Chương 4: Thương lượng

Người đại diện tên là Trần Hiểu Hoan, cũng giống như cô đã 26 tuổi, sau khi biết chuyện Triệu Thanh Huỳnh tự ý đồng ý phát ngôn miễn phí, tức đến phát điên. "Cô không có não! Tôi ở bên này vất vả tìm tài nguyên cho cô, cô quay đầu liền bán mình?!”

Triệu Thanh Huỳnh móc móc lỗ tai, hỏi: "Vậy có tài nguyên không?”

“...... Không, bây giờ cô có một đống lớn các scandal, các đạo diễn nói để xem xét, hai hoặc ba dòng tài nguyên là quá rớt giá.”

"Không phải là được rồi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng tìm chút vui vẻ."

Trần Hiểu Hoan gật gật đầu, ngay sau đó cảm thấy có gì đó không đúng. "Tìm vui?! Bán mình là vui vẻ? Chỉ sợ cô là một hoa khôi tự rớt giá. Hơn nữa nếu để cho người phát ngôn khác biết, chẳng phải sẽ rất có ý kiến với cô sao.”

"Có ý kiến gì, có bản lĩnh bọn họ cũng để cho tôi chủ động miễn phí." Triệu Thanh Huỳnh nở nụ cười một chút, duỗi thắt lưng, "Hơn nữa, Dấu Ấn có muốn tôi hay không còn chưa chắc chắn.”

"Gì cơ, cô đã miễn phí rồi mà Dấu Ấn còn phải cân nhắc?!" Trần Hiểu Hoan quả thực hoài nghi cuộc đời.

Triệu Thanh Huỳnh soi gương: "Đúng vậy, tôi miễn phí chỉ là lấy được cơ hội bắt chuyện, phát ngôn tôi còn phải đi tranh thủ. Cô nhìn xem, hôm nay có phải là tôi vẫn đẹp như mọi khi?”

"Đẹp cái đầu cô!"

"Được rồi, tôi đi nói chuyện đại diện, việc này tự tôi làm là được. Ngài cứ ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ tin tốt đi." Triệu Thanh Huỳnh xác định mình xinh đẹp, mới yên tâm ra ngoài.

Người đại diện đứng ở cửa gầm gừ: "Tin tốt cái rắm ấy!”

Khi Triệu Thanh Huỳnh chạy tới Dấu Ấn, tạo ra không ít oanh động, các nhân viên đều thét chói tai lên, cho dù cô quấn thân bằng scandal, nhưng người bình thường nhìn thấy minh tinh lần đầu tiên, vẫn nhịn không được thét chói tai và tiến lên muốn chụp ảnh chung, lãnh đạo mất rất nhiều thời gian mới đè xuống được.

Triệu Thanh Huỳnh ngoan ngoãn chào hỏi mọi người. "Xin chào mọi người, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt nha!”

"A a a!"

"Mẹ kiếp, tôi thấy Triệu Thanh Huỳnh còn sống?"

"Người thật đẹp hơn so với trong hình, vote 1 sao cho người quay phim!"

"Tại sao cô ấy đến công ty vậy?"

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô ấy lại trêu phải ai vậy, phổ cập kiến thức cho tôi được không?"

"Đúng vậy, bạn trai scandal của cô ấy đẹp trai hơn người, còn có tiền! Ghen tị chết đi được.”

"Tuy rằng nhiều scandal như vậy, nhưng thử hỏi có cô gái nào không muốn sống thành Triệu Thanh Huỳnh đây?"

Thư ký đưa Triệu Thanh Huỳnh đến phòng làm việc của Lý Sầm, nói: "Triệu tiểu thư, cô ở chỗ này chờ một chút, Lý tổng đang họp cùng Ngu tổng, rất nhanh sẽ đến.”

"Được." Triệu Thanh Huỳnh mỉm cười nhìn cô ấy rời đi, lúc này mới thả lỏng, quan sát bốn phía một phen, là một văn phòng vô cùng sạch sẽ.

Cô đợi một lúc, nghe thấy bên ngoài không ngừng có người kêu: "Chào Ngu tổng, chào Lý tổng.”

Cô lập tức quay đầu lại, cửa sổ trong suốt, từ góc độ này của cô nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Ngu Kiều nghiêng đầu nói chuyện với nữ nhân bên cạnh.

Mũi cao thẳng, ánh mắt kiên định, nói chuyện thong dong, một tay đút túi quần âu phục, tay kia cầm văn kiện, thân hình tiêu sái đi tới.

Cô không thể không nhìn đến ngây người.

Đúng lúc này, Lý Sầm không biết nói gì, khóe miệng Ngu Kiều khẽ cong, đuôi mắt hơi cong lên.

Ngu Kiều đang cười.

Triệu Thanh Huỳnh trong lòng nhảy dựng lên, cũng không biết nghĩ tới cái gì, rũ mắt xuống che giấu cảm xúc.

Khi ngẩng đầu lên, cô cười rạng rỡ không thôi, nhìn về phía hai người đi tới cửa.

Ngu Kiều chú ý tới bên trong còn có một người ngồi, lúc này mới phản ứng lại vì sao trên mặt nhân viên vừa rồi tất cả đều lóe lên ánh sáng khác thường.

Cô nghĩ rằng có một chương trình mới đã được phát triển!

Lý Sầm dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: "Triệu tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh, sao lại đến có một mình thế?”

"Tôi có thể toàn quyền làm chủ, người đại diện sẽ đồng ý với quyết định của tôi." Triệu Thanh Huỳnh nói.

Ngu Kiều ở trong lòng trợn trắng mắt. Ý là người đại diện này chỉ để làm cảnh, cũng đúng, nếu có thể quản được cô ta thì cũng không đến mức chạy đi làm loạn khắp nơi.

Mắt phượng của Triệu Thanh Huỳnh đảo một cái, nhìn về phía Ngu Kiều: "Ngu tổng, đã lâu không gặp.”

Ngu Kiều. "Ừm." Lâu cái quái gì.

Rõ ràng mới gặp hôm qua!

Ngu Kiều mặt không đổi sắc giao văn kiện cho Lý Sầm. "Chị làm việc đi, đợi lát nữa em lại tới tìm chị.”

"Được, đợi lát nữa tan tầm cùng nhau ăn cơm nhé."

"Ừm."

Triệu Thanh Huỳnh bĩu môi, mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, làm bộ không thèm để ý, lỗ tai vẫn luôn chú ý cuộc trò chuyện của hai người này.

Trong lòng oán oán giận giận. Sao còn không đi, đừng nói chuyện nữa, đi ngay đi!!

Rốt cục, Ngu Kiều rời đi.

Lúc này cô mới nghiêm mặt nhìn Lý Sầm: "Được rồi, tôi đến bàn với cô về chuyện phát ngôn.”

Lý Sầm cười nói: "Chỗ tôi không thành vấn đề, chủ yếu là chỗ Ngu Kiều, có điều nghe cô ấy nói: Cô đồng ý miễn phí?”

"Đúng vậy."

"Vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn, chúng tôi chuẩn bị hợp đồng xong sẽ cho cô xem qua."

Triệu Thanh Huỳnh khẽ nhíu mày: " Ngu tổng đồng ý à?”

"Không sao, việc này tôi có thể quyết định, đến lúc đó nói với cô ấy là được.” Cho dù cô ấy không đồng ý, cô ấy cũng sẽ không nói gì nếu chúng ta ký hợp đồng. Lý Sầm nói với lòng dạ.

Triệu Thanh Huỳnh lại không vui.

"Không được, tôi vốn là mua bán thua lỗ, sao lại còn phải vụиɠ ŧяộʍ nữa, tôi muốn nhất định Ngu tổng phải tự mình đồng ý."

Lý Sầm im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi: "Không phải là Triệu tiểu thư có mưu đồ gì khác đấy chứ?”

"Mưa đồ gì?" Triệu Thanh Huỳnh hứng thú, nghiêng đầu nhìn cô, "Cô nói một chút xem.”

"Thật khó để nói, phát ngôn miễn phí không phải là rất đáng tin cậy, cô muốn làm gi tôi không rõ, nhưng tôi biết rằng trên thế giới không có bữa ăn nào là miễn phí cả."

Triệu Thanh Huỳnh nhướng mày: "Tôi đã chủ động đưa tới cửa rồi, thế mà các cô một người thì không đồng ý, một người còn nghi ngờ tôi, cuộc sống này của tôi gian nan quá đi.”

Lý Sầm cười cười. "Tôi chỉ nói đùa mà thôi, chẳng qua là nhắc nhở Triệu tiểu thư một chút, miếu của công ty chúng tôi nhỏ, không chịu nổi sóng to gió lớn, nếu như cô là muốn quậy đυ.c đầm nước yên tĩnh này, xin đừng tự hạ giá con người mình.”

Sắc mặt Triệu Thanh Huỳnh cứng đờ, lấy điện thoại di động ra. "Được rồi, nói thật vậy, tôi chính là nhìn trúng trò chơi của công ty các cô.”

"Ừ?" Lý Sầm thấy cô đưa điện thoại di động tới trước mặt, liền nhìn hai cái, mấy trang màn hình đều là trò chơi Dấu Ấn, cô không khỏi kinh ngạc.

Triệu Thanh Huỳnh nói. "Tôi là fan trung thành của nhà các cô, từ trò chơi đầu tiên đã là fan, hơn nữa... Ừm, đúng, tôi chính là fan của nhà các cô cho nên muốn phát ngôn mà thôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Lý Sầm nửa tin nửa ngờ gật đầu: "Thế chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Mới vừa rồi cô chỉ là tùy ý thăm dò thái độ của Triệu Thanh Huỳnh một chút mà thôi, dù sao có thể làm cho Triệu Thanh Huỳnh miễn phí phát ngôn, thật sự là bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng cô không thể biểu hiện ra quá tham vọng, để tránh rơi vào thế hạ phong trong đàm phán.

Giống như bây giờ, Triệu Thanh Huỳnh nóng lòng muốn bày tỏ tâm tư của mình, hai bên là vui vẻ hợp tác, chứ không phải là người được ban ơn.

Ai ngờ Triệu Thanh Huỳnh lại nói: "Nhưng tôi cần Ngu tổng đồng ý, không thì việc này miễn đàm phán.”

"Cũng được, vậy thì phải xem bản lĩnh của Triệu tiểu thư rồi. Nhưng tôi tin rằng cô có thể làm điều đó.” Lý Sâm nói

“Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy tôi có thể làm được!” Triệu Thanh Huỳnh đứng dậy đeo kính râm, "Đúng rồi, vừa rồi các cô nói muốn đi đâu ăn cơm, cho tôi theo với, tôi đói lắm.”

Lý Sầm: "..."

Nửa tiếng sau.

Ngu Kiều khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn Triệu Thanh Huỳnh ngồi đối diện ăn rất vui vẻ, quay đầu hỏi Lý Sầm: "Tại sao cô ta lại tới đây?”

"Cô ấy nói cô ấy đói, muốn ăn cơm."

Triệu Thanh Huỳnh vừa ăn vừa ngẩng đầu điên cuồng: "Đúng đúng, vừa rồi các cô nói nhà này đồ ăn ngon, làm tôi chảy nước miếng ròng ròng, nhất định phải đến nếm thử.”

Ngu Kiều uống một ngụm đồ uống, không vui đặt mạnh ly thủy tinh lên bàn, tạo ra tiếng động không nhỏ.

Lý Sầm buồn bực nhìn về phía cô.

Mà Triệu Thanh Huỳnh đối diện cũng bị động tác này của nàng làm hoảng sợ.

Chỉ thấy một giây sau cô liền lo lắng ngẩng đầu, mạnh mẽ kéo tay Ngu Kiều, cẩn thận quan sát một lần, hỏi: "Tay có đau không?”

Ngu Kiều. "..."

Lý Sầm. "??? ”