“Phùng Dịch, em muốn ăn mì” Lưu Yển Nguyệt ngồi trên xô pha, quay đầu nhìn vào người đàn ông đang bận rộn trong bếp.
Phùng Dịch nghe tiếng của cô liền nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ăn mì?”
Cô gật đầu ngoan ngoãn: “ừm”, nhưng đáp lại cô là một giọng nói phũ phàng: “Không được, không tốt cho sức khỏe”
“Hả? Tại sao?”
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt đứng dậy đi vào trong phòng ăn, ngoan cố lặp lại lời nói: “Em muốn ăn mì”
“Anh nói là không được, sinh con xong thì em muốn ăn gì anh cũng cho nhưng bây giờ thì không thể. Em phải nghe lời anh”
Phùng Dịch tập trung vào việc đang làm, không ngẩn đầu lên. Nhìn thấy người kia không quan tâm đến mình, Lưu Yển Nguyệt giậm chân: “Em không nghe”
“Yển Nguyệt, em phải nghe lời”
Cô tức giận đập tay lên bàn, lớn tiếng: “Phùng Dịch”
Anh ngẩn đầu, hít sâu một hơi, không kiên nhẫn trầm giọng lên tiếng: “Nghe lời”
Nghe lời nói của Phùng Dịch, trong lòng Lưu Yển Nguyệt dấy lên một cảm xúc khó chịu. Hai hốc mắt nóng lên, nước mắt bên trong thay phiên nhau trào ra thấm ướt cả hai bên má.
Ánh mắt anh dán vào người phụ nữ trước mắt dần tối sầm lại. Phùng Dịch bỏ con dao trên tay đang thái rau xuống thớt, thở dài bước ra trước mặt cô. Tay anh vươn ra muốn chạm vào người cô nhưng Yển Nguyệt đã lùi về sau tránh né.
Phùng Dịch không nói không rằng, bước nhanh đến kéo cô ôm chặt vào trong lòng mặc cho sự quấy đạp của Lưu Yển Nguyệt.
“Anh buông ra, làm cái gì vậy?”
“Phùng Dịch, anh có nghe em nói hay không, buông ra”
“Anh bị điếc à?”
“Mau buông em ra, có nghe thấy hay không?”
“PHÙNG DỊCH”
Lưu Yển Nguyệt hét lên, tay liên tục đánh vào vai anh phát ra âm thanh “bịch” “bịch”.
Phùng Dịch rũ mắt nhìn vào người đang cuồng quấy trong lòng mà gầm lên: “Em quậy đủ chưa?”
“Anh mắng em” Lưu Yển Nguyệt cúi đầu cất giọng lí rí đầy tủi thân. Là anh quậy trước còn trách cô sao? Cô chỉ muốn ăn mì thôi, còn nặng lời với người ta. Có phải bây giờ anh chỉ cần con hay không?
Anh bế cô ngồi lên ghế, còn cô ngồi lên người anh. Ánh mắt nóng rực của Phùng Dịch vẫn dán vào hai mắt đỏ ửng của Yển Nguyệt. Một lúc sau, khi bình tĩnh trở lại anh mới từ từ lên tiếng.
“Sức khỏe em không tốt, ăn những gì bổ dưỡng thôi. Ăn mì nóng lắm, không tốt cho em lẫn em bé đâu”
Lưu Yển Nguyệt bấu tay vào nhau, nhỏ giọng nói: “Có phải anh cần con thôi hay không?”
“Làm sao có thể. Yển Nguyệt, em còn không biết anh yêu em như thế nào sao?” Anh nhíu mày thở dài. Dưới ánh nhìn của cô thậm chí còn có chút tội nghiệp, cô xụ mặt không ngẩn đầu: “Em… biết nhưng mà…”
“Không ăn mì, nghe lời anh đi. Đổi thành một món khác có được không?”
“Món khác?”
Phùng Dịch gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô gái trước mắt. Anh có cảm giác, càng ngày anh càng mê mẩn mái tóc đen mượt này. Hôn trên tóc thôi còn chưa đủ, anh di chuyển xuống môi liếʍ nhẹ lên đó.
Anh biết cô đang mang thai, tính tình không tốt lắm, thậm chí thường hay cáu gắt. Phải nói là thay đổi hoàn toàn so với trước kia. Phùng Dịch anh lúc đầu còn ngạc nhiên với sự thay đổi chống mặt này, nhưng lâu dần cũng thấy bình thường.
Đằng khác, anh cũng biết cô không hề mong muốn điều này xảy ra, càng không thể kiềm chế bản thân được. Anh không trách, mà đau lòng vì cô nhiều hơn.
Lưu Yển Nguyệt mím môi, vân vê môi anh, dịu dàng nói: “Phùng Dịch, em muốn ăn bánh quế hoa”
“Bánh quế hoa?”