Chương 15

“Được, vậy thì tôi chúc Chu Lâm sớm được gả vào nhà họ Mặc!”

Nụ cười của Ôn Nhiên vẫn không thay đổi.

Chu Minh Phú muốn lợi dụng Mặc Tử Hiên để kích động cô, nhưng hành động này đã hoàn toàn sai lầm. Từ sau khi Mặc Tử Hiên phản bội cô, anh ta đã trở thành kẻ xa lạ vô nghĩa đối với cô rồi.

Ngay cả khi Chu Lâm kết hôn với Mặc Tử Hiên, cô cũng sẽ không buồn cho lắm.

Sau khi Chu Minh Phú rời đi, chị Lý lại gõ cửa buớc vào, nói với Ôn Nhiên rằng chị ta đã gọi điện xong rồi.

“Chị Lý, lúc nãy chị đã gọi điện thoại cho Trợ lý Đàm hả?”

Trong mắt chị Lý hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc nói: “Tôi sợ cô bị Chu Minh Phú ức hϊếp nên đã thông báo cho Đàm Mục, chắc cậu ta đã nói lại với cậu Mặc. Vừa nãy tôi thấy Chu Minh Phú tức giận rời đi. Cậu Mặc đã gọi điện cho cô nói gì rồi sao?”

Đến hôm qua Ôn Nhiên mới biết chuyện thư ký Lý và Đàm Mục là chị em.

“Cảm ơn chị Lý!”

Ôn Nhiên thật sự rất chân thành biết ơn chị Lý. Chị đã làm thư ký bên cạnh cha cô mười năm rồi, nếu như hỏi trong toàn bộ nhà máy này cô tin tưởng ai nhất thì câu trả lời chắc chắn là chị Lý.

Chị Lý lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở cô: “Chu Minh Phú nhất định sẽ không để yên như vậy đâu. Ôn Nhiên, tình hình anh cô thế nào rồi?”



Chị ta sợ Ôn Nhiên không đối phó được với Chu Minh Phú, cho nên nếu như Ôn Cẩm tình lại sắp xếp mọi việc thì tốt rồi.

Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một tia buồn bã, cô nhẹ nhàng nói: “Đợi đến khi anh tôi ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh lại ngay thôi.”

Thấy cô buồn bã, chị Lý nhanh chóng đổi chủ đề, quan tâm hỏi: “Ôn Nhiên, cô và cậu Mặc sống chung với nhau vẫn hòa thuận chứ?”

Ôn Nhiên chớp chớp mắt, điềm đạm nói: “Mặc Tu Trần cũng không phải là người khó hòa hợp, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”

***

Mười giờ sáng, tất cả những người xin nghỉ phép đều trở lại công ty, cuộc họp vẫn diễn ra bình thường. Điều khiến Ôn Nhiên kinh ngạc chính là Mặc Tu Trần thế mà lại có mặt ở đây.

Khi anh vừa bước vào phòng họp, cả khán phòng đều lặng đi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.

Mặc Tu Trần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn những người có mặt trong phòng họp. Đôi chân thon dài tao nhã đi đến trước mặt cô, anh dịu dàng nhìn cô hỏi: “Em có phiền nếu anh đến tham dự cùng không?”

Trong mắt mọi người xung quanh, đôi mắt của anh nhìn cô được coi là vô cùng dịu dàng.

Hơi thở của anh phả vào mũi Ôn Nhiên. Khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, nhịp tim của cô không tự chủ được mà đập loạn lên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô nhuồm chút ngượng ngùng và ngọt ngào vô cớ của người con gái, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em đương nhiên không phiền rồi, chị Lý, phiền chị mang mang cái ghế khác tới đây giùm em với. ”



Vừa dứt lời, Ôn Nhiên lại nhìn về phía mọi người nói: “Mời mọi người dành cho cậu Mặc đây một tràng pháo tay nồng nhiệt để hoan nghênh anh ấy đã đến đây hướng dẫn công việc cho chúng ta.”

Dưới khán đài, khán giả lập tức vô tay.

Chị Lý nhanh chóng di chuyển một cái ghế đến bên cạnh Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần ngồi bên cạnh cô. Dung mạo tài sắc vẹn toàn, nếu bỏ qua những lời đồn đại về anh, hai bọn họ cũng xem như là như là xứng đôi vừa lửa.

Vì sự có mặt của Mặc Tu Trần, cuộc hội nghị vẫn tiếp tục diễn ra rất suôn sẻ.

Sau cuộc hội nghị, Mặc Tu Trần lại cùng Ôn Nhiên đi đến xưởng. Mặc dù những người ngoài đều đồn rằng anh đang mắc căn bệnh không thể nói ra, không thể cho ai biết nhưng điều này không ảnh hưởng đến nhân phẩm và uy nghiêm của anh.

Buổi trưa, Ôn Nhiên nhờ chị Lý đặt nhà hàng, cô mời Mặc Tu Trần đi ăn cơm.

Để bày tỏ lòng biết ơn đối với anh, Ôn Nhiên đã đề nghị làm tài xế cho anh, Mặc Tu Trần chỉ đáp lại một câu “Được”, rồi ném chìa khóa xe cho cô, mở cửa xe và củi xuống ngồi vào xe.

“Anh không ngồi ở ghế sau à?”

Ön Nhiên kinh ngạc nhìn người đàn ông trong xe, cô còn đang muốn mở cửa sau giúp anh ta.

“Lên xe!”

Mặc Tu Trần chỉ nói ra hai chữ, đã thấy cô tự mình đóng cửa xe. Hai mắt anh híp lại, không muốn thất dây an toàn, thân hình thon dài lười biếng ngả vào ghế ngồi.