Chương 23: Triền miên quấn quýt (H)

Hơi thở người đàn ông nóng rực đến mức muốn bốc cháy phả lên mắt môi cô, hun cho thần trí cô mơ màng. Âm thanh của anh không mang nhiều tình cảm trong mắt người khác, bên tai cô lúc này lại khiến cô nhũn cả ra.

Rồi cô cũng mơ màng nương theo dẫn dắt của anh, giúp anh dùng bàn tay mặc dù có làm việc nhưng vẫn non mềm yêu thương cái thứ hung khí đã hùng dũng bất khuất giữa hai chân anh.

Anh liền thở dốc gọi tên cô: “Đồng Đồng…”

A…”

Cô nghe anh động tình gọi đến toàn thân run rẩy, giữa hai đôi môi đang quấn quýt cũng khẽ phát ra những âm thanh mị nhân. Đôi mắt cô phiến tình, đuôi mắt ửng hồng mông lung nhìn anh, vô tình bày ra dáng vẻ mà cô không biết nó ở trước mặt người đàn ông có lực sát thương lớn cỡ nào.

Nhưng lúc này anh lại không thể tận tình mà chén sạch cô được.

Một hồi trời đất quay cuồng, cô đã bị người đàn ông dựng dậy, dạng chân ngồi trên người anh.

Tư thế này khiến cho cô càng dễ dàng nắm lấy vật nam tính của anh hơn, mà anh cũng càng mãnh liệt gặm cắn những điểm mẫn cảm trên hõm cổ, trên bờ ngực trắng muốt không biết bị anh bày ra giữa không khí từ lúc nào.

Nhiệt độ trong phòng như bị đốt nóng lên giữa những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn cùng tiếng thở dốc nam tính như có như không.

Âm thanh mυ"ŧ mát sắc tình không ngừng quanh quẩn bên tai, cũng khiến cô oằn mình ngưỡng cỗ ưỡn ngực, chủ động đưa ngon ngọt vào sâu trong miệng anh. Sau đó lại không nhịn được bật thốt ra những tiếng yêu kiều chọc người: “Hức… Minh Độ…”

Đồng Đồng…”

Anh cũng khàn giọng gọi tên cô một cách da diết.

Chẳng biết vì sao, có lẽ là bởi vì khoảng thời gian thiếu thốn sự ôm ấp của anh trước đó, mỗi lần cô nghe anh thâm tình gọi cô như vậy, trái tim cô đều nóng lên, run rẩy.

Cô không khỏi kích động ôm cổ anh, giống như muốn thông qua đó phát tiết tâm tình đè nén trong quãng thời gian trước mà chủ động gặm lấy môi anh.

Dịch Minh Độ nhìn rèn mi khẽ khàng run rẩy của cô, đôi tay liền siết chặt tấm lưng trơn láng, dán sát thân hình mềm mại của cô vào lòng ngực rộng lớn của anh, giống như muốn đem nó hòa vào máu thịt.



Đồng Đồng lại đây!”

Mẹ Dịch vừa thấy cô liền niềm nở gọi cô lại, nắm lấy tay cô vui mừng ngồi xuống ghế sofa: “Để mẹ xem cháu của mẹ lớn thế nào rồi!”

Bà nói, còn áp tay lên bụng cô cảm nhận.

Đến tháng thứ tư, bụng cô đã nhô lên được kha khá nhưng mặc đồ rộng một chút vẫn khó thấy. Có điều tay chạm vào là vẫn cảm nhận được. Mặc dù chưa có hiện tượng máy thai nhưng mẹ Dịch vẫn muốn sờ.

Trong lúc họ đang hỗ động, người đàn ông ngồi bên cạnh mặc dù không nói tiếng nào nhưng mắt vẫn luôn nhìn họ… Không, phải nói là nhìn Mộ Đồng Đồng. Ai không biết còn nghĩ một giây sau Mộ Đồng Đồng sẽ bay đi mất.

Biểu hiện của anh loạt vào mắt người một nhà hộ Dịch khiến cho họ âm thầm nhẻm miệng cười.

Mộ Đồng Đồng mặc dù ít biểu tình cũng bị nụ cười của mẹ Dịch chọc cho ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là ngọt ngào.

Buổi chiều hai người họ rời khỏi Dịch trạch, người đàn ông liền đưa cô đi siêu thị, xem như là giải khuây.

Thời gian này Mộ Đồng Đồng đều ở trong nhà an thai, không có đi ra ngoài vì sợ tình huống ngoài ý muốn. Nếu có đi đều là đi cùng Dịch Minh Độ, người đàn ông nhìn mặt thì lạnh, nhưng ngôn hành cử chỉ săn sóc đối lập với cái mặt liệt kia càng khiến cho người ta hiểu anh trân trọng cô đến cỡ nào. Nhìn mà ghen tỵ.

Muốn ăn tôm?”

Thấy cô cứ nhìn vào quầy hải sản, anh liền hiểu.

Mộ Đồng Đồng gật đầu: “Tôm nướng muối ớt. Tôm hùm đất sốt cay.”

Mấy tháng nay khẩu vị của cô luôn rất tốt, tuy không biến đổi nhiều nhưng có xu hướng ăn những thứ đậm vị hơn, nhợt nhạt cô lại muốn ói.

Không thể ăn quá nhiều đồ nóng.”

Người đàn ông không có nghiêm mặt, chỉ là nhẹ nhàng nhắc nhở thôi nhưng lại khiến người không dám phản bác.

Có điều Mộ Đồng Đồng đã quen rồi, cho dù là trước khi mang thai cô cũng sẽ không sợ anh mà đáp lại: “Bác sĩ nói có thể kỳ thai nghén của em sẽ kéo dài đến những tháng cuối mới xuất hiện.”

Ý chính là hiện tại không ăn thì còn đợi đến khi nào.

Em chỉ ăn vừa đủ thôi.”

Nhưng cô vẫn nói.

Người đàn ông im lặng, nhưng vẫn lặng lẽ bảo nhân viên siêu thị lấy tôm cho họ.

Sau đó hai người lại đi vòng vòng trong những cửa hàng quần áo dành cho mẹ và bé, ưng ý không ít thứ mà mua lại.

Đợi đến khi họ ra khỏi siêu thị trời đã muốn ngã về Tây gần hết, bóng tối nhập nhèm bao trùm khắp nơi.

Ai biết thời điểm họ đến bãi đổ xe, bỗng nhiên có một chiếc xe vừa rời khỏi bãi bất chợt rịn ga lao về phía họ.