Vì tạm thời không thể đi lại, người đàn ông mặc triều phục Thái tử ngồi trên chiếc xe lăn được chế tạo đặc biệt, khí thế bức người, dường như người bị ép đoạt binh quyền không phải là hắn.
Thời cơ đã đến, Hoàng đế định lên tiếng, thì một vị đại thần khác đứng ra: “Bẩm Hoàng thượng, thần có việc quan trọng muốn tâu.”
“Cho phép.”
Vị đại thần kể lại đầu đuôi câu chuyện nhà họ Ngô, cuối cùng nói: “Thần cho rằng, Trần Ngự Sử coi thường mạng người, lừa gạt thánh thính, nên bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“Chuyện này có thật không?” Hoàng đế cau mày.
“Thiên chân vạn xác, thần đã điều tra rõ ràng, xin Hoàng thượng xem qua.”
Triệu công công bên cạnh Hoàng đế đem tấu chương mà vị đại thần dâng lên đưa cho Hoàng đế.
Đại điện im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế tức giận đứng dậy, ném thẳng tấu chương trong tay vào Trần Ngự Sử đang quỳ trên mặt đất: “Trẫm vẫn luôn cho rằng, dưới sự trị vì của trẫm, bá tánh an cư lạc nghiệp, không ngờ, Trần Vinh, ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì!”
Hoàng đế tức giận đến run cả râu, mặt mày đỏ gay. Ông ta vẫn luôn tự hào vì triều đại mình thái bình thịnh trị, quan lại thanh liêm, đâu đâu cũng rêu rao về sự trong sạch của chính sự, khác hẳn cái thời mục nát tham ô của lão Hoàng đế tiền nhiệm. Vậy mà hành vi của Trần Ngự Sử như cú tát trời giáng vào mặt mũi vàng ngọc của ông ta, xé toạc lớp vỏ bọc đạo đức giả tạo mà bấy lâu nay ông ta tỉ mẩn tô vẽ.
Nào ngờ ngọn lửa lại thiêu đến chính mình, Trần Ngự Sử ngây người, quỳ tại chỗ không dám tránh, chịu trọn cú ném này, dập đầu lia lịa: “Hoàng thượng, thần biết tội, là thần dạy dỗ con cái không nghiêm…”
Thất hoàng tử đứng bên cạnh sắc mặt khó coi, hắn ta đã nói sao mấy hôm nay Thái tử không có động tĩnh gì, hóa ra là đang chuẩn bị cho chiêu này. Trần Ngự Sử là người của hắn, lần này chạm vào điều cấm kỵ của Hoàng đế, cho dù cuối cùng có thể thoát thân, cũng sẽ không được lợi gì, ngược lại Thái tử lại nhân cơ hội này có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.
Hoàng đế không nghe Trần Ngự Sử biện minh, trực tiếp tống giam hắn: “Điều tra, cho trẫm điều tra nghiêm ngặt, trẫm muốn xem xem, dưới chân thiên tử, còn có bao nhiêu kẻ như Trần Vinh, khi quân phạm thượng!”
Trần Ngự Sử là người đầu tiên đề nghị thu hồi binh quyền của Thái tử, hắn ta xảy ra chuyện, việc binh quyền tự nhiên bị gác lại.
Xem xong một màn kịch hay, tâm trạng Tiêu Thừa Quân rất tốt.
“Thái tử phi đang làm gì?” Trên đường về Đông cung, Tiêu Thừa Quân hỏi.
“Công tử mấy ngày nay đều đến vườn nhỏ ngồi một lát.” Phạm Đức cúi người đáp.
Nhớ đến lời Giang Lăng hỏi trong vườn nhỏ, Tiêu Thừa Quân thản nhiên dặn dò: “Chọn một ít hạt giống dễ trồng, đưa cho Thái tử phi.”
Đã muốn trồng, hắn đường đường là Thái tử chẳng lẽ lại không thể thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của Thái tử phi mình?
Giang Lăng nhận được hạt giống mà Thái tử sai người đưa đến: “???”
Y đã cố tình chuyển chủ đề rồi mà sao Thái tử vẫn còn nhớ rõ chuyện này?!!!