Một tuần Diệp Khuyết có hai tiết ở trường đại học A.
Nhưng hôm nay, anh ở công ty không đến ba giờ đã đánh xe đến trường đại học A.
Hiệu trường nhìn thấy anh, cúi đầu khom lưng, luôn miệng nói chuyện anh đến đây là rồng đến nhà tôm.
Anh vẫn lạnh lùng và ít nói như cũ.
Buổi chiều, vốn dĩ Trì Tảo Tảo có tiết thể dục nhưng lại bị đổi thành tiết học quản lý công thương.
Vừa mới bắt đầu, các bạn sinh viên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra còn hùng hùng hổ hổ nói trường học biếи ŧɦái, giảng viên ghê gớm.
Chờ khi nhìn thấy người trên bục giảng là Diệp Khuyết. lập tức không có ai nói hai lời, một đám ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc nghe giảng.
Trì Tảo Tảo cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vì sao hôm nay Diệp Khuyết vô thanh vô thức lại đến trường đại học A?
Nếu như cô nhớ không nhầm trên thời khóa biểu của cô, Diệp Khuyết có tiết vào sáng thứ 3 và thứ 5. Vì sao bây giờ anh lại ở đây, lúc này vốn dĩ nên là tiết thể dục chứ.
Nhưng mà anh có thể đến đây dạy học, đó không phải là điều mà cô muốn sao?
So với bất kỳ ai Trì Tảo Tảo còn ngoan hơn, nghiêm túc nghe Diệp Khuyết giảng bài.
Không thể không thừa nhận, trời sinh anh có mị lực thu hút người khác, anh đứng trên bục giảng, khiến sinh viên thèm nhỏ dãi.
Trì Tảo Tảo nhìn anh đến nhập thần.
Bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Diệp Khuyết: “Hàng thứ ba, bên phải, bạn nữ thứ 4, bạn nói cho tôi biết thế nào là trình tự quản lý?”
Trì Tảo Tảo vẫn ngây người nhìn anh, chỉ nhìn thấy miệng anh lúc đóng lúc mở, căn bản cô không nghe rõ anh nói gì, cho nên cô ngồi im không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi bạn ngồi cùng bạn với cô nhắc nhở: “Trì Tảo Tảo, thầy Diệp đang hỏi cậu kìa.”
Trì Tảo Tảo phản ứng lại, bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Khuyết: “Ông….. thầy…thầy hỏi em chuyện gì ạ?”
Thiếu chút nữa cô đã quen miệng mà gọi anh bằng ông xã, may mắn cô nhanh chóng đổi sang gọi thầy.
Vẻ mặt Diệp Khuyết không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ vô tội của cô, anh nhớ tới chuyện sáng nay, trong lòng có cơn tức không thể nhịn.
“Tôi hỏi em chuyện gì mà em cũng không biết?” Anh hỏi lại.
Trì Tảo Tảo ngây thơ lắc đầu: “Em không nghe rõ.”
Diệp Khuyết hỏi một bạn sinh viên khác: “Các em có nghe thấy tôi nói gì không?”
Bạn sinh viên đó trả lời là có.
Bỗng nhiên Trì Tảo Tảo cảm thấy da đầu tê dại.
Không nghĩ tới Diệp Khuyết không cho cô mặt mũi, cô cúi đầu nhớ lại câu hỏi của Diệp Khuyết, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Nếu như em đã không muốn học, đến sân thể dục chạy hai mươi vòng, khi nào chạy xong thì về.”
Gì?
Trì Tảo Tảo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Khuyết.
Cô há mồm muốn nói gì nhưng lại nghe thấy anh quát lớn: “Còn không đi.”
Một tiếng quát này khiến cô sợ hãi, những bạn học khác cũng bị dọa sợ.
Bộ dạng anh không phải nói giỡn, anh đang nói thật.
Bỗng nhiên trong lòng Trì Tảo Tảo cảm thấy ủy khuất.
Cô chỉ không nghe rõ anh hỏi gì, sao anh lại không cho cô mặt mũi, bắt cô đi chạy bộ.
Hơn nữa một vòng quanh sân thể dục là bằng 300m, hai mươi vòng chính là 6000m, cô chạy xong còn không mệt chết sao.
Chẳng lẽ hôm nay Diệp Khuyết bị điên, vì sao lại muốn phạt cô?
Trì Tảo Tảo chậm rì rì đi đến trước cửa phòng học, không nhịn được quay đầu liếc nhìn anh một cái, hy vọng anh có thể đau lòng cô, sửa lại phương thức trừng phạt, ai biết anh không thèm liếc mắt nhìn cô, tiếp tục dạy học.
Trì Tảo Tảo nản lòng thoái trí, đành phải đi ra ngoài.