Chương 25: Chuyện tâm linh không thể đùa

Phó Thành khi đi vào lại đen mặt lần nữa. Nguyễn Nhậm thẳng nam sờ cháu ngoan của hắn, không sao. Trần Vĩ - kẻ tình nghi ngoài tình của chồng nhỏ, thiếu niên có vẻ bề ngoài cũng không đáng yêu lắm, dễ lung lạc lòng người - đang nhẹ nhàng chạm vào bụng Từ Dung dưới ánh mắt cổ vũ của Từ Dung… khó mà bỏ được sự cảnh giác trong lòng hắn.

Trần Vĩ giật mình chột dạ thụt tay lại, Từ Dung bất mãn nhìn Phó Thành.

Nhờ cái ánh mắt bất mãn đó, ngày hôm sau, khi vừa cảm thấy khá hơn, Từ Dung nhiều thêm một chén canh rau…

Từ Dung chau mày:

“Hôm qua em đã ăn canh rau rồi mà?!”

“Hôm qua em chỉ húp nước canh thôi.”

“Vậy hôm nay không ăn rau được không? Em chỉ húp nước thôi nhé?”

“Không được.”

Phó Thành bình tĩnh nói, ngồi cạnh bên Từ Dung cúi đầu làm việc trên laptop. Từ Dung chán nản. Một hồi, cậu dở trò cũ, cúi đầu vuốt ve bụng đã phồng lớn.

“Con ơi, cha lớn muốn con ăn rau kìa.”

“Kì thật con không muốn ăn phải không?”

“Ừm, cha cũng không muốn, nhưng mà phải ăn thôi…”

Phó Thành xoa đầu phiền muộn, nghiêm mặt với Từ Dung:

“Mau ăn đi, một hồi canh nguội đấy.”

Từ Dung buồn bực cầm chén canh lên. Tức thật, đã biểu hiện rõ vậy mà! Chén canh dưới tốc độ rề rà của Từ Dung chậm rãi cạn đáy.

Dăm ba bệnh đau dạ dày, bệnh nhân cứng đầu Từ Dung đòi về nhà tự dưỡng. Phó Thành bận rộn ngồi một bên làm việc, đôi khi sẽ ngó ngàng bạn nhỏ nhà mình một cái. Từ Dung bèn ngồi chơi một mình. Điện thoại mới thay kính cường lực, nhìn sáng bóng như mới.

Chắc vì lag quá, cậu ấn quá nhiều lần vào một chỗ cầu mong sẽ vào được trang mình muốn, không kịp nhìn quảng cáo nên nhầm sang một trang web lạ, lag đến nỗi không thoát ra kịp. Chẳng ngờ rằng đang đọc đam mỹ thì nhầm vào trang sεメ gay!

Từ Dung nóng hết cả mặt, đang định thoát ra mà tay không cử động được. Nãy sợ ồn chồng bự nên cậu tắt âm rồi, chắc không có âm thanh gì đâu? Cậu tò mò thôi mà!

Có lẽ vì căng thẳng, Từ Dung ngồi thẳng lưng, tay chân nếu không cần thiết sẽ không nhúc nhích, ngón tay lại nhịn không được lướt quanh các tiêu đề gây ấn tượng mạnh. Nói đúng ra là thô tục…

Phó Thành chú ý thấy bạn nhỏ không ăn nho nữa. Chắc bạn nhỏ ăn chán rồi đi? Dù gì cũng ăn nửa tô rồi, hay là đổi loại khác? Nói là làm, hắn đứng dậy cầm tô nho chỉ còn một nửa, dự định sẽ đổi từ nho sang xoài. Bạn nhỏ thích ăn chua, loại trái cây nào chỉ cần có vị chua sẽ được hắn trữ sẵn một ít trong tủ lạnh. Đương nhiên, trái cây là trợ lý đi mua, hắn chỉ đưa danh sách thôi.

Trợ lý: Không sao, tôi ổn, tìm muốn rã chân thôi.

Từ Dung không dám vào xem, chỉ đỏ mặt lượn quanh trang web. Động tĩnh của Phó Thành dù là nhỏ nhất cũng được Từ Dung chú ý đề cao cảnh giác. Ban đầu thấy Phó Thành nhìn tô nho tươi, cậu chỉ nghĩ hắn muốn ăn vài quả. Ai nhờ Phó Thành bỗng đứng dậy đi tới phía cậu.

Ôi trời ơi! Phó Thành nhìn Từ Dung hốt hoảng đứng dậy, nhíu mày.

“Em cần gì sao?”

“Không có gì, không có gì đâu!”

Từ Dung vội vàng lùi ra sau, tránh màn hình điện thoại lọt vào mắt Phó Thành. Phó Thành nghi ngờ nhìn điện thoại được che chắn kĩ càng.

“Em đang xem cái gì đó?!”

Hắn rướn người tới, nhờ chiều cao khủng bố của mình, màn hình chỉ còn cách hắn một chút. Từ Dung lùi ra xa, loạn xạ xóa trang. May quá, xóa xong rồi! Như muốn dằn mặt Phó Thành “Anh muốn đọc đam mỹ với em hả?!”, Từ Dung bước lên một bước hùng hồn. Từ Dung chưa kịp mở lời, cơn đau đớn lại truyền đến trước.

ĐAU QUÁ! Má nó chứ!

“A!”

Từ Dung thoát lực muốn ngã xuống, Phó Thành không hiểu mô tê gì lập tức đỡ người. Trong lòng Từ Dung như gào lên từng đợt. Ngón út đập vào chân bàn thì đúng là cực phẩm! Cậu còn bước mạnh như thế! Chết mất thôi, trời ơi đau quá!

Phó Thành vội vàng đặt “nạn nhân” xuống sô pha, nhẹ nhàng an ủi.

“Không sao đâu, không bị chảy máu gì cả.”

Mắt hắn lại lướt tới điện thoại mà Từ Dung khi nãy vì đau mà ném trên sô pha gần đó. Màn hình lật ngửa toàn là chữ, đại khái kiểu: XX yêu YY, ngặt nỗi cả hai đều là con trai, bị cha mẹ cấm cản.

Phó Thành đọc khá nhanh, chỉ lướt qua một chút đã nắm được nội dung, trong lòng cảm khái: thì ra bạn nhỏ thích đọc đam mỹ ngược tâm như thế. Lại vì muốn giấu diếm cái này mà để chân chịu đau. Thật là… Ngón út còn muốn sưng to lên.

“Em ở đây đợi tôi, tôi đi lấy cho em ít đá chườm.”

Từ Dung bực bội nhìn chân bàn, ánh mắt như muốn cưa nó ra làm trăm mảnh, lại không biết bản thân bị đánh giá là đam mê đọc đam mỹ ngược. Sau đó cậu hoảng hốt.

Nguyễn Nhậm lúc trước nhập viện vì gãy chân trái. Chồng bự gần đây liền bị rạn mắt cá chân trái. Hôm nay liền tới lượt cậu, cái ngón út bé nhỏ trên bàn chân trái của cậu! Chuyện tâm linh không thể đùa, chắc chắn là tại tên Trịnh Hải kia hết! Ai gặp hắn sẽ phải chịu xui xẻo!