khỏi cổ họng:
- ÊÊÊÊ!!!
Thanh giựt mình quay qua, là Triều đã bay tới nó … hai đứa té nhào ra đường!
Ông đại đội trưởng Công binh ra nhìn hai thằng đang lật đật ngồi dậy, ổng hỏi:
- Ồ! Quân lực với Quân nhu, có chuyện gì đây hả hai đ/c?
Triều nói nhanh trong hơi thở gấp, ngắt quãng và rất khó nghe rõ:
- Dạ … không có gì … hai đưa … con … giỡn thôi!
Gần Công binh là cái hội trường của trung đoàn, nó dẫn thằng Thanh đi vào đó, mở cửa ra, rồi kéo ghế ngồi. Hội trường rộng lớn chỉ có hai đứa nó và tiếng thở hì hục của Triều.
Thanh chờ nó bình tĩnh lại, rồi mới nhỏ nhẹ cất tiếng:
- Anh Triều có sao không vậy?
Nó xua tay.
- Vậy anh Triều ngồi chờ em chút nha, em đưa cái thông báo cho bên Công binh cái rồi trở lại sau!
Triều giựt cái bìa trình ký trên tay nó, giở ra. Chỉ duy nhất một tờ giấy trong đó – là tờ giấy của nó. Triều giựt ra, xé từng mảnh từng mảnh trước sự ngỡ ngàng của thằng Thanh. Nó xé nhuyễn rồi bỏ vụn giấy vào túi quần. Chút nữa nó đem về Hậu cần đốt! Nó không thể để ai thấy một dấu vết gì trên tờ giấy này được!
- Anh … Anh Triều?! Sao anh xé vậy? Lệnh của …
- Tao giả chữ ký và con dấu của Tham mưu trưởng đó!
Nó chăm chú nhìn thằng Thanh, còn Thanh bịt miệng, trố mắt nhìn nó.
- Sao mày ngu quá vậy? Mày đọc nội dung không thấy vô lý hả? Đời nào mà đổi lính mà đổi hơn một nữa đại đội?
- Nhưng … sao anh lại làm vậy?
- Tại tao thích! Thôi đừng có nói chuyện này nữa, bỏ đi!
Triều thở nhẹ từ từ, Thanh chìa cái bịch dâu tây qua cho nó:
- Anh Triều ăn nè!
Thôi – Nó liếc liếc một hồi - Ở đây ra mày có vậy? Trên Quân lực trồng hả?
- Hồi sáng em ra cổng mua báo cho anh Giang, thấy có xe bán dâu đi ngang qua, nên em mua để dành ăn!
Thanh ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Em xin lỗi anh Triều. Nhưng em muốn hỏi câu này lắm, anh cho phép em nha!
Triều gật đầu, nó lấy một trái dâu lên nhai nhóp nhép.
- Phải anh Triều có ác cảm với em phải hông vậy!
- Haha! Sao mày nghĩ như vậy?
- Tại em thấy … anh Triều hay nhìn em … như là ghét em lắm đó!
Triều bắt đầu bốc một lần hai, ba trái cho lên tay.
- Ghét mày? Mày làm gì mà tao phải ghét mày???
- Hông phải, ý em là có mấy lúc mà anh Triều nhìn em đó, em thấy cách nhìn của anh hông có bình thường.
Triều cười nhạt:
- Tại cái tính tao thích nhìn người lạ vậy đó! Ê tao hỏi cái, bộ trên đó Giang hay sai vặt mày lắm hả?
- Hông phải … tại ảnh nhờ, nên em mới làm!
- Vậy hả? Coi bộ cũng siêng quá ha.
Thanh cười, rồi nó ngập ngừng hỏi tiếp:
- Anh Triều ở đây, chắc biết người này người kia cũng nhiều lắm hả?
- Chài, hỏi gì nhãm vậy? Thì cũng giống như mày ở trên BCH thôi, trên đó mày biết nhiều, thì ở đây tao cũng biết nhiều!
- Vậy … anh Triều có biết ai tên Khoa không?
Thoáng giựt mình, Triều nhìn vào ánh mắt đầy tò mò của thằng Thanh:
- Khoa nào? Trung đoàn này thiếu gì người tên Khoa?!
- Khoa … mà bạn của anh Giang đó! Anh Triều có biết anh Khoa nào mà hay chơi thân với anh Giang không?
- Không biết mày ơi! Ủa mà mày tìm hiểu về thằng đó chi vậy?
Thanh bặm môi, rồi nó nhìn xa xăm ra bên ngoài:
- Em muốn biết người đó là ai, mà mỗi lúc em hỏi, anh Giang lại thở dài. Có những buổi tối ảnh đi nhậu về, ảnh kêu em đấm lưng cho ảnh, rồi lúc đó ảnh cứ kêu em là Khoa mãi …
Triều chăm chú nghe, miệng cắn chầm chậm trái dâu.
- Em chưa nói điều này với ai hết, nhưng được kể chuyện thầm kín với một ai đó, em cảm thấy thanh thản lắm! Anh Triều có quen biết với anh Giang mà phải hông? Anh Triều đừng nói lại với ảnh nha!
Triều nhướng mắt nhìn Thanh.
- Em thích anh Giang!
Triều cười … cười sặc sụa. Đến khi đã đời, nó mới ngồi đàng hoàng lại, hỏi tiếp:
- Tại sao mày nghĩ là mày thích Giang?
- Tại anh Giang là người duy nhất em biết ở đây, ảnh giúp đỡ em nhiều lắm, em cũng thấy vui khi ảnh nhờ làm dùm một điều gì đó, dù lâu lâu ảnh chỉ ngắt má em một chút thôi. Nhưng mà thời gian ở chung, em cũng biết được tính của ảnh rõ lắm, và đến hiện tại thì em chưa bao giờ làm ảnh khó chịu cả!
- Ủa? Vậy mày có nói là mày thích Giang chưa? Nói ngay mặt Giang luôn á!
- Dạ … em có nói rồi!
Triều chăm chú hơn nữa:
- Vậy hả? Rồi Giang nói sao?
Thanh thở dài, thở một cái rõ buồn:
- Ảnh nói em không phải là người ảnh thích!
- Sao nữa?
- Ảnh nói … ảnh chỉ thích một người viết chữ xấu, chưa tốt nghiệp cấp 3, bị cận nhưng không thích đeo kính, không thích học tiếng Anh, thích làm chuyện khác người, ngủ rất say và hay nói mớ và đặc biệt ảnh thích ở người đó là cái tật hay khóc và sợ ma! …
“Trời!!! Giang … Giang … tức quááááá!!! Hôm nay mà gặp lại,phải đá cho một cái thật đau mới được!!!”
Triều nén cái suy nghĩ vào hơi thở, cố thở bình thường để Thanh không ngạc nhiên:
- Sao nữa? Kể tiếp đi!
Thanh chép miệng:
- Em hỏi người đó phải là người anh hay nhắc tên mỗi lúc nhậu say không? Ảnh chỉ cười, rồi nói là em đừng nghe lời ảnh lúc đó!
- Chài! Nếu vậy thì thôi đi, nuôi hy vọng làm gì cho mệt không biết nữa!
Thanh trả lời ngay, nói bằng giọng nho nhỏ nhưng cũng đầy quả quyết:
- Em thích anh Giang thật lòng! Dù lúc này ảnh chưa hiểu, nhưng em sẽ cố, và em vẫn hy vọng một thời gian nữa, anh Giang sẽ hiểu và chấp nhận em!
Triều cười gượng, nó đứng dậy, phun “vèo” cái cuốn dâu trong miệng ra, nó nhìn thằng Thanh hết sức bình thản:
- Tao là Khoa nè.