Chương 12

Edit: Cỏ ngáo ngơ

Ra khỏi nhà hàng, Cố Ngôn giả vờ đi dạo và dẫn tôi đến cửa hàng đồ cưới.

Anh nhìn chiếc váy cưới đuôi cá trong tủ, phấn khởi nói: “Vợ, chúng ta kết hôn đi.”

“…” Anh ấy có chắc là không muốn mặc áo cưới không?

Tôi hợp tác nói, “Được.”

Anh lại do dự, hỏi: “Vợ, như vậy có phải là quá nhanh không? Em không thử kiểm tra hành vi của anh sao?”

“Không cần, anh cũng đã gọi em là vợ rồi.”

Anh ấy nhập vai cũng quá sâu rồi.

Với sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, chúng tôi đã thử váy cưới cho đến hơn mười giờ tối mới về nhà.

Tôi mệt đến mức ngã xuống giường liền ngủ thϊếp đi, Cố Ngôn hăng hái cắm hoa vào bình, lại đi lau sàn, cuối cùng đem hết bát đĩa trong nhà ra rửa sạch.

Khi anh ấy cuối cùng cũng lên giường, tôi đã ngủ một giấc.

Tôi mở điện thoại nhìn thoáng qua, mới hai giờ sáng, ngáp một cái hỏi anh: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Anh ôm góc chăn nói: “Vợ yêu, anh cao hứng không ngủ được.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đây? Anh vừa xem qua vài địa điểm, cũng gửi cho em rồi, ngày mai em xem thử có thích hay không.”

“Tỉnh đi anh Cố, anh kết hôn đã hai năm rồi.”

“Anh bất tỉnh.”

“… Vậy ngày mai em sẽ xem thử.”

“Yêu vợ.”

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Ngôn đã đi làm.

Trên gối có hai hộp trang sức, tôi mở ra nhìn, là một sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay.

Dưới hộp còn có một tờ giấy ghi: Vợ yêu của anh, sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi năm đều có anh ở bên cạnh em, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Cuối cùng, anh ấy còn vẽ một trái tim với tên của hai chúng tôi ở bên trong.

Ngoại trừ bạn của tôi, rất ít người nhớ sinh nhật của tôi. Sau này, khoảng cách ngày càng xa, bạn tôi cũng dần quên đi.

Tôi mỉm cười, viết một câu vào mặt sau của tờ giấy: Bạn nhỏ Cố Ngôn, cảm ơn lời chúc của anh, sau này mỗi năm đều có em ở bên cạnh anh, chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Sau đó đặt tờ giấy vào hộp dây chuyền.

Tôi chợt cảm thấy như vậy thật kỳ diệu, giống như gửi gắm ước nguyện vào đó vậy.