Chương 34

Ôn Nhiên cúi đầu nhìn vòng cổ trên cổ mình, thản nhiên nói: “Cái vòng này, là anh của tôi tặng.”

“À, Ôn tiểu thư, Mặc thiếu không tặng cô gì sao? Trên ngón tay cô, không có nhẫn, nếu như Mặc thiếu không nói, cũng biết hai người là vợ chồng đâu.”

Trình Giai biểu tình khoa trương, ánh mắt thẳng tắp nhìn ngón tay tinh tế trắng trẻo của Ôn Nhiên, mười ngón nhỏ dài, trống trải không có vật gì.

Con ngươi Ôn Nhiên lóe lóe lên, rồi sau đó híp mi cười, nói với vẻ vô tu: “Nhẫn chỉ là một loại hình thức thôi, anh ấy thấy ai là giới thiệu ngay tôi là vợ anh ấy, tôi đành phải tùy theo anh ấy thôi.”

Nụ cười trên mặt Trình Giai bởi vì lời của cô mà cứng lại một chút. Ôn Nhiên nhìn như bình thản chế nhạo, Trình Giai nghe vô cùng chói tai. Cô mím môi, thay đổi chủ đề:

“Ôn tiểu thư, Mặc thiếu vừa mới bị thương, cho nên không giống với những người đàn ông khác, lòng tự trọng cũng lớn hơn so với đàn ông khác. Cho nên, xin Ôn tiểu thư đừng như hôm nay, dây dưa không rõ với người đàn ông khác. Đối với Mặc thiếu, đây là một loại tổn thương.

Nghe vậy, con ngươi Ôn Nhiên hơi dao động, Trình Giai đang trách móc cô vừa nãy dây dưa không rõ với người đàn ông đeo kính kia sao, nhưng cô ta lại lấy thân phận gì mà chỉ trích cô? Là ân nhân cứu mạng của Mặc Tu Trần à?

“Cảm ơn sự quan tâm của Trình tiểu thư với Tu Trần, nhưng mà, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, tôi đã giải thích với Tu Trần rồi, còn nữa, Tu Trần không giống với những đàn ông khác.”

Lúc nói chuyện, Ôn Nhiên nghiêng người, duỗi tay qua máy làm khô.

“Ý của Ôn tiểu thư là, cô và Mặc thiếu, là vợ chồng thật

à?”

Trình Giai lần này thật sự khϊếp sợ, mắt bỗng dưng trợn

lên.

Người ngoài đều đang đồn rằng Mặc Tu Trần không thể có con, cô cũng nghĩ như thế thật, vậy lời của Ôn Nhiên, là ý gì đây?



Ôn Nhiên mỉm cười, nghĩ đến buổi tối hôm đó, khuôn mặt trắng nõn của cô phiếm hồng. Biểu tình như vậy, đối với Trình Giai mà nói, so với bắt kỳ lời nào, còn có ý nghĩa hơn.

“Chủng ta về thôi, không thì Tu Trần sẽ lo lắng chờ

đấy.”

Trình Giai còn muốn nói gì nửa, nhưng thấy Ôn Nhiên đã quay người ra cửa, cô ta đành mím môi, đành đi theo cô ra khỏi toilet, trở lại đại sảnh.

Khi các cô trở về, người phục vụ đã đưa thức ăn, Mặc Tu Trần vẫn ngồi một chỗ, động tác vô cùng tự nhiên đẩy ghế ra cho Ôn Nhiên, lơ đãng hỏi: “Sao lại lâu thế?”

Ôn Nhiên cười cười với anh, nói: “Nói chuyện với Trình tiểu thư vài câu thôi. Sao anh không nói là anh quen Trình tiểu thư?”

Ánh mắt của Mặc Tu Trần lóe lên, sáng mắt liếc Trình Giai, người sau mặt đầy kinh ngạc, cứ như là không đoán được Ôn Nhiên sẽ nói thẳng như thế.

Sau đó, lập tức cười lên, giải thích nói: “Khi nãy vừa mới nói chuyện Ôn tiểu thư, tôi đã lỡ miệng một tí. Mặc thiếu, ngài không trách tôi chứ.”

“Không đâu!”

Mặc Tu Trần quay đầu nhìn Trình Giai, lại nhìn Ôn Nhiên, bình tĩnh nói: “Anh mấy hôm trước mới tìm được Trình Giai thôi, mười mấy năm trước, cô ấy đã cứu anh.”

Ôn Nhiên cảm thấy hơi nghi hoặc, vừa nãy Trình Giai có nói anh là bị người hại, nhưng cụ thể ra sao thì, Trình Giai đã quên rồi. Bây giờ, Mặc Tu Trần lại thẳng thắn nói với cô rằng, Trình Giai đã cứu anh.

“Tiếc là tôi không nhớ rõ tình cảnh lúc đó.”

Trình Giai đúng lúc tiếp lời, ngữ khí kia, vừa mềm nhẹ lại có thêm mấy phần đáng thương, phối hợp với biểu tình của cô, tuyệt đối sẽ làm người khác không khỏi thương tâm.