Chương 18: Đau họng (H)

Ngón tay nhơ nhớp dâʍ ŧᏂủy̠ của Tử Sâm cứ múa may trước mặt Bội Mễ. Chợt một chút dịch rớt xuống cổ cô, Tử Sâm lại đưa lưỡi xuống lân la liếʍ sạch, ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn lên khuôn mặt phơi phới đang đỏ ửng lên. Xong anh ngửng lên, liếʍ sạch dịch các ngón tay, ánh mắt Bội Mễ ánh lên một chút sự thoảng thốt, chăm chăm nhìn vào động tác của anh, rồi quay đi ngay. Tử Sâm liếʍ sạch thì chẹp miệng, khen ngợi:

- Chậc..chậc... đỗi ngọt ngào

Ngón tay anh tiếp tục đưa xuống hạt ngọc, ấn mạnh rồi day day vòng tròn, Bội Mễ ngửa cô ra sau, nấc cổ lên xuống, ậm ừ mỹ miều:

- Nga..ư..ư..ưm

Tử Sâm chợt cầm vào hạt lựu, bóp chúng mạnh như trên đầu núm ti, cả người cô giẫy lên một cái rồi hạt lựu phun ra chút nước, dòng nước chảy ấm nóng qua tay anh, ướt hết cả bàn tay, chảy dọc xuống cổ cánh tay. Chẳng lẽ cô đã bị kí©h thí©ɧ đến tiểu nhị ra sao? Tử Sâm nhân cơ hội lại châm chọc nhạy cảm:

- Bé cưng...đừng nói với tôi...em vừa tiểu dịch ra nhé

Bội Mễ lúc này hớ người, cô không biết đối mặt với chuyện này như nào, hai mắt đỏ hoe, không phải vì đau, mà vì những lời công kích trêu chọc khiến cô như không chấp nhận nổi bản thân mình. Thời khắc này, cô ước mình đã ngất lịm đi mặc anh luận động hoặc hai tai hãy điếc đi, không thể nghe thêm chút lời nói tục tĩu nào. Cô khóc nấc lên, giọng nỉ non đến đáng thương:

- Không...không nga..hức...hức...

Khuôn mặt cô nhăn nhó, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại với nhau, môi run run lên từng đợt, đôi mắt trong veo ngấn lệ cố né tránh ánh nhìn sâu thẳm của anh. Tử Sâm cười thầm, tạm dừng trêu đùa lại, chắc chắn sò huyệt này nhớ nhưng ''bảo bối'' lắm rồi. Anh thoát y cho bản thân, đưa lấy nam căn đến đầu cửa nguyệt, ma sát một chút để đầu cự vật ẩm ướt. Bên trên Bội Mễ đưa ngón tay trỏ lên miệng, hai hàm răng trắng sứ cắn chặt chịu đựng. Tử Sâm dĩ nhiên không vui khi nhìn thấy cô hành hạ mình như vậy, anh đưa thắt lưng lên buộc chặt cổ tay cô, vắt kẹp vào móc tường khiến cô không thể giãy giũa. Một tay anh nâng đùi cô lên, dang hai đùi rộng ra chút, tay còn lại đưa lên miệng cô bóp tạo thành khuôn tròn. Anh ma mị nói:

- Tôi mê tiếng rêи ɾỉ của em rồi...Mễ Mễ

Ngay sau đó, cự vật thúc thẳng vào, sâu tận trong tử ©υиɠ, phía u cốc nhấp nhô theo chiều thúc cậu bé. Khuôn miệng cô ngân nga lên:

- Ngô...o..ơm...

Tử Sâm sau đó vắt hai chân cô lên cổ mình, tư mật được vểnh cao lên, hai tay anh cầm chắc ở eo cố định lưng cô xuống nền gạch đá hoa lạnh, thoải mái ra vào. Sò huyệt mỗi lần mυ"ŧ gắt gao rồi nhả ra là một lần dâʍ ɖị©ɧ tuồn ra ồ ạt, chúng chảy dọc thẳng xuống nền sàn gỗ, khung cảnh như một khe suối cao, dâʍ ɖị©ɧ trong veo, sàn gỗ mịn bây giờ cũng óng ánh lên. Hai bầu ngực tròn trịa dĩ nhiên cũng không thoát khỏi bàn tay anh, chúng lại bị bóp nặn, nhào qua lại như bột bánh. Hai núm hồng bên trên rung lắc loạn xạ, mềm mại và run run y hệt bánh pudding mật ong vậy

Cứ thế không biết đến bao giờ, trời sẩm tối hẳn, kéo theo là mồ hôi nhễ nhãi cũng khô lại, giọng cô lạc đi, cổ họng như không không còn sức. Tử Sâm bên dưới vẫn ra vào kịch liệt, nhưng nhận thấy cô có phần lả đi, hay lại ngất đi thì mất vui. Anh rút cự vật ra, nhẹ nhàng đặt chân cô xuống, bên trên cởi trói tay, dựng người cô ngồi dậy. Bội Mễ dựa toàn lực ngả vào vai anh, Tử Sâm vỗ lưng, cô ho nhẹ, chắc do cổ họng đã đau ngứa vì rên la. Anh đặt cô ngồi xuống nền sàn gỗ, hướng mặt cô thẳng với hạ bộ của mình. Các ngón tay luồn vào tóc cô, Bội Mễ lơ mơ chưa biết anh định làm gì. Tử Sâm cổ họng nuốt bọt, ậm ừ vang lên tiếng, ánh mắt anh đã gằn lên mấy sợi tơ đỏ, cả khuôn mặt tối lại duy chỉ thấy ánh mắt đỏ au thì sáng rực. Anh trầm đυ.c giọng lên tiếng:

- Bội Mễ... em đau họng sao? Đợi tôi dùng kim tiêm chích...em sẽ lại cất tiếng rên như thường được thôi

Đau cổ họng? Nhưng dùng kim tiêm? Có gì sai sai ở đây. Chưa kịp định hình, khuôn miệng cô bị anh bóp chặt, nam căn ngay lập tức phóng thẳng vào, lấp đầy khuôn miệng. Bội Mễ căng mắt, chưa hiểu thực tại, cả đầu cô bị anh dùng lực tay ẩn, buộc thu nhận cự vật kia sâu xuống tận họng. Cô buồn nôn quá, cự vật trướng to lấp đầy khoang miệng thêm việc thúc nhanh và sâu tận cuống họng khiến cô bứ lại. Âm thanh mê hoặc ấy lại cất lên, tuy chỉ khe khẽ cũng khiến anh thỏa mãn tột độ:

- Ư..ư..um..

Tử Sâm hai bên cơ mặt giãn ra, thoải mải hưởng thụ, lực tay anh ẩn đầu cô thực nhanh, không quên buông lời khen ngợi:

- Đúng rồi cục cưng...Ngoan lắm...

Ánh mắt cô ban nãy căng ra, bây giờ mỏi mệt lim dim lại, bên khóe rơi lệ, cả khuôn mặt phiếm hồng, chất giọng yêu kiều nỉ non bên dưới. Ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy sự van cầu, mang cả yếu đuối vô hạn. Ngược lại, ánh mắt Tử Sâm trông hiếu chiến, nó sắc lẹm và ánh lên sự cuồng bạo, không điểm dừng. Trông thấy khuôn mặt lả lơi này của cô thì du͙© vọиɠ càng cao trào, không chút thương hại, ngày càng mạnh bạo.

Từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng vào đầy ứ, trong khoang miệng ngậm đầy ứ, anh rút nam căn ra một chút, gằn giọng:

- Nuốt hết cho tôi...

Bội Mễ buộc chấp theo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngay vừa khi ực xuống cổ họng, nơi cửa miệng nam căn lại tiếp tục đợt thúc kịch liệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế phun trọn ngập khoang miệng. Bên khóe môi mọng chảy ra ít dịch trắng, anh lấy tay ra vét đưa vào miệng cô, bỉ ổi nói:

- Nào...chúng là con em sau này đấy

Mãi cho đến khi thỏa mãn thú tính, Tử Sâm chịu bỏ nam căn ra. Anh cúi xuống bế cô lên, khuôn mặt Bội Mễ thất thần, hai cánh môi mọng sưng tấy lên, cổ họng nấc lên, nước mắt rơi kèm theo tiếng thút thít nhỏ. Tử Sâm hôn lên hai môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng càn quét mật ngọt, rồi bế cô trong lòng, khen ngợi:

- Hôm nay em làm tốt lắm...Mễ Mễ

Cả hai tiến vào phòng ngủ, Tử Sâm ôm cô chặt trong lòng, để cô nghỉ ngơi một chút. Từ lúc luận động là tầm 19 giờ tối, đồng hồ bây giờ điểm 23 giờ kém, có lẽ ngủ một chút, khi tỉnh dậy cả hai sẽ ăn nhẹ gì sau