Chương 44: Rất thất vọng về nghiêm dịch trạch

Chương 44 Rất thất vọng về Nghiêm Dịch Trạch

“Cô chủ, cô không sao chứ?”

“Cháu không sao!”

Tần Di lắc đầu, quay người lên lầu,

quản gia hiếu kì nhìn chằm chằm bóng

lưng của cô rất lâu, nghi hoặc lắc đầu,

quay người đi ra ngoài.

Về đến phòng, Tần Di ngồi bên

cửa sổ, chống cằm nhìn người làm

đang bận rộn trong sân của biệt thự

cùng với những vệ sĩ đang tận tuy làm

việc, đầu óc không biết đã suy nghĩ

đến nơi nào.

Nghiêm Dịch Trạch ở Nhuận

Thỉnh không hề biết gì chuyện ở nhà.

Lăng Lâm phải trở về Mỹ lâu như

thế, anh phải nắm chắc thời gian để

thuyết phục cô.

“Phải làm thế nào thì cô mới đồng

ý quay về?”

Nghiêm Dịch Trạch dường như đã

mất kiên nhẫn, tính từ đêm qua đây là

lần thứ hai anh thuyết phục Lăng Lâm,

nhưng trước sự thuyết phục của anh,

Lăng Lâm không hề mở miệng, điều

này khiến anh có chút khó chịu.

“Dịch Trạch, anh đừng khuyên

eml Em giờ không có tâm trạng nói

đến chuyện này!”

“Em đến mặt mũi cũng không để

cho anh?”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, nhìn

chằm chằm vào cô.

“Em…” Lăng Lâm ánh mắt phức

tạp nhìn anh hồi lâu, cuối cùng bất đắc

dĩ cười khổ, “Anh đừng ép em được

không? Em thật sự…”

“Cô đừng kiếm cớ, tôi chỉ hỏi cô

có phải sẽ không quay về đúng

không?”

Sự kiên nhẫn Nghiêm Dịch Trạch

dường như đã không còn, không có

tâm trạng dông dài, trên thực tế anh đã

muốn rời di.

Lăng Lâm cúi đầu xuống, từ đầu

đến cuối không có trả lời câu hỏi của

anh, Nghiêm Dịch Trạch gật đầu,

“Được, tôi biết rồi!”

Nói xong đứng dậy đi ra ngoài,

đúng lúc này Lăng Lâm đang cúi đầu

đột nhiên ngẩng đầu lên, “Dịch Trạch,

cho em chút thời gian được không?

Đợi em từ Mỹ trở về chúng ta nói lại

nhé? Em bây giờ thật không có tâm

trạng để nói chuyện này

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày nhìn

cô rất lâu gật đầu nói, “Ừ” quay đầu

mặt không thay đổi đi ra ngoài.

Nghiêm Dịch Trạch vừa đi, Âu

Nhược Lan liền kéo theo hai cái rương

hành lý lớn từ trong phòng đi ra, nhíu

mày hỏi, “Chị Lâm, sao vừa rồi chị lại

không đồng ý với cậu Nghiêm? Chị

không phải muốn quay về sao?”

“Không sai, tôi muốn trở về!”

Lăng Lâm cười, “Nhưng tôi không

muốn mất cơ hội tiếp xúc gần gũi với

anh ấy, hiện tại không có nhiều cơ hội

như thế nữa! Hơn nữa…”

Lăng Lâm nhếch miệng đắc ý

cười, Âu Nhược Lan trong nháy mắt

bừng tỉnh, “Tôi hiểu rồi! Chị định mượn

chuyện này để tiếp cận cậu Nghiêm,

để người phụ nữ kia hiểu lầm chị cùng

cậu Nghiêm…nhưng…sẽ có tác dụng chứ?”

“Có tác dụng hay không? Cô sẽ

sớm biết thôi! Được rồi, cô mang hành

lý xuống đi, tôi chút nữa sẽ xuống!”

Âu Nhược Lan vừa đi, Lăng Lâm

liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi, điện

thoại kết nối liền trầm giọng nói với

đầu bên kia, “Khoảng thời gian mọi

chuyện đều trông cả vào anh

Nói xong, cô cúp điện thoại, cầm

chiếc túi Hermes trên ghế sofa rồi

giẫm lên giày cao gót ưu nhã đi ra

ngoài.

Một giờ sau, Nghiêm Dịch Trạch

trở lại nhà họ Nghiêm vừa muốn xuống

xe, La Kỳ quay đầu ấn tai nghe

Bluetooth gọi, “Cậu chủ!”

Nghiêm Dịch Trạch dừng lại nhíu

mày hỏi.

“Cô Lăng Lâm vừa đến sân bay,

có cần sai người theo dõi xem rốt cuộc

là đi đâu không ạ?”

“Cậu rất rảnh à?”

Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh

lẽo, dọa La Kỳ sắc mặt thay đổi, cúi

đầu nói, “Cậu chủ, thật xin lỗi!”

Nghiêm Dịch Trạch liếc anh rồi

xuống xe đi vào biệt thự.

“Cậu chủ, lão phu nhân bảo anh

về thì đến gặp bà một chuyến!” Quản

gia vừa muốn rời đi thì thấy anh đi đến.

“Được!”

Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, trực

tiếp lên lầu đẩy cửa phòng sách, bà

Nghiêm cười bảo anh ngồi xuống.

“Bà nội, bà tìm con?”

“Ừ, bàn chuyện thuận lợi không?”

“Thuận lợi hơn con mong đợi,

tuần sau có thể chính thức ký hợp

đồng!”

Nghe được câu trả lời của anh, bà

Nghiêm hài lòng gật đầu, “Tốt lắm, thế

này bà có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!

Con định bao giờ đến công ty?”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày suy

nghĩ một chút, “Thứ hai tuần sau ạ,

mấy ngày nay con muốn ở cùng Tần Di

nhiều hơn, đợi đến công ty rồi sẽ

không có thời gian nữa!”

Bà Nghiêm gật đầu cười cười,

“Cũng tốt! Còn mấy ngày, con cũng cố

thêm chút nữa! ha đầu Tần Di gả vào

lâu như thế rồi mà bụng dạ vẫn không

có động tĩnh gì, nếu cứ thế này bà đợi

không kịp đâu!”

“Bà nội, bà yên tâm đi! Cháu và

Tần Di sẽ cố gắng để cho bà bế chắt!”

Nghiêm Dịch Trạch tràn đầy tự tin

làm bà Nghiêm cười to, liên tục nói được.

Về đến phòng, Nghiêm Dịch Trạch

kinh ngạc phát hiện Tần Di đang ngồi

ôm má ngẩn người, hiếu kì hỏi cô sao thế.

Tần Di cười cười nói, “Không có gì!”

Nghiêm Dịch Trạch cả đêm không

ngủ, mắt không mở ra được, cũng

không hỏi gì nữa xoay người đi phòng

vào phòng ệ sinh.

Tắm rửa xong nằm ở trên giường

vẫy tay với cô muốn cô nằm với anh

một lúc, nhưng Tần Di lắc đầu nhìn

anh.

“Sao thế?”

Thấy anh nhíu mày, Tần Di giải

thích nói, “Em hẹn Vãn Tình chốc nữa

ra ngoài rồi!”

“Cũng không phải là bây giờ, đến

nằm với anh một lúc!”

Nghiêm Dịch Trạch không để ý

lãm kéo cô vào chăn.

Nghĩ đến Nghiêm Dịch Trạch và

Lăng Lâm ở cùng nhau cả đêm nên vô

thức chống cự, vô tình đập khuỷu tay

vào hốc mắt của anh, đau đến mức

anh chảy nước mắt.

“Dịch Trạch, thật xin lỗi Em

không cố ý, anh có sao không? Có cần

đi bệnh viện không?”

Thấy Tần Di hốt hoảng như vậy,

Nghiêm Dịch Trạch khóe miệng giật

giật cười nói, “Đừng khẩn trương anh

không sao! Đợi chút nữa sẽ hết!”

Tần Di lúc này mới thở phào nhẹ

nhõm, thấy anh đưa tay muốn nắm lấy

tay cô, mặc dù trong lòng có chút

kháng cự, nhưng cũng không tránh ra.

Đợi đến khi hô hấp của anh ổn

định Tần Di mới thử gọi anh hai tiếng,

thấy anh không có gì phản ứng, lúc

này mới cần thận đẩy tay của anh ra,

từ trên giường đi xuống thay quần áo.

Trước khi ra cửa, Tần Di lại quay

đầu chau mày nhìn chằm chằm anh

mấy lần, lúc này mới mở cửa đi ra

ngoài.

Cô đi không bao lâu, Nghiêm Dịch

Trạch kéo bịt mắt từ trên giường ngồi

dậy mặc xong quần áo, lại tìm một cái

kính râm đeo lên rồi mới ra khỏi cửa.

“Cậu chủ, cậu đi đâu thế?”

Quản gia thấy anh đi xuống hiếu

kì hỏi.

“Ra ngoài có chút việc!”

Nghiêm Dịch Trạch tùy ý qua loa

đáp, gọi La Kỳ đến, La Kỳ lái xe ra khỏi

biệt thự quay đầu hỏi một câu, “Cậu

chủ, chúng ta đi đâu?”

“Bệnh viện mắt Nhuận Thành!”

“Bệnh viện mắt Nhuận Thành!

Cậu chủ, mắt anh không thoải mái sao?“

Thấy La Kỳ lo lắng, Nghiêm Dịch

Trạch sắc mặt lạnh lẽo, “Không có việc

gì, đi thấm một người bạn!”

La Kỳ trong lòng rất hiếu kì, nhưng

không có dám lại hỏi.

Đến bãi đậu xe của bệnh viện,

Nghiêm Dịch Trạch không để La Kỳ đi

theo tự mình xuống xe.

Khi anh ra khỏi bệnh viện thì trời

đã về chiều, phân phó La Kỳ lái xe rồi

tựa lưng vào ghế rất nhanh phát ra

tiếng ngáy yếu ớt.

La Kỳ qua gương chiếu hậu thấy

Nghiêm Dịch Trạch đeo kính râm rất

không thích hợp.

Đến thăm bệnh nhân đáng ra phải

mang theo cái gì mới đúng, nhưng

Nghiêm Dịch Trạch lại không mang cái

gì, hơn nữa lại không cho anh ởi theo,

còn ở trong đó lâu như thế.

Thấy Nghiêm Dịch Trạch đeo kính

trong đầu La Kỳ bỗng nhiên có một

suy đoán nhưng rất nhanh lại quên đi.

Lúc Tần Di nhìn thấy Tiết Văn Tình

thì Tiết Văn Tình đang ngồi ở quán cà

phê xem một tờ báo, tay phải cầm bút

ở phía trên tô tô vẽ vẽ.

“Làm gì đấy?” Tần Di ngồi xuống

cười hỏi.

“Không có gì!” Tiết Vãn Tình cất

bút, gấp tờ báo lại để vào trong túi đặt

nó vào túi của mình, cười hỏi, “Uống

chút gì không? Cappuccino nhé?”

Nói xong, cô gọi người phục vụ

gọi một ly cappuccino, rồi cau mày hỏi,

“Cậu tìm tớ có việc gì?”

“Không có chuyện thì không thể

tìm cậu sao?”

Tần Di cười hỏi lại, liếc nhìn túi của

Tiết Vãn Tình, “Cậu vừa nãy…là đang

tìm việc?”

“Đâu có, tớ muốn nghỉ ngơi một

thời gian, đương nhiên phải thư giãn!

Tớ không muốn tìm việc nhanh như thế!”

“Không tìm thật sao?” Tần Di nhìn

chằm chằm vào mắt cô, Tiết Vãn Tình

chột dạ, đến cuối cùng không thể chịu

đựng được nữa chỉ có thể thừa nhận.

“Ừ, tớ phải tìm việc chứt! Bà tớ mới

qua đời, tiêu không ít tiền, nếu không

có thu nhập, tớ tháng sau sẽ phải uống

gió tây bắc!”

“Sao cậu không nói với tớ! Để tớ

giúp cậu nghĩ cách? Cậu không coi tớ

là bạn tốt nữa sao?”

Tần Di cố ý xụ mặt hỏi, làm Tiết

Văn Tình liên tục nói xin lỗi, “Tớ sai rồi

tớ sai rồi còn không được sao?”

“Thấy cậu thành khẩn như thế tớ

không tính toán với cậu nữa!” Tần Di

cười phất tay, điều chỉnh sắc mặt nói,

“Cậu còn chưa nói với tớ muốn tìm

việc như thế nào?”

“Tớ bây giờ còn có thể lựa chọn

sao? Chỉ còn có thể kiếm tiền là được!

Mà yêu cầu của tớ đã thấp như thế mà

còn không tìm được việc đây này!”

Tiết Văn Tình cười khổ thở dài.

Mấy ngày nay cô đã liên lạc với

mấy công ty, cũng đã đến một số công

ty để phỏng vấn, đối phương gặp mặt

nói chuyện xong đều bảo cô về trước

chờ thông báo.

Không đợi được kết quả trúng

tuyển nhưng hóa đơn thẻ tín dụng của

ngân hàng đã gửi đến làm cô lo lắng

suốt đêm.

Cô còn nghĩ nếu không tìm được

việc sẽ đi làm phục vụ, nhưng nghĩ đến

mức lương chỉ có 2000 tệ làm cô liền

từ bỏ.

Chút tiền ấy còn không nuôi được

bản thân nói gì đến việc trả thẻ tín

dụng, tiền thuê nhà và tiền điện nước.

Tần Di và cô quen nhau lâu như

thế, giờ thấy tình trạng túng quẫn của

cô, nếu trước ngày hôm qua cô chắc

chắn sẽ nhờ Nghiêm Dịch Trạch giúp

đỡ nhưng bây giờ cô không biết làm

thế nào để mở miệng nhờ anh.

Suy nghĩ một lát, Tần Di bỗng

nhiên hai mắt tỏa sáng, trong lòng nảy

ra một ý tưởng.

“Văn Tình, cậu đã bao giờ nghĩ

đến việc kinh doanh chưa? Tự mình

làm bà chủ? Nếu tớ nhớ không nhầm

thì trước đây cậu đã làm việc bán thời

gian trong một cửa hàng hoa đúng

không? Không thì mở một cửa hàng

bán hoa đi!”

“Cửa hàng hoa? Tần Di, cậu

không biết mở cũng cần tiền vốn, tớ

bây giờ làm gì có tiền? Hơn nữa tớ

cũng chưa bao giờ mở cửa hàng hoa?”

Tiết Văn Tình lắc đầu cười khổ,

Tần Di lại lắc đầu cười nói, “Cậu không

có tiền nhưng mà tớ có! Tớ xuất vốn

cho cậu mở một cửa hàng hoa, cậu

không cần phải gánh vác gì nhiều!

Cùng lắm thì tiền lãi tính cho cậu, lỗ

tính cho tớ! Chuyện này cứ quyết như

thế nhé!”

Vãn Tình còn muốn nói gì đó, Tần

Di đã lôi kéo cô đi dạo phố.

Hai người tìm thấy một nhà hàng

ăn cơm tối, Tần Di hẹn cô mai đi xem

mặt bằng cửa hàng rồi chia tay ra về.

Thấy Tiết Vãn Tình lên xe taxi, Tần

Di vừa muốn lên xe về nhà họ Nghiêm

thì không biết Lăng Mục Dương ở đâu

đi đến cười chào cô.

“Cô Tần Di, khéo thật đấy? Ở đây

cũng có thể gặp được cô!”

“Đúng thế, khéo thật đấy!”

Tần Di sửng sốt một chút rồi cười

với Lăng Mục Dương.

“Trời vẫn còn sớm, chúng ta có

nên đi uống một tách cà phê?”

Tần Di chân chừ một lúc gật đầu

đồng ý, hai người tìm thấy một quán cà

phê yên tĩnh ngồi xuống.

“Cô uống gì? Tôi mời cô!”

“Để tôi mời anh đi! Lần trước vẫn

chưa cẩn thận cám ơn anh, nếu mà

không có anh, tôi…”

Tần Di nói còn chưa dứt lời, Lăng

Mục Dương đã phất tay ngắt lời cô,

“Cô Tần nói gì thế, trong trường hợp

đấy là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ! Tôi chỉ

làm việc nên làm!”

“Nếu mà sự việc như anh nói thì

hôm đó tôi đã không bị lôi vào nhà vệ

sinh!” Tần Di cười khổ lắc đầu. Đêm

đó, trước khi bị kéo vào nhà vệ sinh cô

vẫn có ý thức, đã cầu cứu những người

xung quanh nhưng không ai ra tay.

“Cô Tần cũng quá bi quan rồi!

Trên thế giới này vẫn rất nhiều người

tốt!”

Lăng Mục Dương nhìn ra Tần Di

cảm xúc có chút sa sút, nhẹ giọng an

ủi câu, chỉ hai ly cappuccino thuận

miệng hỏi, “Cô uống được chứ?”

“Tất nhiên uống được rồi, tôi thích

nhất chính là cái này!” Tần Di cười gật

đầu, Lăng Mục Dương ánh mắt sáng

rực nhìn cười nói, “Thế cũng thật trùng

hợp, ly cà phê đầu tiên trong đời tôi là

cappuccino, thành thật mà nói, tôi rất

thích hương vị của nó! Nó có một sức

hấp dẫn không thể cưỡng lại được,

thoạt đầu nó có mùi rất thơm, khi cô

uống vào, cô có thể cảm nhận được vị

ngọt của bọt sữa, ngụm tiếp theo có

thể nếm vị đắng nồng đậm của hạt cà

phê. Cuối cùng, khi hương vị đọng lại

trong miệng sẽ cảm thấy mùi thơm sâu

sắc. Còn cô Tần vì sao thích nó?”

“Anh Lăng bác học thật đấy, hiểu

biết nhiều thật đấy! Tôi không nói

được mấy thứ như thế đâu, tôi thích

cappuccino chính vì hương vị của nó.”

Tần Di lập tức nhìn anh với cặp

mắt khác.

“Haha, cô Tần Di thật sự rất thẳng

thắn!” Lăng Mục Dương nói thế làm

Tần Di có chút xấu hổ, cảm thấy bản

thân không có thuờng thức, Lăng Mục

Dương lại cười nói, “Cô đừng hiểu lầm

nhé, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi!

Người đơn giản như cô giờ không

nhiều! Bảo sao Nghiêm Dịch Trạch vẫn

luôn chỉ thích côi”

Nhắc đến Nghiêm Dịch Trạch, con

ngươi Tần Di tối sầm lại, cảm xúc

xuống thấp.

“Cô Tần Di, có chuyện gì thế?

Giận dỗi sao với Nghiêm Dịch Trạch sao?”

“Không có!” Tần Di lắc đầu, nhìn

Lăng Mục Dương chần chừ một lúc

nói, “Anh Lăng, tôi có thể hỏi anh một

câu không?”

“Được chứ, cô hỏi đi?”

Tần Di do dự thật lâu mới hỏi,

“Nếu như anh đã kết hôn rồi, đồng thời

yêu vợ anh tha thiết thì anh có qua

đêm bên ngoài không?”

“Cái này phụ thuộc vào tình

huống? Nếu đó là yêu cầu công việc,

thì tôi chắc chắn sẽ! Nhưng trước đó

tôi sẽ gọi điện cho vợ trước nói cô ấy

không cần đợi tôi!”

Lăng Mục Dương trả lời rất đúng

trọng tâm, Tần Di hoàn toàn nhìn

không nhìn ra anh đang nói trái lương

tâm nhưng đó cũng không phải là đáp

án cô mong muốn, thế là cô hỏi tiếp,

“Nếu không phải vì công việc?”

“Vậy tôi chắc chắn sẽ không tùy

tiện qua đêm ở bên ngoài! Điều kiện

tiên quyết là tôi rất yêu vợ tôi!” Trả lời

xong câu hỏi của Tần Di, Lăng Mục

Dương dần dần nhíu mày, “Sao thế?

Nghiêm Dịch Trạch có người ở bên ngoài?”

Nghe được câu trả lời của anh, trái

tỉm của cô rất đau đớn, xem ra anh

không hề yêu cô như lời anh nói.

“Tôi đoán đúng không? Anh ấy có

người ở bên ngoài thật sao? Sao lại có

thể đối xử với cô như thế? Cô Tần Dị,

cô yên tâm, hôm nào tôi tìm anh ấy nói

chuyện, khuyên mấy câu? Tôi nghĩ…

anh ấy sẽ nghe tôi! Cô xinh đẹp lại tốt

bụng thế này Nghiêm Dịch Trạch sao

nỡ lòng nào làm cô buồn

Lăng Mục Dương kinh ngạc nhìn

Tần Di, ôn nhu an ủi.

“Anh hiểu lầm rồi! Dịch Trạch đối

xử với tôi rất tốt, tôi hỏi thế vì một

người bạn của tôi gặp phải chuyện như vậy

Tần Di nhanh chóng giải thích, cô

không muốn bất cứ ai tham gia vào

chuyện của hai người chứ đừng có nói

là Lăng Mục Dương mới chỉ gặp nhau

lần thứ hai.

“Hoá ra là thế, làm tôi giật mình!”

Lăng Mục Dương thở phào nhẹ

nhõm đang chuẩn bị nói gì đó thì điện

thoại vang lên, nói với cô một câu rồi ra

chỗ khác nghe điện thoại.

Vài phút sau, Lăng Mục Dương

quay lại áy náy nói, “Ngại quá, cô Tần,

đột nhiên có chuyện gấp phải xử lý, tôi

sợ phải đi trước! Hay chúng ta hẹn

hôm khác?”

Tần Di không có tâm trạng để ý,

trong đầu bây giờ đều là những lời anh

vừa nói, nên lặng lẽ gật đầu.

Sau một lúc lâu, Tàn Di mới thở

dài quay người rời khỏi quán cà phê.

Về đến nhà họ Nghiêm cũng

không thấy Nghiêm Dịch Trạch trong

phòng, cũng không biết đi đâu.

Tần Di tắm rửa xong nằm ở trên

giường lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ,

sáng hôm sau phát hiện mình đang

nằm cuộn tròn trong vòng tay của

Nghiêm Dịch Trạch.

Tần Di đẩy tay anh ra, đứng dậy

rửa mặt thay quần áo, vừa muốn di ra

ngoài, Nghiêm Dịch Trạch vừa tỉnh

thấy mặt trời vừa mới mọc lên từ phía

đông, cau mày hỏi, “Sớm thế này em

định đi đâu?”

“Em hẹn Vẫn Tình có việc, có lẽ

trời tối mới có thể trở về, anh nói với bà

một tiếng, không cần đợi em ăn trưa!”

Nói xong Tần Di không đợi

Nghiêm Dịch Trạch trả lời, liền đi ra ngoài.

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày nhìn

cửa lớn đóng chặt, trong mắt lóe lên

một tia nghi hoặc.

Đứng dậy rửa mặt mặc quần áo

ăn sáng, bà Nghiêm hỏi sao Tần Di

không xuống ăn sáng.

Nghiêm Dịch Trạch giải thích nói

cô đi với Tiết Văn Tình thì bà Nghiêm

nhíu mày nói thầm, “Lại ra ngoài? Nếu

bà nhớ không nhầm thì tối qua nó

cũng đi tìm Tiết Vãn Tình đúng

không?”

“Vâng!” Nghiêm Dịch Trạch gật

đầu thấy bà Nghiêm không cao hứng

giải thích nói, “Chắc là có việc gấp

phải giải quyết!”

“Chuyện gấp gáp cũng không ra

ngoài sớm như thế? Dịch Trạch, con

không lo lắng sao?”

“Con lo lắng cái gì? Cô ấy cũng

không phải là đứa nhỏ, hơn nữa còn có

vệ sĩ đi theo, bà yên tâm, không sao

đâu!”

“Con biết bà không phải lo lắng

cái đó… Bà Nghiêm lại nói.

Nghiêm Dịch Trạch cười nói, “Con

biết nhưng con tin tưởng cô ấy!”

Bà Nghiêm nhếch miệng nói,

“Được, coi như bà chưa nói gì!”

“Bà nội, con ăn xong rồi! Con có

chuyện phải ra ngoài hai ngày! Chắc

phải hai ba hôm mới về!” Nghiêm Dịch

Trạch nói xong cũng đi ra ngoài, tiếng

động cơ ô tô vang lên rồi nhanh chóng

đi xa.

“Hai đứa này làm sao thế nhỉ?

Làm gì mà nhiều việc thế? Lại để bà

già này ở nhà một mình! Thật không

có lương tâm!”

Bà Nghiêm bất mãn lầm bầm nói.

“Lão phu nhân, tôi cảm thấy chắc

cậu chủ đi tìm cô chủ! Nói không

chừng cậu chủ lại đưa cô chủ đi tuần

trăng mật cũng nên! Người không cần

phải ghen tị thế! Cậu chủ dù sao cũng

có vợ rồi, không thể lúc nào cũng ở

bên người mãi được!”

Quản gia cười nói làm bà Nghiêm

trừng mắt liếc ông một cái, nửa đùa

nửa thật, “Ông cái lão già này, bắt đầu

quay sang dạy dỗ tôi đúng không?

Nhưng cũng rất có lý, Dịch Trạch cũng

lớn rồi, đến lúc tôi phải buông tay rồi!”

Nghiêm Dịch Trạch không đi tìm

Tần Di, mà đi bệnh viện mắt Nhuận

Thành. Khác với ngày hôm qua, anh

không để La Kỳ ở bãi đậu xe.

Nghiêm Dịch Trạch vừa đến bệnh

viện đã đi thẳng đến văn phòng của

bác sĩ, một bác sĩ nam bốn mươi tuổi

vội vàng đứng dậy đón tiếp, “Anh

Nghiêm, anh đến rồi? Công tác giải

phẫu đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta

bao giờ có thể tiến hành?”

“Càng nhanh càng tốt!”

Nghiêm Dịch Trạch mặt không

thay đổi nói, bác sĩ nhanh chóng gật

đầu nói đợi anh một lát, anh là người

tiếp theo vào phòng mồ.

Bác sĩ vừa đi, La Kỳ gắt gao nhíu

mày hỏi, “Cậu chủ, thế này là…”

“Không nên hỏi đừng hỏi! Nhớ kỹ,

mấy ngày nay trốn kỹ, đừng để mọi

người phát hiện ra cậu ở đây! Hơn nữa

không được phép nói với ai tôi ở đây

Nghiêm Dịch Trạch quay đầu nhìn

anh một cái, lạnh lùng phân phó.

“Nhưng…nếu cô chủ hỏi thì phải

làm sao?“

“Nói là tôi có việc đi nơi khác rồi!”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong sắc mặt

lạnh lẽo, “Nghe rõ chưa?”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong liền

xoay người ra ngoài, đi thằng đến

phòng giải phẫu…

Tần Di đang cùng Tiết Vãn Tình đi

xem cửa hàng hoa đều không biết tất

cả những điều này, hai ngày nay đều

không tìm được mặt bằng phù hợp với

cửa hàng. Lúc trời sắp tối, Tần Di mới

kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình trở về

nhà họ Nghiêm.

Quản gia thấy cô hiếu kì hỏi, “Cô

chủ, sao cô lại quay về? Cậu chủ đâu?

Sao lại không đi cùng cô?”

“Dịch Trạch? Anh ấy ra ngoài rồi sao?“

Thấy Tần Di nhíu mày, quản gia

lập tức sững sờ, “Ơ? Đúng thế mài

Cậu chủ nói hai ngày hôm nay có việc

phải ra ngoài! Tôi cùng lão phu nhân

còn tưởng rằng cậu chủ đưa cô đi bù

đắp tuần trăng mật, cậu chủ không đi

tìm cô sao?”

“Không có!”

Thấy Tần Di lắc đầu, quản gia

chân mày nhíu càng chặt, “Thế cậu

chủ đi đâu nhỉ? Không phải đi Mỹ

chứ?”

“Dịch Trạch đi Mỹ làm gì?”

“Cô chủ không biết sao? Cậu chủ

nói đang bàn một vụ làm ăn lớn, nghe

nói công ty đó là tập đoàn xuyên quốc

gia có trụ sở chính ở Mỹ

Tần Di lúc này mới gật đầu nói đã

biết cơm nước xong xuôi về phòng,

vừa mới chuẩn bị gọi cho Nghiêm Dịch

Trạch thì nhận được điện thoại của vợ

của Lăng Quốc Cường.

“Dì Lăng, dì tìm con có chuyện gì

thế?”

“Con ơi mấy hôm nay con đã đi

tìm Lăng Lâm chưa? Nó nói thế nào?”

Tần Di căn bản không biết phải trả

lời thế nào, chỉ có thể nói, “Cô ấy vẫn

chưa nghĩ thông, nhưng mà dì yên

tâm, con nhất định sẽ khuyên cô ấy

mau trở về!”

“Xem ra nó thật không có ý định

trở về! Haiz…” Đầu bên kia điện thoại

dì Lăng bất đắc dĩ thở dài.

“Dì Lăng, dì đừng nản chí! Hãy

cho con một chút thời gian, con nhất

định sẽ khuyên cô ấy mau trở về!”

“Không có thời gian nữa rồi! Sáng

nay dì vừa nhận được tin sáng hôm

qua Lăng Lâm đã quay về Mỹ rồi!”

Lăng Lâm về Mỹ rồi? Nghiêm

Dịch Trạch cũng đi Mỹ, chẳng lẽ anh đi

Mỹ để tìm Lăng Lâm?

Cả đêm hôm trước anh đã không

về, sáng hôm trước còn ở cùng một

chỗ với cô ấy, bây giờ lại một trước

một sau đi Mỹ, cô đột nhiên thấy đây là

sự thật làm cô vô cùng thất vọng về anh.