Chương 29

“Được, tôi biết rồi. ”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói của Mặc Tu Trần truyền đến vừa mơ hồ lại có thêm một chút cảm xúc không nói thành lời.

Ôn Nhiên khuyên nhủ thêm vài câu, tất cả chỉ là để cho Mặc Tu Trần ở bên ngoài tự chăm sóc tốt cho bản thân. Ngoài anh trai của mình ra thì cô thật sự coi anh như người thân thiết nhất. Cho nên khi cô nói ra những lời này, đều là xuất phát từ trái tim của mình.

Mặc Tu Trần ngồi ở phía sau xe, hoặc là ‘U’m’ hoặc là trả lời ‘Được’, đôi mày sắc bén vốn nhíu lại, nay lại giãn ra khiến Đàm Mục trợn tròn mắt không thể tin được. Người đàn ông bình thường vốn lạnh lùng như băng, mà nay cũng có lúc có gió xuân sao.

Nhìn thấy anh cúp điện thoại, Đàm Mục không khỏi tò mò hỏi: “Tu Trần, việc ở thành phố Hồ Chí Minh kia, thực ra anh không cần phải đích thân đi. A Phong sẽ xử lý vấn đề thuốc men. Về phần điều tra tin tức của Trình Giai, tôi hứa sẽ giao cho anh tài liệu hoàn chinh … ”

Mặc Tu Trần cất điện thoại di động, liếc anh ta một cái, thản nhiên đáp: “Không cần, có một số việc, tôi nghĩ tự mình tìm hiểu thì sẽ tốt hơn.”

Đàm Mục cong môi ngờ vực nói: ” Cái này tôi không hiểu. Anh cực khổ tìm nhiều năm như vậy, không phải để tìm ra người cứu mạng anh hay sao, sau đó thì lấy thân báo đáp? Bây giờ Trình Giai ở mọi mặt đều phù hợp, tại sao anh lại nỡ lòng từ chối cô ấy?

Đôi mắt đen láy của Mặc Tu Trần hơi thay đổi rồi lên tiếng, giọng nói mang theo chút lạnh lùng: “Tôi đến thành phố Hồ Chí Minh không phải chỉ vì chuyện cá nhân. A Phong có thể không xử lý ổn thỏa chuyện thuốc men. Tiếu Văn Khanh lại nóng nảy như vậy, tôi làm sao lại không đáp ứng cô ta được.”

Anh đã đợi nhiều năm như vậy, chính là đợi Tiểu Văn Khanh ra tay. Hiện tại Tiểu Văn Khanh đang điều hành tại nhà máy dược phẩm ở thành phố Đà Nẵng, không khó để hình dung ra chủ ý của cô ta.

Dưới mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh trầm giọng thúc giục: “Anh đi theo dõi Ôn thị cho tôi, đặc biệt là Chu Minh Phú, ông ta nhất định sẽ có hành động khác.”

Đàm Mục gật đầu: “Anh yên tâm, Ôn Nhiên sẽ không mất một sợi tóc nào đâu.”

Mặc Tu Trần hừ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Giao cho Mặc Tử Hiên một số việc, đừng để cho cậu ta quá nhàn rỗi.”

Tiểu Văn Khanh yêu cầu anh phải rời khỏi thành phố Đà Nẵng. Mặc dù anh rời đi như cô ta mong muốn, nhưng anh phải trả lại thứ gì đó.

Đinh Mục cười, tự tin đáp: “Chuyện này dễ xử lý, tôi hứa, những ngày anh đi vắng thì Mặc Tử Hiên cũng sẽ làm việc không ngoi tay.”



***

Trong một tuần tiếp theo, Ôn Nhiên không thấy Mặc Tử

Hiên.

Không biết Chu Minh Phú đang bận việc gì, nên không quấy rầy Ôn Nhiên nữa, Chu Lâm có tới tìm Ôn Nhiên một lần, muốn rủ cô đi uống cà phê, nhưng Ôn Nhiên đã từ chối.

Mỗi ngày Ôn Nhiên chỉ ở chỗ nơi là công ty, bệnh viện và nhà, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với Mặc Tu

Trần, cuộc sống cũng có thể coi là viên mãn.

Sáng nay, ngay sau khi Ôn Nhiên trở lại văn phòng, điện thoại đã vang lên.

Cuộc gọi đến là số của đồn cảnh sát mà cô đã lưu, CÔ sửng sốt và nhấn nút trả lời, “Alo, cảnh sát Lý.”

“Cô Ôn, tôi gọi đến để nói với cô rằng đã tìm thấy người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở bãi đậu xe của khách sạn vào buổi trưa hôm xảy ra tai nạn xe hơi, nhưng chỉ tìm thấy được thi thể.”

Ôn Nhiên giật mình, hoảng hốt: “Thi thể? Tại sao lại như vậy chú?”

Người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở bãi đậu xe của khách sạn là manh mối duy nhất cho thấy người đàn ông này đã di chuyển xe của bố cô để gây ra vụ tai nạn.

Vốn dĩ anh trai cũng có một chiếc ô tô, nhưng Chu Minh Phú đã mượn tạm, nhà của cô đều dùng xe của cha cô…

Mặt của Ôn Nhiên trở nên tái nhợt, môi mím chặt, hỏi: “Ngoài chuyện này ra, còn có manh mối gì nữa không?”