Edit: Cỏ ngáo ngơ
Trong nhà hàng yên tĩnh, Cố Ngôn ho khan một tiếng, tỏ vẻ muốn đi vệ sinh.
Tôi nghĩ cái gọi là bất ngờ sắp đến.
Quả nhiên, ánh đèn mờ đi, bài hát “Hôm nay em phải gả cho anh” của Đào Triết vang lên.
Rất nhanh ánh đèn lại sáng lên, tôi chống cằm nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trước đàn piano, chơi một bản nhạc vui vẻ.
Sau khi đàn xong, có vị khách yêu cầu anh chơi một bài khác.
Cố Ngôn đứng dậy, nói: “Xin lỗi, tôi cũng là khách, hơn nữa tôi đang cầu hôn.”
Vẻ mặt của người đó nháy mắt rạn nứt, anh ta nhanh chóng xin lỗi.
Cố Ngôn cầm lấy bó hồng đặt trên đàn piano và đi về phía tôi.
Anh đưa hoa cho tôi, quỳ một chân xuống, lấy từ trong ngực ra một hộp nhẫn, mở ra, trịnh trọng nói: “Sở tiểu thư, gả cho anh đi.”
Tôi cầm bó hoa ôm vào lòng, đưa tay trái ra vẫy vẫy trước mắt anh, chiếc nhẫn trên ngón áp út đặc biệt làm người ta chú ý.
Mặc dù chúng tôi chỉ nhận giấy chứng nhận mà không tổ chức đám cưới, nhưng đồ cần mua Cố Ngôn cũng sẽ mua.
Tôi muốn trêu anh ấy nhưng anh ấy đã giữ tay tôi, đeo nhẫn vào ngón giữa của tôi, nói: “không sao cả, em đã là vợ anh rồi, hôm nay anh sẽ là bạn trai của em.”
Tôi: “……”
“Bốp bốp –” Tuy những vị khách đang xem náo nhiệt xung quanh không hiểu mối quan hệ giữa chúng tôi nhưng họ vẫn nhiệt liệt vỗ tay.
Mà trong những vị khách này, có hai người ngồi gần chúng tôi, họ che mặt không đành lòng nhìn thẳng.