Edit: Cỏ ngáo ngơ
Rất nhanh đã đến mùa đông.
Có những bông tuyết rơi trên đầu khi tôi từ bên ngoài trở về. Đường trơn nên tôi cẩn thận đi bộ về nhà.
Một cỗ nhiệt ấm áp được dán vào sau lưng, bên tai lập tức vang lên âm thanh quen thuộc.
"Anh tan làm."
Tôi quay đầu lại, thấy Cố Ngôn đang nhìn tôi với khuôn mặt trẻ con ngoan ngoãn.
Tôi vô thức hỏi anh ấy, "Anh gặp rắc rối?"
Anh ấy khẽ lắc đầu: "Không, cả ngày hôm nay anh đều ngoan ngoãn đi làm."
Tôi buồn cười nhìn anh ấy: "Cực khổ rồi".
"Nuôi gia đình không cực." Anh đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, "Đường phía trước không dễ đi, anh cõng em."
"Không cần, chỉ có vài bước."
Anh khó hiểu quay lại nhìn tôi, "Tại sao? Nhưng anh muốn cõng em."
"...."
"Vậy anh nắm tay em."
"Được."
Anh đứng thẳng dậy và đưa tay qua. Ngay khi tay tôi đưa ra, anh ấy đã cầm lấy và đút vào túi áo khoác.
Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, như thể một phát xua tan cái lạnh xung quanh.
Sau bữa tối, Cố Ngôn rửa bát ở phòng bếp, tôi xem TV ở phòng khách.
Một lát sau, Cố Ngôn lau khô tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
Phim truyền hình đang kể về câu chuyện nam nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng ôm hôn nhau.
Vốn dĩ tôi có chút cảm động, nhưng ánh mắt ở bên cạnh nóng bỏng đến mức tôi không thể phớt lờ.
Tôi không được tự nhiên nói: "Anh nhìn em làm gì?"
Anh nghiêm túc nói: "Sở Ngữ, anh cũng muốn hôn."
"Khục khục ——" Tôi bị sặc nước miếng của mình.
Mặc dù chúng tôi kết hôn đã hai năm nhưng cho đến nay chúng tôi mới chỉ có một lần tiếp xúc thân mật.
Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi giúp tôi thuận khí.
Nghĩ đến đêm đó, mặt tôi nóng bừng, tôi nói: "Em... em vẫn chưa quen."
"Ồ, vậy chúng ta hãy đợi cho đến khi em quen." Giọng điệu của anh ấy rất bình thường.
Những lời đó khiến tôi có cảm giác như chúng tôi sắp bên nhau thật lâu.
Tôi lấy chồng để thoát ly gia đình, còn anh là tại sao?
Tôi hỏi nghi ngờ trong lòng: "Tại sao anh lại kết hôn với em?"
Anh rót cho tôi một ly nước ấm, nói: "Nghe nói trước đây có một người đàn ông trong công ty thích anh, anh có chút sợ hãi."
"..."
Anh ấy đại khái cảm thấy mình nói quá thẳng, gãi đầu bổ sung nói: "Bất quá, vừa gặp anh liền có cảm tình với em."
"..."
Tôi nghĩ lại hai năm qua, ngoại trừ chuyển khoản hàng tháng, có thể nói giữa chúng tôi không có liên lạc gì.
"Vậy sao anh không bao giờ liên lạc với em?"
Anh ấy nhàn nhạt liếc tôi một cái, mím môi ủy khuất nói: "Em chặn anh."
Tôi thậm chí còn khó hiểu hơn. "Có thể gọi điện thoại a."
Anh lấy điện thoại ra, vào WeChat, bấm vào ô trò chuyện được đánh dấu là "Xấu nữ nhân xinh đẹp" ở trên cùng. Dấu chấm than màu đỏ đặc biệt khiến người ta chú ý.
Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi trong một giây, ngay lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.
Hai năm trước, một tài khoản WeChat không có ghi chú đã gửi tin nhắn cho tôi vào lúc nửa đêm.
—— Em ở nhà một mình có cô đơn không?
Tôi nghĩ đã thêm lầm một gã bỉ ổi nào đó nên tôi đã trực tiếp chặn và xóa hắn ta.
Không ngờ phía sau còn có một câu nữa.
—— Em có muốn nuôi thú cưng bên mình không?
"Anh không nghĩ tới gọi điện thoại cho em sao?"
Anh thở dài nói: "Đồng nghiệp của anh nói người đẹp bình thường không thích người béo như anh."
Tôi nhìn mặt anh ấy hỏi: "Đồng nghiệp của anh có thù oán gì với anh không?"
"Không, anh ta là một anh chàng đẹp trai được công ty anh công nhận, nhưng anh ta đã hẹn hò qua mạng hơn mười lần mà không có kết quả gì. Đây có lẽ là số phận của người béo như bọn anh."
"..."
"Vậy anh có thể ôm em không?"
Tôi ngập ngừng gật đầu, anh ấy ngập ngừng tựa đầu vào vai tôi, thấy tôi không từ chối liền ôm eo tôi vui vẻ xem TV.
Thực sự giống như một con chó lớn.