Nhữngthiếu niên bình thường đều thích chơi trội và thể hiện, mỹ thiếu niên thì vừa thần bí vừa thâm trầm.
Hậu quả của việc tham ngủ chính là bị Hàn Lỗi, cái người đàn ông quả quyết này “vứt bỏ”– được tự mình ngồi xe buýt đi làm.
Nguyện nhân bị “vứt bỏ” rất đơn giản, tôi ngồi xem một bộ phim hoạt hình hơn trăm tập suốt cả một đêm, mà lý do khiến cho Hàn Lỗi tức giận là vì tôi đã lãng phí sức lực cùng sự chú ý cả đêm vào bộ phim hoạt hình chết tiệt kia chứ không phải anh. Kết quả, Hàn Lỗi rất tức giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng, và sự trừng phạt vừa ấu trĩ vừa trẻ con của anh dành cho tôi là tự mình bắt xe buýt đi làm.
Nghĩ đến hình ảnh anh sáng nay làm bộ mặt lạnh, bĩu môi, mang theo ánh mắt u oán rời khỏi nhà, tôi liền không nhịn được cười ầm lên.
Haha, thật là một người đàn ông trẻ con, nhưng mà, tôi thích là được.
Bị Hàn Lỗi “vứt bỏ” tôi chỉ còn cách một mình đơn độc lên xe buýt đi làm, nhưng khoé miệng vẫn không giấu nổi nụ cười.
Được rồi, tôi thừa nhận thật ra thì mình rất ưa thích ngồi xe buýt, vì sao ư, tôi không thừa nhận mình thích lên xe là để thưởng thức ngắm nhìn các thiếu niên và thiếu nữ đâu nha.
Trong tình hình chung hiện nay, sáng sớm đáp xe buýt đi có ba loại người: thứ nhất là các bà nội trợ đi mua thức ăn, thứ hai là loại giống tôi không mua nổi xe con mà đi làm, thứ ba chính là những người trẻ tuổi tinh thần bồng bột phấn chấn.
Bởi vì đoạn đường đến công ty tôi chỉ đi qua có ba trường trung học, cho nên bọn nhỏ trên xe cũng chỉ là học sinh trung học cấp một hoặc cấp hai, toàn là bọn thiếu niên bất trị cả a.
Không thể không thừa nhận, từ sau thời kỳ cải cách, cuộc sống mỗi ngày đều thật đầy đủ, dinh dưỡng tăng lên, bọn nhỏ bây giờ trổ mã thật không thể nói là tốt bình thường được nha, mặc dù khuôn mặt bé nhỏ vẫn còn non nớt, nhưng đồng phục học sinh mặc trên người đều hết sức sạch sẽ, ngon miệng, bổ mắt…ách, phải nói là tuấn tú, tinh thần phấn chấn, toả hào quang lấp lánh như ánh mặt trời mới đúng chứ.
Các thiếu niên thiếu nữ trên xe có ngồi, có đứng, có cúi đầu ngủ bù có đứng ngây ngốc một chỗ, có người đeo tai nghe nhạc, không thì tụm năm tụm ba một chỗ nói chuyện phiếm, tiếng cười vui thích vô cùng làm cho tôi cũng cảm nhận được một tia vui vẻ cùng sức sống thanh xuân tràn trề.
Rất nhanh sau đó đã tới trạm thứ nhất, một người xuống xe, một chỗ trống, ba người lên xe, hai thiếu niên và một người đi làm.
Chẳng chút chần chừ, chỗ ngồi trống kia bị hai thiếu niên đoạt được, nhìn kỹ thì hai người này đều là bộ dáng của học sinh cấp hai, một cao một thấp, người cao cao thì để đầu trọc, người thấp thì đầu tóc bù xù, trong đó người ngồi xuống là cái cậu đầu trọc. Hai người này lớn lên đều cao ráo nhưng điệu bộ thì lại quá mức lớn lối.
Tôi nhìn hai cậu nhóc này, một trọc một tóc tai bù xù như bờm sư tử, hết sức trái ngược nhau, không nhịn được co giật khoé miệng một chút.
Haha, tôi bảo này, bây giờ học sinh cấp hai cũng quá mức tân tiến đi, kiểu tóc này chẳng lẽ không được tính là dẫn đầu trào lưu mới hay sao?
Tiếp theo, lại đến một trạm nữa, không ai xuống xe, nhưng có thêm người lên, trong đó có ba ông lão.
Lúc này sẽ có những người tốt bụng đạo đức đứng lên nhường chỗ, thật đáng mừng, có hai cậu bé ngoan ngồi ở gần đầu chủ động nhường chỗ, còn một cụ nữa vẫn đứng, đám người trong xe rối rít dịch chuyển để chừa vị trí nhưng xe quá đông, thành ra mọi người có muốn cũng không có cách nào giúp được. Vậy mà hết lần này đến lần khác, hai cậu nhóc một trọc một bờm sư tử kia ngồi bên cạnh ông lão đang đứng không hề hay biết hoặc cử động, vẫn như cũ không coi ai ra gì cười đùa to tiếng, làm cho mọi người thấy thế rất không thoải mái.
Tôi vẫn luôn cho rằng, nhìn một người không thuận mắt không cần lý do, cho nên nhìn hai tên nhóc trước mắt này không thoải mái cũng chẳng cần lý do gì hết.
Mọi người đối với loại chuyện này giống như đã nhìn quá quen, cho nên sẽ lựa chọn lãnh đạm không để ý, có lẽ họ cho rằng chuyện thiên hạ chẳng nên xen vào, dù sao loại trẻ con bất lương mất dạy này không dễ chọc.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi thích xen vào việc của người khác, cho nên tôi nắm tay, đi đến gần, bước tới trước mặt cậu đầu trọc, nhìn thẳng vào cái đầu bóng loáng phản quang
Có lẽ là vì cái nhìn của tôi quá mức mãnh liệt nên hai người đang hàn huyên vui vẻ kia không khỏi ăn ý vô cùng đồng thời quay đầu nhìn về chỗ tôi.
Nét mặt của tôi hết sức âm u, ánh mắt lạnh như băng, bắt chước giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục vọng lên nói: “Các cậu không nhìn thấy ở đây có ông già sao? Không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ à? Không biết cái gì gọi là nhường chỗ ngồi sao?”
Cậu đầu trọc đầu tiên là sửng sốt, khi liếc thấy ông cụ bên cạnh bèn phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì liền ngồi trở lại, hướng về phía tôi hung tợn nói: “Đàn bà con gái nhiễu sự, không nên xen vào chuyện của người khác, muốn đánh nhau sao?”
Nhìn cậu đầu trọc trước mắt, tôi tự nhiên cảm thấy có chút quen thuộc mà nhất thời nghĩ không ra, nghe lời nói hỗn láo đó, tôi nhíu mày, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn đùa dai một chút, cho nên mỉm cười tủm tỉm nói: “Vậy ư? Thế thì xin thỉnh giáo, cậu là người trong giang hồ sao?”
Đầu trọc cười đắc ý nói: “Không sai, không sai, không khéo cả vùng này đều là của tôi hết đấy.”
“A? Vậy thì đúng là thất kính, thất kính.” Tôi cười lạnh, tựa như Tu La hiện thế chậm rãi nói tiếp: “Tôi đây cũng chỉ là nghĩa nữ được lão đại của Nhật Bản Sơn Khẩu* thu nhận mà thôi”
(*Nhật Bản Sơn Khẩu: đó là băng Yamaguchi, một bang phái mafia lớn mạnh nhất Nhật Bản)
Đó rõ ràng chỉ là một lời nói dối, người địa cầu bình thường đều nghe ra, vậy mà lại dễ dàng lừa được hai kẻ ngốc nghếch này.
Cậu nhóc bờm sư tử luôn im lặng không nói gì đột nhiên dùng ánh mắt kinh sợ nhìn tôi, không kiềm được giật giật ông tay áo tên đầu trọc.
Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá lạnh lùng, khí thế lại cường đại, kỹ thuật diễn rất thật nên đầu trọc kia ngây ngẩn cả người, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, hai tay nắm lại giống như tuỳ lúc tuỳ thời có thể xông lên đánh nhau vậy.
Chúng tôi giằng co như vậy hồi lâu, ánh có chút đau nhức. Cho nên xe vừa dừng lại, cậu đầu bù xù liền lôi kéo bạn mình, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi sắp trễ rồi, xuống xe thôi.”
Sau đó, cậu ta dùng vẻ mặt cung kính đỡ ông lão đang đứng bên cạnh ngồi xuống, lôi kéo cậu đầu trọc bỏ chạy khỏi xe, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Haha, còn biết nói sắp trễ giờ học, xem ra cũng không phải tất cả đều là kẻ bất lương, ngay cả lời nói dối ngu xuẩn đó cũng tin thì đúng là đứa trẻ khả ái mà, tuy cũng có chút đần đấy.
Tôi xoa xoa hai mắt trợn lên quá độ, chớp chớp vào cái, mấy giọt nước mắt chảy ra nên bớt nhức mỏi hơn nhiều.
Đi vào phòng thiết kế trong công ty, Lãnh Nghiên vô cùng hưng phấn sử dụng “cửu âm bạch cốt trảo” túm lấy tôi nói không ngừng: “Hôm nay phòng chúng tôi có người mới tới đó.”, tiếp theo liền thay ngay vẻ mặt vừa thần bí vừa da^ʍ tiện nói: “Nghe bảo là một thiếu niên nha!”
An Như Tuyết cũng xuất hiện bên cạnh tôi, nâng gọng kính, hưng phấn hết mức nói: “Đúng! Là một thiếu niên!”
Nghe được hai chữ “thiếu niên” này, khóe miệng của tôi theo bản năng co quắp lại, không khỏi nhớ đến hai cậu nhóc đầu trọc và bờm sư tử đã gặp ban sáng.
Được rồi, nếu như không có đυ.ng vào hai cậu nhóc bất lương hỗn láo sáng nay thì có lẽ tôi sẽ giống như hai người này lộ ra vẻ mặt hưng phấn đắc ý cùng da^ʍ tiện, nhưng mà thật xin lỗi, nhờ phúc của hai tên ngốc kia, tôi bây giờ đối với cậu trai trẻ sắp làm việc cùng mình kia một chút hy vọng cùng mơ tưởng đều không có.
Nhưng mà, tôi sai lầm rồi, trên thực tế, người này quả nhiên là thiếu niên, còn là một mỹ thiếu niên nha!
Cậu nhóc đẹp trai dưới sự hướng dẫn của chủ nhiệm đi vào phòng của chúng tôi, nho nhã, có chút rụt rè tự giới thiệu: “Em là đồng nghiệp mới tới, tên là Hà Dịch, xin các anh chị chiếu cố nhiều hơn ạ!”
Nhìn xem, đây quả là một cậu nhóc biết tranh thủ tình cảm của người khác a!
Hà Dịch rất trẻ, nghe nói mới chỉ tốt nghiệp đại học, tuổi ước chừng tầm người ta bảo cậu nhóc này nhảy lớp vượt cấp tốt nghiệp, vóc người thon dài, lớn lên ưu nhã đẹp trai, dáng vẻ thư sinh nho nhã, thanh âm dễ nghe, miệng lại ngọt, vẻn vẹn chỉ cần có năm phút đồng hồ đã có thể đem toàn bộ các đàn chị mỹ nữ cùng đàn anh soái ca trong phòng thu phục.
Nhìn Hà Dịch cười đến mức toả ánh nắng mặt trời, trong lòng tôi thầm rơi lệ cảm khái vô hạn: đầu trọc a, bờm sư tử ah, các cậu cũng là thiếu niên như người ta, vì sao lại kém xa Hà Dịch đến thế chứ? Trời ở đâu, đất ở đâu a???
Các chị em xinh đẹp như chúng tôi không kìm lòng được mãnh liệt chảy nước miếng nhìn về phía Hà Dịch, hai mắt bắn ra đủ các tia nhìn với ý đồ bất lương rõ mồn một.
Vốn là thế này, phòng thiết kế chúng tôi đây luôn ở trong tình trạng âm thịnh dương suy, âm dương mất cân đối, nói khó nghe ra thì các đồng nghiệp nam rất thê thảm, không nỡ nhìn, mà nhìn quá lâu khó tránh khỏi nhức mắt mỏi người, hôm nay vất vả lắm mới có thể rót vào thêm chút máu tươi, lại còn trẻ tuổi, chất lượng tốt như vậy, mọi người nói xem, đám chị em khốn khổ chúng tôi vì “khát khao khó nhịn” của mình, sao có thể hạ thủ lưu tình đây?
Cậu em đẹp trai, các chị đây nhất định sẽ yêu thương em thật tốt!
_ _!
Đợi chủ nhiệm rời đi, chúng mỹ nữ bọn tôi bắt đầu rối rít vươn “bàn tay rội ác” về phía Hà Dịch, rối rít dùng nụ cười ôn nhu ngọt ngào che giấu lớp mặt nạ thô tục, thèm thuồng vây bắt cậu ta lại, “chiếu cố” rồi “chiếu cố”, gạt hết đám đàn anh sang một bên, ném vào xó tường ngồi bên bức tranh tự kỷ, cuộc đời thật bất công a!
Hà Dịch vẫn mang theo nụ cười trên môi, ánh mắt ôn nhu nhã nhặn, thực lực quả nhiên không thể khinh thường, không tới bao lâu, khả năng trời cho này của anh đã khiến mọi người sợ hãi than thầm cùng không cam lòng thừa nhận.
Quả nhiên là thiếu niên thiên tài tuấn, vượt cấp tốt nghiệp nha, tôi lập tức cảm thấy được ánh sáng của viên ngọc quý cùng sự nguy hiểm bao vây.
Buổi trưa, mọi người lấy cớ ăn mừng đồng nghiệp mới, rủ nhau đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, các nữ đồng nghiệp cũng cướp chỗ Hà Dịch, gắp thức ăn gắp thức ăn, lấy chắn lấy súp, thật sự là dùng đủ mọi hành động để chăm sóc cậu ta.
Tinh thần của đám đàn bà bát quái chúng tôi vẫn luôn là kiên cường khó quật, không thể phá vỡ, một bữa cơm này, các chị em lấy lý do quan tâm thăm hỏi, xuất ra tài năng hóng chuyện của mình, dò xét rất nhiều vấn đề cùng mọi chuyện linh tinh xung quanh Hà Dịch, đặc biệt là có bạn gái hay không, và mấu chốt nữa là có phải…GAY hay không???
Đối diện với mấy vấn đề cá nhân không thể riêng tư hơn nữa này, Hà Dịch cũng không thèm để ý, chỉ dùng một nụ cười ôn nhu như ánh mặt trời giả bộ ngây ngốc, tiếp tục duy trì sự thần bí khó hiểu của mình.
Các chị em không thể phòng bị nổi trước nụ cười của cậu ta, chỉ biết ngẩn ra rồi chảy nước miếng ròng ròng, đến khi hoàn hồn, thì lại đi lau nước miếng, rồi lại cam tâm tình nguyện chìm đắm tiếp. Cứ liên tục như vậy, bằng nam sắc của mình, cậu ta né tránh được hết những vấn đề riêng tư kia, thật đúng là thất sách, thất sách mà.
So với các bà chị đang kích động, điên cuồng kia, tôi, Lãnh Nghiên cùng An Như Tuyết chính là ba người bình tĩnh duy nhất còn sót lại, nguyên nhân rất đơn giản, tôi đã kết hôn rồi, Lãnh Nghiên chỉ thích nghiên cứu BL thôi, còn An Như Tuyết đang ảo tưởng về những kỳ nữ xuyên không đến triều Thanh xa tít mù tắp. Nếu Hà Dịch mà là Tứ Tứ* thì cô nàng đã tìm mọi cách bất kể có bao nhiêu người để đánh ngất cậu ta rồi đem về nhà cất giấu ngay lập tức rồi.
(*Tứ Tứ: Tứ a ca Dận Chân, con trai thứ tư của Khang Hi, sau này là Ung Chính hoàng đế)
Chu Tuấn Hi dùng vẻ mặt cảm động vô cùng nhìn chúng tôi, lấy tay lau nước mắt cảm khái nói: “Ba người quả nhiên là chị em tốt của chúng tôi, kiên quyết không để kẻ ngoài hấp dẫn!”
Các vị đàn anh đẹp trai không phục vì Hà Dịch được hoan nghênh, cho nên tính toán tìm tòi, quyết tra ra bộ mặt thật của cậu ta.
Một người trong đám đàn anh chủ động đứng lên, móc ra một bao thuốc lá, dùng nụ cười dối trá kinh điển của đám sói già rút một điếu đưa cho Hà Dịch, Hà Dịch gần như không thèm suy nghĩ, mặt không đổi sắc từ chối khéo léo, vị đàn anh kia bối rối thu tay về, lại không chịu thua tiếp tục kích cậu ta uống rượu, đáng tiếc, các đàn chị mỹ nữ đã lên tiếng, i trưa uống rượu làm gì, đến chiều vẫn còn phải đi làm mà!
Cuối cùng, các anh em đều bị tiêu diệt, Hà Dịch trở thành đối tượng trọng điểm được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các chị em trong công ty.
Nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười như cũ của Hà Dịch, tôi cảm thấy nó có chút giả dối, sự ôn nhu trong mắt kia hơi trống rống, thần bí và mâu thuẫn.
Có lẽ ở gần Hàn Lỗi lâu, gần mực thì đen nên bị anh ảnh hưởng, tôi bây giờ nhìn ai cũng cảm thấy kẻ đó đang đeo mặt nạ. Hàn Lỗi ơi là Hàn Lỗi, tôi đơn thuần của ngày xưa đâu mất rồi.
Ăn cơm trưa xong, tôi tách khỏi đoàn người, lặng lẽ đi lên tầng thượng, tính hóng gió nghỉ ngơi một chút.
Kể từ sau khi bị đồng chí Tần Hạo gọi lên mái nhà “đối thoại” xong, tôi liền phát hiện đây là một nơi rất tốt để lười biếng, ách, nhầm, là nơi nghỉ ngơi rộng rãi mà an tĩnh, đặc biệt nhất chính là không có ai phát hiện ra nơi thú vị này nha.
Đồng chí Tần Hạo, quả nhiên cậu là anh em tốt của tôi, mọi người nói xem người bình thường làm sao có thể tìm được nơi tốt như vậy a.
Vừa nhẹ nhàng đẩy cửa sân thượng xong, giác quan thứ sáu của tôi lập tức cảnh báo cho biết bên trong có người.
Quả nhiên, đằng xa có một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc gục ở trên lan can, từ chiếc áo tôi liền nhận ra, đó tuyệt đối chính là cậu nhóc còn nhanh chân hơn cả tôi—Hà Dịch.
Nhưng mà, anh không phải nói mình không hút thuốc sao, vậy đám sương khói bay lên trước mặt anh kia là cái gì?
Quả nhiên, cậu nhóc này không hề đơn giản.
Giác quan thứ sáu của Hà Dịch cũng không yếu, lạnh lùng đưa mắt liếc về phía cánh cửa mới mở một nửa, gần như là cùng lúc đó, tôi phản xạ có điều kiện núp ngay đi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Xem xem, tôi đã nói cái nụ cười ôn nhu đó chỉ là mặt nạ thôi mà!
Len lénbóng lưng cậu ta lần nữa, có chút đơn bạc cùng cô độc, làm cho người ta có cảm giác vừa thần bí vừa nguy hiểm vô cùng.