Chương 33: Anh chán ghét em sao?

“Hu…hu….vì sao em lại đáng ghét như vậy?”

Cô đáng ghét, cô rất đáng ghét.

Diệp Khuyết không thể phủ nhận, bản thân anh rất chán ghét cô gái nhỏ này nhưng không biết làm sao, mỗi ngày không nhìn thấy cô, trong lòng anh giống như thiếu đi thứ gì.

Anh rũ mắt nhìn người con gái khóc thút thít trong ngực mình, anh thở dài, cầm khăn giấy lau mặt cho cô.

Trì Tảo Tảo khóc nức nở một tiếng, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào: “Anh chán ghét em sao?”

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhàn nhạt, thần sắc cũng nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc của anh, cũng không biết là anh chán ghét hay không chán ghét.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ta: “Muốn không khiến người khác chán ghét, trước đó em không được chán ghét ai cả.”

Trì Tảo Tảo nhíu mày, nhìn chằm chằm anh, ánh mắt lóe lên nhanh chóng: “Em không chán ghét ai, hơn nữa em còn thích anh như vậy nhưng anh không thích em.”

“…”

Anh đứng dậy, đi ra.

Trì Tảo Tảo tung tăng đi theo sau anh: “Bọn họ nói, em không xứng với anh, anh ghét bỏ em là cô nhi, anh ghét em vì em ở nhà anh ăn uống, anh ghét em vì em dành tình thương của cha mẹ, cho nên anh không thích em, rất chán ghét em, anh ước gì em rời khỏi cái nhà này, đúng không?”

Bỗng nhiên Diệp Khuyết dừng bước, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trì Tảo Tảo, ngữ khí lạnh băng: “Trì Tảo Tảo, từ trước đến nay, anh đều chưa hề nói ghét bỏ em, nhưng cũng đừng mơ anh sẽ nói anh để ý đến sự tồn tại của em.”

Người thiếu tự trọng như Trì Tảo Tảo, anh không thích.

Anh thưởng thức người kia dám làm dám chịu, chuyện gì cũng có thể đối mặt, một Trì Tảo Tảo không sợ trời không sợ đất.

Giọng nói của anh lạnh băng, chui vào trong ngực cô, khiến trước ngực Trì Tảo Tảo máu chảy đầm đìa, ở nơi đó, bỗng nhiên có cảm giác giống như bị kim đâm, rất đau rất đau.

Anh nói, đừng mơ anh sẽ nói anh để ý đến sự tồn tại của cô.

Chẳng lẽ một chút anh cũng không quan tâm đến sự tồn tại của cô sao.

Trì Tảo Tảo nước mắt lưng tròng nhìn anh, cắn chặt răng, quay đầu rời đi.

“Trì…” Anh nhìn bóng dáng cô rời đi muốn gọi cô trở về nhưng lại không nói ra.

Vì thế, anh trơ mắt nhìn cô dần dần đi xa, mãi cho đến khi……..cô biết mất khỏi tầm mắt anh.

Diệp Khuyết cảm thấy Trì Tảo Tảo xấu tính đều là do cha mẹ chiều hư, nếu như anh cũng chiều cô chỉ sợ sau này cô sẽ càng vô pháp vô thiên.

Cho nên, anh không để cô chuyện gì cũng theo ý mình, anh muốn cho cô học cách trưởng thành, học cách làm người.

Tương lai khi cô không có anh ở bên, cô cũng sẽ không bị người ta ức hϊếp.

Diệp Khuyết thở dài một tiếng, quay lại phòng đọc sách.

Khi vợ chồng Diệp thị trở về đã là 7 giờ tối.

Trong bữa cơ tối, Tiết Dung Chân không thấy thân ảnh Trì Tảo Tảo, không khỏi hỏi con trai: “Tảo Tảo đâu?”

Diệp Khuyết lạnh nhạt trả lời: “Đi ra ngoài!”

“A!” Tiết Dung Chân nghĩ Tảo Tảo ở bên cạnh Đường Hoàn Quân nên cũng không để ý.

Diệp Khuyết cũng cho rằng cô ra ngoài hít thở không khí, một lát sẽ về.

Nhưng không nghĩ tới, đến 10 giờ tối, Trì Tảo Tảo vẫn không trở về.

Diệp Khuyết ngồi trên sofa ở phòng khách, chờ đến 12 giờ nhưng vẫn không thấy cô về.

Trong lòng anh có chút lo lắng cho cô nhóc, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Văn Nguyên.

Đường Văn Nguyên nói không gặp Trì Tảo Tảo, lúc này Diệp Khuyết hoàn toàn luống cuống.

Đó là sự hoảng loạng chưa từng có, trong lòng anh thấp thỏm lo lắng cô nhóc kia sẽ làm việc gì ngu ngốc.

Anh không thể ngồi yên, cầm áo khoác đi ra ngoài.