Chương 20

Cảm nhận được người đàn ông có dấu hiệu mềm lòng rõ rệt, Giang Lăng tiếp tục tấn công: "Chúng ta đã thành thân rồi, ta nghe người ta nói, sau khi thành thân hai người sẽ ăn cùng ngủ cùng, thân mật khăng khít, ngươi có ta, ta có ngươi…"

Phạm Đức đứng bên cạnh, mồm méo xệch cố nhịn cười đến nỗi tưởng chừng như sắp bị chuột rút. Ông ta thật sự không ngờ vị Thái tử phi này lại… thú vị đến thế! Càng không thể tin nổi là Thái tử điện hạ, người xưa nay nổi tiếng cứng như thép, chẳng bao giờ gần gũi nữ sắc, nay lại có thể bình tĩnh đối đáp với kiểu nói chuyện ngây ngô này.

Bị ánh mắt lạnh lùng của Thái tử liếc nhìn, Phạm Đức vội vàng thu liễm biểu cảm. Tiêu Thừa Quân xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt người ngoài."

Giang Lăng ra vẻ đã hiểu: "Chỉ khi nào có hai chúng ta, mới có thể nói sao?"

Phạm Đức cúi đầu, hai vai run lên bần bật, rõ ràng là đang nín cười đến nội thương. Tiêu Thừa Quân cũng lười quản lão già này nữa, chỉ bất đắc dĩ gật đầu với Giang Lăng, coi như đồng ý.

Nhận được câu trả lời mong muốn, Giang Lăng lập tức vui vẻ, nhào tới ôm chặt lấy người đàn ông.

Lại đúng lúc Tiêu Thừa Quân định nói gì đó thì nhanh chóng rụt tay về, lui sang một bên đứng nghiêm chỉnh: "Ta biết rồi, sau này nhất định sẽ không nói khi có người khác ở đây."

Sau ngày hôm đó, Giang Lăng rõ ràng càng dính người hơn, Tiêu Thừa Quân ngoài miệng không nói gì, nhưng Phạm Đức đã hầu hạ hắn nhiều năm lại có thể cảm nhận được, Thái tử rõ ràng là rất vui vẻ.

Trương thái y đến bắt mạch cho Thái tử như thường lệ.

"Tình hình của điện hạ thế nào?"

"Điện hạ hồi phục rất tốt, nói thật, tình hình cơ thể hiện tại của điện hạ tốt hơn nhiều so với dự đoán của thần."

Hoàng hậu cũng có mặt, nghe vậy liền dùng khăn tay lau khóe mắt: "May mà có Trương thái y."

"Thần không dám nhận công," Trương thái y chắp tay, "Trong cơ thể điện hạ có một cỗ sinh khí vô cùng dồi dào, chính là nhờ cỗ sinh khí này, điện hạ mới có thể hồi phục tốt như vậy, nếu không, chỉ dựa vào thuốc thang, sẽ không có hiệu quả tốt như thế."

Nghĩ đến điều gì đó, Trương thái y nhíu mày: "Thần mạo muội hỏi một câu, điện hạ có dùng loại thuốc nào khác không?"

Lại một lần nữa nghe thấy từ "sinh khí" từ miệng Trương thái y, Giang Lăng vốn không để ý, cho đến khi Trương thái y nghi ngờ Thái tử đã dùng thuốc khác.

Nghĩ đến bản thể của mình chính là thánh dược chữa thương, trong lòng Giang Lăng mơ hồ có một suy đoán: Sinh khí trong cơ thể Thái tử sẽ không phải là do y vô tình truyền sang khi hấp thụ long khí chứ?

Âm thầm ghi nhớ chuyện này, Giang Lăng định lần sau khi hấp thụ long khí sẽ chú ý một chút.

Tiêu Thừa Quân hẳn là không phát hiện ra chứ?

Tiêu Thừa Quân quả thực không phát hiện ra, hắn dù nhạy bén đến đâu cũng không thể ngờ được Thái tử phi của mình lại là một cây thánh dược chữa thương, lắc đầu nói: "Ta chỉ dùng thuốc do Trương thái y kê."