"Giang thượng thư lần này mất mặt lớn rồi, trực tiếp dùng gia pháp, vị Giang tam công tử kia đến giờ vẫn còn nằm liệt giường dưỡng thương."
Giang Lăng đứng sau bụi hoa, nghe mà ngây người, y dám chắc chắn rằng trong nguyên tác không hề có tình tiết này.
Cung nhân hầu hạ không biết quan hệ giữa Giang Lăng và Giang gia, sợ y nghe xong sẽ buồn, định mở miệng an ủi thì Giang Lăng đã xoay người, đi thẳng đến thư phòng của Thái tử.
Giờ này, Thái tử thường ở trong thư phòng xử lý công việc.
"Công tử, chuyện nhà họ Giang nói không chừng có ẩn tình khác, người đừng buồn." Cung nhân đuổi theo phía sau, an ủi.
Sau khi Giang Lăng đưa ra ý kiến, những người hầu hạ trong Đông cung đều gọi y là công tử, chứ không gọi là Thái tử phi.
"Ta không buồn." Người nhà họ Giang gặp xui xẻo y còn chưa kịp vui mừng, sao lại buồn được?
Thư phòng không xa, khi Giang Lăng đến nơi, Tiêu Thừa Quân đang bàn bạc chuyện binh quyền với tâm phúc.
"Điện hạ lần này đánh cho Bắc Man không dám ngóc đầu lên, e là binh quyền sẽ bị Hoàng thượng thu hồi..."
Tiếng gõ cửa vang lên, tâm phúc dừng lại, Phạm Đức đi ra nhìn, quay lại nói: "Là công tử đến."
"Chuyện này để sau hẵng bàn, cho hắn vào."
Tâm phúc chắp tay, lui xuống.
Khi Giang Lăng đi vào, y lướt qua tâm phúc, tò mò nhìn đối phương một cái.
"Công tử." Tâm phúc hành lễ với Giang Lăng.
Giang Lăng xua tay, đi đến bên cạnh Tiêu Thừa Quân, hỏi với vẻ mong chờ: "Chuyện nhà họ Giang là ngươi làm sao?"
Nếu đúng là hắn làm, vậy chẳng phải y lại có cớ để hít long khí rồi sao?
Tâm phúc của Thái tử vẫn chưa đi xa, nghe thấy câu nói này, theo bản năng quay đầu lại.
Ông ta là người hầu hạ Thái tử từ nhỏ, cũng là biểu huynh của Thái tử, lớn lên cùng Thái tử, so với người khác càng hiểu rõ tính tình của Thái tử. Ban đầu, khi biết Hoàng hậu bất chấp ý nguyện của Thái tử mà cưới Thái tử phi cho Thái tử, ông ta và người nhà đều rất lo lắng, nếu Thái tử không hài lòng, liệu có vì thế mà nảy sinh khoảng cách với Hoàng hậu hay không.
Bây giờ thì…
Bắt gặp ánh mắt long lanh của Giang Lăng, tâm phúc thu hồi tầm mắt, xem ra lo lắng của bọn họ là dư thừa, Thái tử đối với vị Thái tử phi này, rõ ràng là không giống người thường.
Cánh cửa khép lại, ngăn cách tầm mắt của hai bên.
Chú ý tới Giang Lăng đã lơ đãng, Tiêu Thừa Quân nhíu mày khó chịu: "Người ta đã đi rồi, còn nhìn cái gì?"
"Hắn ta là ai vậy?" Giang Lăng nhìn về phía Tiêu Thừa Quân, "Hai người có chút giống nhau."
"Hắn là con trai của cậu mẫu hậu, tên là Tạ Tư Nghiêu."
Giang Lăng nhẩm tính trong lòng, chợt hiểu ra: "Hắn là biểu huynh của ngươi? Khó trách hai người có chút giống nhau."
Lúc Giang Lăng vừa vào đã chú ý tới, ngũ quan của người đàn ông kia có vài phần tương tự với Tiêu Thừa Quân, y tò mò nhìn thêm vài lần, không ngờ hai người lại là họ hàng.
"Ngươi tới đây chỉ để tìm hiểu về họ hàng của ta?"
Suýt chút nữa quên mất chuyện chính, Giang Lăng vội vàng kéo sự chú ý trở lại: "Chuyện của Giang phu nhân và Giang Diệu Hoa, có phải ngươi làm không?"