Ngay khi nhận được tin Thái tử tỉnh lại, ngoài niềm vui mừng khôn xiết, Giang Chí Viễn còn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hắn không biết thái độ của Thái tử đối với Giang Lăng như thế nào, càng không biết Thái tử sẽ nhìn nhận Giang gia ra sao. May mắn thay, Đông cung vẫn chưa truyền ra tin tức gì bất lợi, Giang Lăng còn được Hoàng hậu yêu thích, đồ tốt được đưa đến Đông cung hết thùng này đến thùng khác. Hôm nay Thái tử lại đích thân đưa Giang Lăng về phủ, Giang Chí Viễn mới hoàn toàn yên tâm.
Xem ra Thái tử rất hài lòng với vị Thái tử phi Giang Lăng này.
Cách cư xử của hai người sau đó càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Giang Chí Viễn, thái độ của Thái tử đối với Giang Lăng rõ ràng khác với những người khác.
Mọi người an tọa, Giang Lăng là nam tử nên không cần phải tránh mặt. Thái tử ngồi ở vị trí chủ tọa, Giang Lăng ngồi bên cạnh hắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy biểu cảm của mọi người trong Giang gia.
Đây là lần đầu tiên Giang Lăng thực sự gặp mặt người nhà họ Giang. Giang Chí Viễn là một người đàn ông trung niên trông rất nho nhã, Giang phu nhân ăn mặc sang trọng nhưng giữa hai lông mày lại có vẻ khắc khổ không thể nào xua tan được. Giang Diệu Hoa là con trai độc nhất của Giang Chí Viễn, ăn mặc chỉnh tề, nhưng quầng thâm dưới mắt lại lộ rõ vẻ phóng túng.
Ba người này, đặc biệt là Giang Diệu Hoa, đã để lại bóng ma quá lớn cho nguyên chủ. Ngay khi nhìn thấy hắn, cơ thể Giang Lăng vẫn theo bản năng căng cứng.
Y nhìn Giang Diệu Hoa hơi lâu, Tiêu Thừa Quân chú ý tới liền nhìn theo ánh mắt của y, thản nhiên hỏi: "Lăng nhi và Giang tam công tử quan hệ rất tốt sao?"
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, nhẹ nhàng lướt qua người Giang Diệu Hoa, khiến hắn lập tức rùng mình một cái.
Giang Diệu Hoa vốn quen tác oai tác quái trước mặt những người có gia thế không bằng mình, làm sao chịu nổi khí thế thực sự từ núi thây biển máu của Thái tử. Hắn rụt cổ lại, đầu óc trống rỗng.
"Diệu Hoa từ nhỏ thích chơi với Tiểu Lăng, hai người quan hệ rất tốt." Không thể chịu nổi bộ dạng mất mặt của con trai, Giang Chí Viễn lên tiếng giải vây.
"Đúng là thích tìm ta "chơi"," Giang Lăng chớp chớp mắt, "Đặc biệt thích đặt rắn nhỏ, côn trùng kỳ quái lên bàn, lên giường của ta."
Nghĩ đến lũ côn trùng, rắn nhỏ lúc nhúc trong ký ức của nguyên chủ, mặt Giang Lăng hơi tái mét. Bản chất là một loài thực vật, y trời sinh đã sợ mấy thứ đó.
"Chuyện này..." Không ngờ Giang Lăng lại vạch trần những chuyện này trước mặt mọi người, sắc mặt Giang Chí Viễn thay đổi, "Lúc đó Diệu Hoa còn nhỏ, không hiểu chuyện, con trai nhỏ tuổi nghịch ngợm một chút là chuyện bình thường..."
"Đúng vậy, Diệu Hoa không cố ý, lúc đó chúng ta cũng đã mắng nó rồi." Trên đường đi Thái tử không hề có biểu hiện gì, chắc là không phát hiện ra chuyện bà đã động tay động chân vào của hồi môn, Giang phu nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bênh vực con trai.
Giang Lăng cúi đầu không nói gì nữa, như thể bị dọa sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tiêu Thừa Quân hơi trầm xuống. Từ chuyện của hồi môn có thể thấy, Giang Lăng ở Giang gia không được đối xử tốt như vẻ bề ngoài, mà còn khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.