Chương 13: Mùa hái dâu (H)

- Đúng rồi...Bảo bối của Mễ Mễ..

Tử Sâm thoải mái ra vào, từng cú thúc được anh đâm vào sâu nhất, chạm đến điểm G, ma sát quanh lớp thịt nộn bên trong. Bội Mễ bên dưới thở hổn hển, tuy có mệt nhưng vẫn ngập tràn ham muốn, dang hai chân quặp chặt vào eo Tử Sâm. Miệng trên chỉ rêи ɾỉ nhỏ nhẹ, hai răng cô cắn chặt ngón tay mình, vẫn còn thực nhiều ngại ngùng. Tử Sâm cúi người xuống, bóp miệng nhả ngón tay cô ra, dụ:

- Rên lên...Tôi thích nghe...

Bội Mễ lắc đầu ngoe nguẩy, quá dung tục. Bên dưới anh thúc mạnh hơn vẫn không khuất phục được khoang miệng yêu kiều bên trên. Anh đột ngột rút hẳn cự vật ra, thủy dịch ồng ộc ra theo, bên trong bao đã ứ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tử Sâm lại vứt bỏ bao cũ, thay bao mới. Xong xuôi anh cúi mặt xuống tư mật, nhìn chằm chằm vào đây. Bội Mễ thấy trống trải, lỗ nhỏ không được lấp đầy đang gấp gap hít thở, hạt lựu bên dưới như viên ngọc hồng, nó đang óng ánh lên. Thật đẹp mắt

Tử Sâm đưa đầu lưỡi mình lại hạt ngọc, hai môi lạnh chúm chím lấy nó, lưỡi phối hợp liếʍ mυ"ŧ như ngậm viên kẹo. Bên trên Bội Mễ rướn cao cổ, hai mắt lưng tròng, hai tay cấu chặt ga giường căng sang hai bên. Anh lân la lưỡi liếʍ hai vách nộn, hôn âu yếm xung quanh rồi dừng lại lỗ nhỏ. Đưa đầu lưỡi đến liền bị cửa tư mật mυ"ŧ vào, nó lại tuồn vào miệng anh lượng dịch thủy, đầy ngọt ngào và đê mê. Bên trên khuôn miệng vẫn ậm ừ, không chịu cất rên lên, điều này khiến Tử Sâm khó chịu. Anh ngửng dậy, vét phần dâʍ ŧᏂủy̠ bên khóe môi, liếʍ sạch rồi cúi xuống sát mặt cô, ca thán:

- Thật ngọt...Em mυ"ŧ...thật tham lam

Bội Mễ thở hơi hấp hối ra, hai tay vơ lên bịt miệng anh, lắc đầu nguây nguẩy nói:

- Đừng...đừng nói ra...

Tử Sâm cười tà ngửng dậy, anh kéo cô ngồi thẳng lên, lật ngược cơ thể lại như tư thế đêm đầu. Bội Mễ yếu ớt cầu xin:

- Không...không mà...

Tử Sâm gằn giọng:

- Sao nào...Em ban nãy còn im bặt...sao giờ mới chịu cất tiếng?

Ngay lập tức anh thúc mạnh vào tư mật. Hai bên vách thịt ôm lấy cự vật đang tuồn dịch ra, chảy thấm xuống. Tư thế này khiến cô bị đâm sâu, phần bụng bị nhô lên một chút, nhất là cự vật Tử Sâm luôn trướng to, đầu cậu bé càn quét mọi khe trong hoa nguyệt. Miệng Bội Mễ thất thanh lên một tiếng:

- A...ư..ư...

Tiếp sau đó là những tiếng rên ma mị và dâʍ ɖu͙© nhất, thi thoảng lại có tiếng gầm trầm đυ.c lên.

Sáng hôm sau, nắng lên chiếu vào sau lớp rèm, tuy căn phòng vẫn tối những cũng đủ thấy hai cơ thể trần trụi quện vào nhau ra sao. Tử Sâm lục đυ.c tỉnh, anh dụi mắt rồi hướng sự chú ý xuống vật nhỏ trong lòng. Cảm nhận được cự vật đang bị ôm chặt, vạch chăn hờ hờ ra thì tư mật suốt đêm qua vẫn ngậm chặt que kẹo này. Nhìn qua lưng cô, tấm lưng trắng ngần nhưng la liệt vết cắn, có xước da và tím bầm nổi lên. Trông rất vui mắ, bằng chứng của sự thăng hoa đêm qua. Bên dưới cự vật lại có ham muốn, cậu bé đang ngọ nguậy một chút. Tử Sâm không tài nào kìm được, vòng hai tay ra xoa nắn bầu ngực, đầu rúc xuống hõm cổ cô, hít hà hương thơm con gái độ xuân xanh, bên dưới cự vật di chuyển nhẹ nhàng. Bội Mễ vẫn say giấc, im lìm để anh thao túng cơ thể một lần nữa. Dần dần ánh mắt Tử Sâm đen lại, những ngón tay mát xa nhẹ nhàng bầu ngực giờ chuyển sang cấu đau núm hồng, căng hai bên núm nhỏ ra. Cự vật bên dưới bắt đầu đâm dồn dập, cả người anh nằm đè lên cơ thể bé nhỏ của Bội Mễ. Cô đang còn muốn ngủ nhưng thấy động dưới thân, mở mắt cảm nhận rõ sự việc xung quanh. Hơi thở của Tử Sâm đang dồn dập bên tai, từng hơi nóng phả vào khiến vành tai cô đỏ ửng. Khuôn miệng nỉ non vang lên:

- Ư...sáng rồi...nga

Tử Sâm thấy cô dậy, lật ngửa người cô lại, nói nhỏ:

- Anh không kìm được...

Bội Mễ nhăn nhó, chịu sự giày vò đêm qua rồi lại sáng nay, tư mật không chịu nổi, đang đau xót lên, hai bên khóe mắt cô lăn lệ, miệng nức nở:

- Ư..hư...đau...hức..

Tử Sâm ánh mắt trìu mến nhìn cô, động tác vẫn không dừng lại, dơ cao hai chân cô lên để cậu bé được thỏa sức làm càn, đưa tay lên lau đi nước mắt, an ủi:

- Nào..nín đi...Một chút thôi...

Cự vật thúc mạnh cho đến mãi sau mới dừng, Bội Mễ lúc này hai mắt lim dim, khuôn mặt nhợt nhạt, cô thực mệt rồi. Tử Sâm hôn lên trán cô, thủ thỉ:

- Đi tắm nhé

Tử Sâm bế cô vào trong bồn, gội đầu cho Bội Mễ, ngón tay anh xoa xoa cả bên thái dương cho cô thư giãn. Bàn tay thô trườn qua thớ da, xoa xà phòng tắm rửa cho Bội Mễ. Xong xuôi anh xả một bồn nước nóng, đặt cô ngồi ngâm mình cho giãn cơ, khỏi mỏi, mình thì ra vòi hoa sen tắm nhanh.

Cả sáng Bội Mễ đi lại đều vịn vào vật gì đó mới nhấc chân nổi, trận kịch liệt đêm qua khiến hai chân cô mỏi nhừ, tê liệt lại. Tử Sâm thì cố ý đi lại xung quanh trêu ghẹo, trong khi cô nhăn mặt để di chuyển thì bước chân anh cứ thoăn thoắt trước mặt. Bội Mễ lườm quýt, Tử Sâm nhởn nhơ đứng chắn hẳn đường đi, cô gắt giọng:

- Tránh ra

Tử Sâm coi như không nghe, đứng đấy nhún nhảy loạn xạ lên. Cô né sang bên để bước tiếp anh lại bước sang đứng chắn, tiếp tục trêu ghẹo. Bực quá cô với tay ra định đánh nhưng anh lại nhảy vọt ra tránh, vì vậy mà cả cơ thể cô ngã nhào xuống đất. Bụng Bội Mễ từ sáng đang đau nhức, cộng thêm tê liệt chân, lại ngã nhoài ra khiến cô đau đớn. Cô ôm mặt, Tử Sâm đứng đó vô tư cười ha hả. Giọng nấc Bội Mễ vang lên, cô đau và khó chịu, Tử Sâm bèn dừng lại, đi ra bế cô lên ra ghế ngồi. Anh nhỏ giọng an ủi:

- Ây...đừng khóc. Anh xin lỗi

Bội Mễ úp mặt vào vai anh, khóc nấc lên, sao bụng đau dữ dội vậy chứ. Hay đến ngày hái dâu rồi? Cô không sẵn băng vệ sinh. Tử Sâm thấy cô ôm chặt bụng, hỏi:

- Em đau bụng sao?

Cô ngửng mặt dậy, khuôn mặt đỏ bừng, suy nghĩ xem nên diễn đạt ý mình như nào. Lắp bắp nói:

- Anh...có thể đi mua...

Tử Sâm hùng hồn tuyên bố:

- Em muốn mua gì? Nói đi tôi mua cho em

Cô bẽn lẽn, giọng nhỏ:

- Mua băng vệ sinh