Tiêu Thừa Quân xua tay: "Ta không muốn nghe lời vô nghĩa, hôm nay ta đến, chỉ hy vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, Giang Lăng là người của ta, đừng có ý đồ gì khác, hiểu chưa?"
Giang Chí Viễn siết chặt tay, cúi đầu dập đầu: "Thần, hiểu."
Giang Lăng đi theo Giang Diệu Hoa đến Nam viện.
Giang phủ chiếm diện tích rất rộng, Nam viện trồng rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc đua nhau khoe sắc, tạo nên một khung cảnh mùa xuân ấm áp.
Giang Diệu Hoa vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi bị Thái tử dọa sợ. Giang Lăng và hắn vốn không có gì để nói, y một mình đi dạo trong vườn hoa.
Y không chú ý tới, có một người đàn ông mặc trường bào màu xanh đứng ở góc khuất, đã nhìn y từ lâu.
Chưa chơi được bao lâu, một cung nhân đến mời Giang Lăng quay lại, y liền đi theo hắn.
Sau khi Giang Lăng rời đi, từ trong góc khuất, một bóng người bước ra. Chàng trai trẻ dừng lại đúng chỗ Giang Lăng vừa đứng, cúi xuống hái một đóa hoa đang nở rộ kiều diễm nhất. Những cánh hoa mỏng manh, e ấp nằm gọn trong lòng bàn tay, rồi bị những ngón tay thon dài từ từ siết chặt, nghiền nát.
Giang Diệu Hoa thấy vậy liền cau mày: "Giang Tự, ngươi lại phát điên cái gì vậy?"
Đầu ngón tay dính đầy dịch hoa, Giang Tự thè lưỡi, liếʍ từng chút một: "Ngươi không thấy, Giang Lăng bây giờ rất thú vị sao?"
"Hắt xì—"
Giang Lăng xoa xoa mũi, cảm thấy hơi lạnh, y chọc chọc vào cánh tay của người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Thừa Quân từ từ mở mắt: "Sao vậy?"
"Thì ra ngươi đến Giang gia là để đòi lại của hồi môn cho ta à." Giang Lăng ghé sát vào, nhỏ giọng nói.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, Tiêu Thừa Quân cố gắng phớt lờ, giọng điệu bình thản: "Bọn họ dám nuốt của hồi môn của ngươi, chính là không coi ta, Thái tử này ra gì."
Giang Lăng bất ngờ ôm lấy người đàn ông: "Ngươi thật tốt."
Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Giang Chí Viễn và Giang phu nhân trước khi rời khỏi Giang phủ, trong lòng Giang Lăng vui sướиɠ.
Cơ thể mềm mại áp sát, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của thiếu niên, dường như sự mệt mỏi trong người Tiêu Thừa Quân tan biến đi rất nhiều. Hắn sững người một chút rồi đẩy y ra.
Nhân cơ hội hít thêm vài hơi long khí, Giang Lăng hài lòng buông tay.
Vốn dĩ định dẫn Giang Lăng ra ngoài chơi một lát, nhưng trên đường trở về, Tiêu Thừa Quân nhận được thư khẩn, cần phải xử lý ngay lập tức.
Hôm nay Giang Lăng vừa được xem kịch vui nhà họ Giang, vừa hít được long khí, không có ý kiến gì về việc không được ra ngoài chơi, hào phóng nói: "Ngươi cứ đi làm việc đi, không cần quản ta."
"Lần sau ta lại dẫn ngươi đi."
Giang Lăng một mình trở về Đông cung.
Mấy ngày sau, Giang Lăng nghe được tin tức về người nhà họ Giang từ miệng cung nhân. Giang phu nhân bị tước quyền quản gia, bị cấm túc tại nhà.
"Nghe nói, nếu không phải nhà mẹ đẻ của Giang phu nhân gây áp lực, Giang đại nhân đã trực tiếp viết hưu thư rồi."
"Còn có vị Giang tam công tử do Giang phu nhân sinh ra kia nữa, nghe nói hôm trước ở Dật Hương Lâu đánh nhau với con trai độc nhất của Trương đại nhân chỉ vì tranh giành vị hoa khôi mới của Dật Hương Lâu, náo loạn đến mức kinh động cả phủ nha."