“Không phải anh vì sợ lời uy hϊếp của ba em mà đưa ra yêu cầu kết hôn…”
Anh luôn bộn bề công việc toàn đi công tác, một năm thì hết mười tháng ở khách sạn, căn bản không biết nhà ở nơi nào, luôn có một đống vali để đó rồi nhấc lên liền đi, đổi qua vô số khách sạn, tựa như con quay xoay tròn, không biết vì ai bận rộn, cũng không biết vì ai trả giá.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khát vọng tới gần một người con gái, khát vọng vì cô dừng bước lãng du.
“Vậy vì cái gì?” Mộc Tiệp nghi hoặc hỏi, tuy biết anh thích cô, nhưng cô không tin tưởng tình cảm của hai người sâu đậm đến mức có thể kết hôn được.
“Bởi vì anh thích em, nhận thấy sự hấp dẫn của em, muốn cùng em nắm tay đến cuối cuộc đời, như thế không được sao ?” Anh nâng cằm cô lên, phát hiện trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp, Đồng Mộc Tiệp còn rất đáng yêu nữa.
Làm gì có cô gái nào khi đối mặt với lời cầu hôn, không những bình tĩnh, còn nghi vấn kỹ càng tỉ mỉ như vậy?
“Em không biết mình có bao nhiêu mê người sao?” Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của cô, đột nhiên lại muốn hôn cô.
Anh đã gặp qua nhiều người phụ nữ, cô không phải là mỹ nữ, cũng không phải quá mê người, nhưng lại làm cho anh động lòng, si mê quấn quít.
Cô không chỉ thông minh, tao nhã mê người, còn nấu ăn rất ngon, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn người vợ hiền đảm đang lý tưởng của anh, ở bên cạnh cô có cảm giác thật là thoải mái.
Tuy rằng mọi chuyện đến quá đột ngột, anh chưa bao giờ nghĩ tình một đêm có thể biến thành phụ trách cả đời, nhưng anh luyến tiếc không muốn nó kết thúc, muốn cảm giác hạnh phúc này luôn kéo dài, không bao giờ chấm dứt.
Muốn cùng sống bên em suốt đời….
Tim Đồng Mộc Tiệp vì những lời chân thật của anh mà rung động, trong lòng nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào hạnh phúc.
Anh là người đầu tiên có dũng khí đương đầu! Cô biết bản thân cũng không tệ, nhưng bao nhiêu người theo đuổi đều không qua được cửa ải cha cô, dù ai theo đuổi cô ông cũng xem như phạm nhân mà tra hỏi, kiểm tra rõ ràng thành phần gia đình, dòng họ, cuối cùng không chịu nổi áp lực của ông mà từng người từng người bỏ cuộc.
Cô cũng từng nghe lời cha ngoan ngoãn đi xem mắt, nhưng đối phương không là luật sư thì cũng là cảnh sát trưởng, mỗi ngày đều bận bịu với mấy vụ án lớn, không có kiên nhẫn đối với việc bồi dưỡng tình cảm.
Nhịp sống hối hả hiện nay khiến người ta sống vội hơn, ngay cả yêu cũng vội, ai có đủ thời gian và kiên nhẫn chậm rãi cùng cô bồi đắp cảm tình?
“Anh thực sự chắc chắn, sẽ không hối tiếc?” Cô ôn nhu nhìn anh.
“Tiểu thư, anh thực sự không hối hận, cũng không cảm thấy miễn cưỡng.” Anh thở dài, nâng cằm cô, trêu tức nói: “Hay là em nghĩ sẽ quất ngựa truy phong, ăn sạch sành sanh anh rồi chùi mép? Hả?”
“Đâu có.” Cô liếc anh một cái, trừng phạt anh bằng một cú đấm yêu ở ngực, thấp giọng nói: “Rõ ràng em mới là người bị ăn…”
Anh cố ý trêu chọc lại cô, giam cô giữa sofa và ngực anh, xấu xa nhích đôi môi đến gần. “Vậy bây giờ để cho em khi dễ lại đó, anh cam đoan tuyệt đối không phản kháng.”
“Anh thực nhàm chán quá đi!” Cô nũng nịu kháng nghị, quay đầu né tránh nụ hôn của anh, cảm giác nhột nhột khi môi anh hạ xuống khẽ cắn vành tai cô.
Lớp râu lún phún dưới cằm anh ma sát vào da thịt non mềm của cô, nụ hôn nóng rực lướt tới vùng cổ mẫn cảm, lửa tình tối qua mới bình ổn, giờ đây lại bùng cháy lên trong lòng hai người.
Môi của anh hôn dọc theo cái gáy trắng nõn, hướng về phía trước tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô, cùng cô triền miên quấn quít, bá đạo đoạt đi hô hấp của Mộc Tiệp.
Cô thở dốc sau nụ hôn nồng nhiệt, đè lại đôi tay to đang dao động trên đùi mình, cô dịu dàng nhìn anh, lo lắng nói: “Ba em đối với anh có nhiều thành kiến, ông nhất định sẽ tìm mọi biện pháp làm khó dễ anh.”
“Con gái xinh đẹp của ông qua một đêm đã bị anh bắt cóc, ông cho dù tức giận đối với anh cũng là điều hiển nhiên mà.” Anh nhìn cô, nhợt nhạt cười.
“Em đang nghiêm túc, không phải nói đùa.”
“Vậy em có bằng lòng cùng anh đối mặt với khó dễ của cha không?” Anh đem cô ép sát trên sofa, tư thái thân mật thể hiện ham muốn chiếm hữu.
Cô gật đầu, không nghĩ tới anh thoạt nhìn bất cần đời, nhưng một khi đã nghiêm túc thì cố chấp không ai bằng.
“Có em giúp anh, vậy chuyện gì cũng dễ dàng vượt qua thôi.” Anh nắm chặt bàn tay cô, mười ngón đan xen vào nhau.
Khi bàn tay to, thô ráp của anh nắm chặt bàn tay cô, bỗng nhiên có một dòng nước ấm áp xuyên thấu qua đầu ngón tay lan toả khắp thân thể Mộc Tiệp.
Cô thích câu nói kia của anh: “Anh muốn cùng em nắm tay nhau đi đến cuối con đường”, tuy rằng không lãng mạn, nhưng sự chân thành, tha thiết, thẳng thắn của anh đã làm cô xúc động.
Chỉ trải qua một ngày ở chung liền quyết định kết hôn, kể ra thì có chút bốc đồng, tuy nhiên kết hôn cũng cần một chút mù quáng không phải sao?
Cá tính bảo thủ lại chuyên chế của Đồng Uy sau khi biết con gái cùng Hàn Thận Kì ở chung, ngay lập tức đem thân thế của Hàn Thận Kì điều tra từ đầu đến đuôi.
Vốn tưởng rằng Hàn Thận Kì tham gia vào giới giải trí, nhất định là đầu óc không thông minh, có thể học chưa xong, còn đang bảo lưu ba năm tại đại học, chỉ biết dựa vào khuôn mặt làm cần câu cơm, không học vấn không nghể nghiệp.
Nhưng thật bất ngờ, sau khi điều tra mới biết Hàn Thận kì tốt nghiệp đại học Westminter[1] của Anh, chuyên ngành kiến trúc, đã được cấp giấy phép kiến trúc sư chuyên nghiệp, ngoại trừ việc người này đang làm cái nghề người mẫu có cuộc sống sa đọa thì hầu như mọi điều kiện đều phù hợp con gái bảo bối của ông.
Buổi tối thứ bảy, Đồng mộc Tiệp vâng lời cha mẹ dẫn Hàn Thận Kì về nhà ăn cơm.
Hàn Thận Kì lịch sự mua hai chai rượu vang đỏ cao cấp làm quà, cùng nắm tay Đồng Mộc Tiệp đi vào phòng khách, chỉ thấy Đồng Uy nghiêm mặt, đang ngồi ở sofa đọc báo.
“Ba, chúng con đã về. “ Mộc Tiệp sợ hãi liếc nhìn cha.
“Chào bác, bác khoẻ chứ ạ?” Hàn Thận Kì đem hai chai vang đỏ trên bàn trà, sóng vai cùng cô ngồi ngay ngắn trên sofa.”
“Ừm.” Đồng Uy ho nhẹ một tiếng, xem như chào hỏi qua.
Bà Đồng mặc tạp dề, bưng nồi canh nóng từ trong bếp đi ra.
Bà liếc nhìn phòng khách, phát hiện người đã đến, lập tức thân thiện nói với ba người: “Này ông, gọi con gái cùng con rể tương lai đến đây ăn cơm nào!”
Sau khi nghe con gái kể hết mọi chuyện, bà biết ngay vấn đề nằm ở nơi nào, lập tức hung hăng giáo huấn chồng một chút.
Đối với chuyện tình cảm, bà theo khuynh hướng không can thiệp vào, tuy rằng mới quen biết chưa lâu mà đã quyết định kết hôn thì quá mức xúc động, nhưng chỉ cần hai người nghiêm túc quen nhau, bà tin tưởng với trí tuệ của con gái đủ để duy trì một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
“Ăn cơm”. Lời nói của vợ là thánh chỉ đối với Đồng Uy, xếp tờ báo lại, lạnh lùng phán xuống một câu, xem như hoàn thành nhiệm vụ mà vợ giao, thẳng hướng đến nhà ăn.
“Ba em còn đang tức giận?” Hàn Thận Kì không nghĩ tới đã qua một tuần mà bố vợ tương lai vẫn còn giận.
Đồng Mộc Tiệp bất đắc dĩ cười khổ, nắm tay anh đi vào nhà ăn.
Bà Đồng mang món cuối cùng ra bàn, cởi tạp dề trên người, thấy bên cạnh con gái là một người đàn ông anh tuấn, ánh mắt bà sáng hẳn lên.
“Mẹ, đây là Hàn Thận Kì…” Mộc Tiệp ngước mắt cười dịu dàng với anh, giới thiệu hai người quen biết. “Thận Kì, đây là mẹ em.”
“Chào bác gái, bác có khoẻ không ạ?” Hàn Thận Kì tao nhã lễ phép chào.
“Bác đã nghe Mộc Tiệp nói con làm người mẫu, quả nhiên bộ dáng rất tuấn tú, người thật còn đẹp hơn trên hình.” Bà Đồng mỉm cười nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
“Hoá ra bác gái là một đại mỹ nhân, khó trách có thể sinh ra một tiểu mỹ nhân như Mộc Tiệp vậy.” Hàn Thận Kì bày ra nụ cười đẹp mắt, một câu thành công ca ngợi cả hai người phụ nữ, cũng lấy lòng được mẹ vợ tương lai.