Anh ta…… Vậy mà lại hôn môi cô?
Trong phút chốc, Trì Tảo Tảo ngây người, sửng sốt choáng váng.
Môi của cô, Diệp Khuyết còn chưa tự mình hôn bao giờ đâu, vậy màKim Thừa Trị lại……
Đến khi phản ứng lại, cô đột nhiên đẩy anh ta ragần như là theo bản năng, cả người bước lui về phía sau, hai tay, càng muốn chết,lau lung tung môi của mình, giống như muốn loại bỏ đi mùi vị của Kim Thừa Trị.
Hành động của cô, không biết là đã đâm bị thương người ta.
Kim Thừa Trị ảm đạm, ngơ ngẩn nhìn cô, đôi mắt ưu thương, “Vì sao? Không phải em thích anh sao?”
Trì Tảo Tảo bĩu môi, mặt không vui, “Em thích anh, nhưng vì sao anh không được em đồng ý đã hôn em rồi?”
Trong lòng cô đột nhiên rất bực bội, xoay người muốn đi.
Không nghĩ tới người đàn ông phía sau sẽ chạy tới, lập tức ôm lấy côtừ phía sau.
Cả người Trì Tảo Tảo run lên, cứng đờ.
giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, vang vọng bên tai Trì Tảo Tảo, “Trì Tảo Tảo, anh không thích em, anh một chút cũng không thích em, là em, là chính em muốn xâm nhập vào thế giới của anh, bây giờ anh đã tiếp nhận em, cho nên, về sau không cho phép em lui tới với người đàn ông khác, nghe rõ không?”
“……”
Anh ta quay người cô lại, liếc mắt đưa tình, “Từ hôm nay trở đi, đổi thành anh đi đến dưới lầu khu năm nhất chờ em, về sau, mỗi ngày anh sẽ đón em tới nơi này, anh nấu cơm cho em ăn, được không?”
“……” Trì Tảo Tảo lóe lên một đôi mắt to vô tội, chớp mắt nhìn chằm chằm Kim Thừa Trị.
Nói thật, nếu cô không có Diệp Khuyết mà nói, giờ khắc này nghe được Kim Thừa Trị tỏ tình, cô nhất định sẽ hạnh phúc điên mất.
Nhưng mà, hiện tại cô hạnh phúc không chịu nổi.
Trong lòng còn có thấp thỏm không rõ.
Cô cẩn thận tránh thoát khỏi sự đυ.ng chạm của anh ta, cúi đầu, “Kim Thừa Trị, thực ra em……”
Lời của cô còn chưa nói hết, anh ta đã duỗi tay chặn môi của cô, Trì Tảo Tảo ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Vẻ mặt anh ta u buồn, đáy mắt toàn là bi thương, “Đừng nói nữa, cái gì cũng không cần nói với anh, trước tiên em ngồi xuống đi, anh đi nấu cơm trưa cho em, rất nhanh là có thể ăn rồi.”
Anh ta không biết đang lo lắng cái gì, dường như sợ hãi cô sẽ nói những điều làm anh ta khó có thể tiếp thu, cho nên anh ta không nghe, để lại một mình cô rồi đi vào phòng bếp.
Lần đầu tiên anh ta khẩn trương như vậy, khẩn trương sợ hãi chính mình vừa lơ đãng, cô sẽ biến mất, đến bóng dáng cũng không có.
Động tác nấu cơm của anh ta rất nhanh, nhưng lại đâu vào đấy, nhìn ra được, bình thường anh ta làm không ít.
Trì Tảo Tảo sững sờ ở phòng khách, rất lâu cũng chưa phản ứng lại, sau khi phục hồi tinh thần lại, thấy Kim Thừa Trị ở phòng bếp, cũng không đi qua, một người buồn bực ngồi ở phòng khách.
Cô có loại dự cảm không tốt, giống như lần này trêu chọc nam thần, có chút không quá giống với người thường.
Cụ thể chỗ nào không giống, cô cũng không nói lên được.
Không đến nửa tiếng, Kim Thừa Trị đã bưng đồ ăn ra tới, anh ta có chút luống cuống tay chân, đưa đũa cho Trì Tảo Tảo, “Ăn đi, đói hỏng người.”
Trì Tảo Tảo tiếp nhận đôi đũa, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của anh ta, vẻ mặt đó trước đây cô chưa từng gặp qua.
Cô khó hiểu, “Kim Thừa Trị, anh……”
“Tảo Tảo.” Anh ta đánh gãy lời nói của cô, “Không cần nói chuyện với anh, em mau ăn đi, thử xem ăn ngon không?”
Bị anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô nào nuốt trôi đây.
Nhìn thời gian, đã sắp đến thời gian lên lớp, cô muốn trở về.
Cho nên, cũng miễn cưỡng vùi đầu ăn một miếng.
“Mùi vị này em thích không?” Anh ta hỏi.
Trì Tảo Tảo gật đầu một chút, thấy anh ta không ăn, cô nói với anh ta, “Anh cũng ăn đi!”
Kim Thừa Trị ngồi đối diện cô, vẻ mặt hờ hững, không ăn, ngược lại vẫn là dáng vẻ nghiêm túc nhìn Trì Tảo Tảo nói, “Em có biết tại vì sao cho tới nay anh đều chỉ có một mình không?”
“……”
“Bởi vì, từ nhỏ anh đã mắc phải hội chứng sợ mật độ cao, anh còn có bệnh tự kỷ, anh sợ hãi giao lưu với người khác, chỉ có duy nhất đối với em, hôm nay anh mới phát hiện, nhười mà anh muốn, chính là em.”