Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma

Chương 43: Hai người cả đêm qua ở cùng nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 43 Hai người cả đêm qua ở cùng nhau

Hai người ở lại nhà Lăng Quốc

Cường ăn trưa rồi mới rời đi.

Lúc về Nghiêm Dịch Trạch vô tình

trông thấy vòng tay ngọc bích trên cổ

tay cô lông mày nhu lại, “Dì Lâm đưa em?”

“Đẹp không anh?” Tần Di cười

đưa tay lên trước mặt anh, Nghiêm

Dịch Trạch con ngươi lóe lên cười gật

đầu nói, “Đẹp lắm, rất hợp với em!”

“Dì Lăng cũng nói thế, Dịch Trạch,

dì Lăng tặng em đồ quý giá như thế,

em nên làm gì để đáp lễ cho phải đây?”

Nghiêm Dịch Trạch thấy Tần Di

đắn đo, cười cười nói, “Nếu anh đoán

không nhầm thì đây là quà gặp mặt

của dì Lăng đi, thế thì em không phải

đáp lễ đâu!”

“Nhưng..thế này không tốt lắm

đâu? Chiếc vòng tay này quá đất,

nghe dì Lăng nói đây là màu xanh

hoàng đế, có tiền chưa chắc đã mua được!”

“Một số thứ không thể dùng tiền

để đong đếm được đâu! Em cứ yên

tâm cầm chiếc vòng tay này. Nếu bạn

thực sự cảm thấy băn khoăn thì

thường xuyên đến chơi với dì ấy là

được!” Nghiêm Dịch Trạch ánh mắt

ảm đạm, “Mấy năm nay dì Lăng ốm liệt

giường, cũng không có ai bên cạnh,

hơn nữa… tình trạng này càng ngày

càng nghiêm trọng, cũng không biết

còn có thể sống được bao lâu! Haiz…”

“Vì chuyện Lăng Lâm rời nhà ra đi

đúng không? Dì có nói với em lúc ở trên lâu!”

“Bà ấy nói gì với em?” Khuôn mặt

Nghiêm Dịch Trạch khẽ thay đổi, trông

có vẻ lo lắng.

“Có nói gì đâu! Thì chỉ nói chuyện

Lăng Lâm bỏ nhà đi thôi!” Tần Di cười

nói, âm thầm che giấu chuyện anh và

Lăng Lâm đã từng yêu nhau.

“Không nói chuyện gì khác sao?”

Nghiêm Dịch Trạch không tin, nhíu mày hỏi.

“Chuyện khác? Chuyện gì khác?”

Tần Di biết rõ anh muốn nói chuyện gì

chỉ cô ý giả ngu.

“Ý của em là dì Lăng không bảo

em giúp dì ấy khuyên Lăng Lâm về

nhà?” Nghiêm Dịch Trạch biết mình lỡ

lời, lập tức hỏi sang chuyện khác, anh

vốn là thuận miệng nói, lại không nghĩ

mình trong lúc vô tình nói trúng, thấy

Tần Di gật đầu, lông mày anh lập tức nhíu lại.

“Em muốn giúp dì ấy nhưng

không phải là dì ấy nhờ em mà là em

tự nguyện! Chú dì lớn tuổi rồi mà thân

thể dì Lăng lại không tốt, em thực sự

có chút không đành lòng! Dịch Trạch,

hay hôm nào anh mời Lăng Lâm đi ăn

cơm, em thử xem có thể khuyên cô ấy

về nhà không?”

“Đồ ngốc này, chuyện này không

cần đến em! Để anh giải quyết!”

Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên cười,

nói sẽ đảm đương chuyện này.

“Em? Đây là chuyện em đáp ứng

với dì Lăng, dựa vào cái gì anh phải

giúp em làm?” Tần Di có chút không VUI.

“Em là ngốc thật hay ngốc giả?

Em tưởng dì Lăng thật muốn em giúp

khuyên Lăng Lâm sao? Chứ không

phải là muốn qua em nhờ anh giải quyết?”

Nghiêm Dịch Trạch bất đắc dĩ

cười với cô giải thích nói, “Em với Lăng

Lâm không quen nhau, em nói chắc

chắn cô ấy sẽ không nghe! Nhưng anh

không giống thế, dù sao trước đây anh

với cô ấy…”

Nói đến đây Nghiêm Dịch Trạch

chợt phát hiện mình nói sai, dừng một

chút lại nói tiếp, “Lớn lên với nhau,

quan hệ cũng không tệ, cô ấy luôn coi

anh là anh trai, anh cũng coi cô ấy như

em gái, anh nói có khi cô ấy sẽ nghe!”

Anh trai em gái? Chỉ đơn giản là

anh trai em gái thôi sao?

Tần Di trong lòng có chút không

thoải mái, trên thực tế cô đã sớm biết

mối quan hệ giữa anh và Lăng Lâm,

cũng đã chấp nhận nó.

Dù sao chuyện đó cũng chỉ là

chuyện quá khứ, Nghiêm Dịch Trạch

giờ đây cũng chỉ để ý đến cảm xúc của

cô, rất hiếm khi liên lạc với Lăng Lâm.

Nhưng một câu anh trai em gái

của anh như muốn che giấu hoàn toàn

mối quan hệ của anh với người yêu cũ

Lăng Lâm để làm gì cơ chứ?

Chẳng lẽ anh còn quên không

được Lăng Lâm, còn dự định gương vỡ

lại lành? Hay là để ý đến cảm xúc của

cô sợ cô ghen?

Trong lòng Tần Di không có đáp

án, nhưng cô thiên về khả năng thứ

nhất, không phải tối qua sao anh lại về

muộn thế, không phải chỉ ăn cơm thôi

sao, làm gì mà đến tận rạng sáng? Mà

lúc anh quay lại, cô còn ngửi được mùi

nước hoa phụ nữ trên người anh.

Nhớ không lầm thì đó là mùi nước

hoa của Lăng Lâm.

“Em nghĩ gì thế? Gọi em nửa ngày

cũng không nói gì?”

Nghiêm Dịch Trạch đẩy cô cười

một chút hỏi.

“Không có gì, em chỉ thấy dì Lăng

bị liệt lâu như thế muốn ra đường cửa

cũng không được, nên hơi buồn!”

“Đồ ngốc, chuyện này cũng

không còn cách nào! Ai muốn chuyện

thành ra thế này chứ!” Nghiêm Dịch

Trạch không nghi ngờ gì, an ủi cô.

“Ừm, em biết rồi! Đúng rồi, có cần

em gặp Lăng Lâm với anh không?”

Nghiêm Dịch Trạch cau mày con

ngươi lấp lóe không biết đang suy nghĩ

gì, căn bản không chú ý tới Tần Di

đang gắt gao nhìn chằm chằm ánh

mắt của anh.

Đợi đến khi Nghiêm Dịch Trạch

lấy lại tinh thần muốn mở miệng Tần Di

đã cúi đầu.

“Không cần, anh đi một mình

được rồi! Ít người nói chuyện dễ hơn!”

Tần Di gật đầu, thuận miệng hỏi,

“Thế bao giờ anh định đi gặp cô ấy?”

“Đưa em về xong anh sẽ đi luôn!

Chuyện này phải giải quyết sớm, thân

thể dì Lăng cũng không biết còn có

thể chống đỡ được bao lâu!”

Đứng trước cửa biệt thự thấy

Nghiêm Dịch Trạch quay đầu lái đi ra

ngoài, Tần Di con ngươi lấp lóe: Dịch

Trạch, anh đến cùng là vội vã đi

khuyên Lăng Lâm quay về hay gấp

gáp đi gặp cô ấy? hai người mới tách

ra mười mấy tiếng, anh đã không nhịn

được muốn gặp cô ấy sao?

Tần Di muốn trở về phòng ngủ

trưa nhưng làm thế nào cô cũng không

ngủ được, làm sao cũng không khống

chế được suy nghĩ lung tung.

Cô muốn hẹn Tiết Vãn Tình đi dạo

phố, kết quả cô ấy không có thời gian,

chỉ có thể một mình ở nhà suy nghĩ

lung tung.

Lúc Nghiêm Dịch Trạch đuổi đến

khách sạn Nhuận Thành mới biết Lăng

Lâm đã đi ra ngoài vài giờ trước, về

phần đi đâu thì nhân viên phục vụ

khách sạn căn bản không biết.

Anh gọi điện thoại cho Lăng Lâm,

nghe cô nói dẫn Lăng Mục Dương đi

thăm thú xung quanh, thì không muốn

ở đây nữa, cũng không đi tìm cùng hai

người kia quay người trở về nhà họ Nghiêm.

Đẩy cửa phòng ra, Tần Di đang

nắm chặt điện thoại, nhíu chặt lông

mày ngồi ở trên giường.

“Đang suy nghĩ gì đấy? Mất hồn thế?”

“Không có gì, anh không phải đi

tìm Lăng Lâm sao? Sao lại trở về

nhanh thế?”

Tần Di lấy lại tinh thần kinh ngạc

hỏi, Nghiêm Dịch Trạch bất đắc dĩ cười

cười, “Cô ấy không ở khách sạn, anh

gọi mới biết cô ấy cùng Lăng Mục

Dương đi dạo phố!”

“Sao anh không đi tìm cô ấy?”

“Có Lăng Mục Dương, nói chuyện

không tiện!”

Nghiêm Dịch Trạch giải thích

xong, xoay người đi mở tủ quần áo

thay quần áo.

Nhìn vào tấm lưng rộng lớn của

anh, lại nhớ đến nụ cười bất đắc dĩ của

anh, Tần Di gắt gao nhíu mày: Là

không tiện khuyên cô ấy về, hay không

tiện để hai người ở bên nhau?

Dịch Trạch, anh cùng Lăng Lâm

thật sự không có gì sao?

Trời gần tối bà Nghiêm mới từ

bệnh viện trở về. Ba người ăn tối xong

thì Nghiêm Dịch Trạch cùng Tần Di

xem TV ở trong phòng.

Điện thoại anh đặt trên giường đột

nhiên reo lên, Nghiêm Dịch Trạch cầm

lên nhìn thoáng qua nói, “Là Lăng

Lâm, anh ra ngoài nhận cú điện thoại!”

Tần Di cũng không quay đầu lại

dạ một tiếng, lúc Nghiêm Dịch Trạch

vừa ra ngoài, Tần Di không biết nghĩ gì

đột nhiên lại chạy tới, đem lỗ tai dán tại

trên cửa nhưng không nghe thấy gì,

một lúc sau cửa lại mở ra đập vào trán

cô làm cô té ngã trên đất.

“Vợ ơi, em có sao không? Có đau

không em?”

Nghiêm Dịch Trạch vội vàng đỡ cô

dậy xoa xoa cái trán đỏ ửng của cô,

khẩn trương hỏi.

“Em không sao!”

“Không sao thật chứ? Em xem đỏ

cả lên rồi! Ngoan, em đợi anh một lát

để anh đi lấy hòm thuốc!”

Một lúc sau Nghiêm Dịch Trạch

mang hòm thuốc trở về, cần thận giúp

cô bôi thuốc trách cứ nói, “Vợ à, em

đứng ở sau cửa làm gì? Đυ.ng làm em

bị thương phải làm sao?”

“Em muốn uống trà, ai biết vừa

mới đi đến cửa thì anh lại mở cửa ra!”

Tần Di chột dạ nói láo, không dám

nói mình chạy đến nghe trộm điện

thoại Nghiêm Dịch Trạch.

“Thế em đợi ở đây, anh bảo người

mang trà lên cho em!” Nghiêm Dịch

Trạch đóng hòm thuốc quay người ra ngoài.

“Không cần đâu, em bây giờ

không muốn uống nữa! Đúng rồi, Lăng

Lâm nói gì với anh?”

Tần Di giả bộ điểm nhiên như

không hỏi, Nghiêm Dịch Trạch cười,

“Buổi chiều anh gọi cho cô ấy thì giờ

cô ấy gọi lại hỏi anh tìm cô ấy có việc

gì, nói chốc nữa cô ấy hết bận rồi! Em

cũng biết chuyện này nói qua điện

thoại nói không rõ ràng, cho nên anh

hẹn cô ấy đến quán cà phê! Thuận tiện

khuyên nhủ cô ấy, em chút nữa ngủ

sớm chút, anh có thể muộn mới về!”

“Trên đường chú ý an toàn!”

Tần Di hoài nghi nhưng vẫn cười đồng ý.

Nghiêm Dịch Trạch hôn trán cô

cười nói, “Yên tâm đi, sẽ không có

chuyện gì! Nói xong anh sẽ trở lại!”

Thay quần áo khác, liền đi ra cửa,

Tần Di đứng ở cửa sổ nhìn xe của anh

biến mất trong tầm mắt lúc này mới trở

lại trên giường, mắt không có tiêu cự.

Nghiêm Dịch Trạch đến quán cà

phê thì không thấy Lăng Lâm, qua giờ

hẹn vẫn không thấy cô đâu, đang

không hiểu tại sao thì nhận được điện

thoại của Lăng Lâm nói cô bị cảm, vừa

uống thuốc không bao lâu, không thể

hóng gió, sợ là không thể đến chỗ hẹn.

“Nếu mà không có việc gì quan

trọng thì chúng ta hẹn hôm khác?”

“Thế để tôi đi tìm cô!”

Nghiêm Dịch Trạch không muốn

chuyện này kéo quá lâu, càng không

muốn để Tần Di hiểu lầm giữa anh và

Lăng Lâm có chuyện gì nên hy vọng

có thể nói chuyện với cô càng sớm

càng tốt.

“Thế cũng được, em chút nữa bảo

Nhược Lan ở sảnh tầng một đợi anh!”

Chạy đến khách sạn, Nghiêm

Dịch Trạch được Nhược Lan dẫn vào

phòng tổng thống, Lăng Lâm quấn

một cái chăn ngồi trên ghế sofa sắc

mặt có chút đỏ lên, thấy Nghiêm Dịch

Trạch bước vào thì yếu ớt nói, “Anh

đến rồi

“Cảm rất nghiêm trọng sao?”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày nhìn cô.

“Cũng không phải rất nghiêm

trọng, chỉ là toàn thân không có gì khí

lực. Anh ngồi đi!” Lăng Lâm chào hỏi

anh rồi bảo Âu Nhược Lan tranh thủ

thời gian pha trà cho anh.

Nghiêm Dịch Trạch khoát tay ra

hiệu không cần, nhìn cô một cái nói,

“Không cần phiền thế, tôi ngồi một lát

rồi đi luôn

“Thế..cũng được!” Lăng Lâm

không tiếp tục kiên trì, cười hỏi, “Thế

anh tìm em có chuyện gì?”

Thấy Nghiêm Dịch Trạch không

trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào Âu

Nhược Lan, lúc này mới phất tay để Âu

Nhược Lan ra bên ngoài chờ.

“Bây giờ có thể nói chưa? Đêm

hôm khuya khoắt, anh chạy tới chạy lui

chắc chắc là việc quan trọng?”

Thấy Lăng Lâm mặt đỏ bừng,

giọng nói bộ dáng yếu ớt, lưỡng lự

không biết có nên để hôm khác thuyết

phục cô quay lại hay không, nhưng lại

nghĩ hôm nay mình đã chạy hai lần,

còn đi tìm lần nữa thì Tần Di sẽ hiểu

lầm, dứt khoát thẳng thắn mở miệng.

Nghe nói Nghiêm Dịch Trạch đến

khuyên cô về nhà hoà giải với vợ

chồng Lăng Quốc Cường, Lăng Lâm

lập tức liền kích động, nói sống chết sẽ

không trở về.

“Ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ

cha con với em rồi, mấy năm nay

không để ý đến sống chết của em, bây

giờ anh bảo em quay lại đó? Thế em

sẽ trở thành cái gì?”

“Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi

sao cô lại cứ như thế?”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày

khuyên, Lăng Lâm lúc ấy liền kích

động đứng lên hét, “Chuyện của em

không cần anh nhúng tay vào!”

“Lăng Lâm cô có thể bình tĩnh

ngồi xuống nghe tôi nói mấy câu

không?”

“Không thể! Em không thể bình

tĩnh, em là gì của anh, anh dựa vào cái

gì phải nghe anh nói, anh về đi!”

Lăng Lâm cố gắng đẩy anh ra

ngoài, Nghiêm Dịch Trạch đang muốn

khuyên vừa nói được mấy chữ cô đột

nhiên ngã xuống đất.

Nghiêm Dịch Trạch theo bản năng

đưa tay ôm eo cô, gọi cô cũng không

tỉnh, đang muốn đưa cô về ghế sa lon

thì phát hiện trên người cô nóng doạ

người, vừa sờ trán cô thì hoá ra phát sốt.

Anh vội vàng đỡ cô xuống, quay

người ra ngoài tìm Âu Nhược Lan,

nhưng tìm vài vòng cũng không thấy

người đâu.

Nghiêm Dịch Trạch híp mắt rồi trở

về phòng nhìn Lăng Lâm đang phát

sốt nằm trên ghế sofa, lấy điện thoại

cầm tay ra gọi cho La Kỳ.

Mấy phút sau, La Kỳ vội vàng

chạy tới.

“Cậu chủ, anh tìm tôi?”

“Ừ, Lăng Lâm phát sốt, cậu lái xe

của tôi đưa cô ấy đi bệnh viện rồi ở đó

trông coi! Có tình huống gì thì ngay lập

tức gọi cho tôi!”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày

phân phó, La Kỳ có chút khó khăn nói,

“Cậu chủ thế anh làm thế nào?”

Lúc đến đây anh chỉ dẫn theo La

Kỳ, lái một chiếc xe.

Nhưng bên ngoài còn mấy vệ sĩ

bảo vệ hai người, nếu không phải vạn

bất đắc dĩ, Nghiêm Dịch Trạch không

muốn để họ lộ ra ngoài ánh sáng mà

La Kỳ cũng biết rõ điều này.

“Cậu không cần để ý đến tôi,

chăm sóc cho cô ấy thật tốt!”

La Kỳ cũng không dám nói gì nữa,

ôm Lăng Lâm liền chạy ra ngoài.

Nghiêm Dịch Trạch sau đó ra khỏi

phòng, vừa muốn tiến vào thang máy

thì thấy Lăng Mục Dương đột nhiên từ

trong thang máy đi ra, nhìn thấy anh

sửng sốt một chút cười nói, “Sao anh

lại ở đây?”

“Tôi đến tìm một người bạn!”

Nghiêm Dịch Trạch thuận miệng

nói, Lăng Mục Dương liếc mắt nhìn

cửa phòng Lăng Lâm cười nói, “Đến

tìm Lăng Lâm đúng không? Không

nghĩ tới anh ngoài mặt nói yêu vợ mà

sau lưng cũng thích ăn vụng!”

“Anh nói linh tinh gì đấy? Tôi đến

tìm cô ấy nói chuyện chính sự

Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh

lẽo, trừng mắt liếc anh một cái.

“Chính sự? Anh cảm thấy tôi có

tin không?” Lăng Mục Dương đến gần

chọc vào người anh một cái, “Chúng ta

đều là đàn ông! Tôi sẽ không nói

chuyện này với người khác đâu!”

“Không tin thì thôi!”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong

muốn tiến vào thang máy thì bị Lăng

Mục Dương kéo lại, “Vội thế làm gì?

Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!”

“Có chuyện gì hôm khác nói, tôi

phải về nhà!”

“Đừng nói tôi không nhắc nhở

anh! Hôm nay anh mà về thì kiểu gì.

“Chính sự? Anh cảm thấy tôi có

tin không?” Lăng Mục Dương đến gần

chọc vào người anh một cái, “Chúng ta

đều là đàn ông! Tôi sẽ không nói

chuyện này với người khác đâu

“Không tin thì thôi!”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong

muốn tiến vào thang máy thì bị Lăng

Mục Dương kéo lại, “Vội thế làm gì?

Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!”

“Có chuyện gì hôm khác nói, tôi

phải về nhà

“Đừng nói tôi không nhắc nhở

anh! Hôm nay anh mà về thì kiểu gì

cũng hối hận!” Lăng Mục Dương thần

bí cười nói.

“Anh có ý gì?”

Thấy Nghiêm Dịch Trạch nhíu

mày, Lăng Mục Dương cười võ vào vai

anh, “Đừng nói tôi không nói với anhl

Công ty chúng tôi anh biết chứ? Gần

đây, chúng tôi đang lên kế hoạch phát

triển một dự án bất động sản với một

công ty trong nước. Nếu tôi nhớ không

lầm thì Nghiêm thị cũng tham gia vào

bất động sản, hơn nữa quy mô không

nhỏ? Anh có hứng thú hợp tác không?”

“Quy mô lớn không?”

“Quy mô? Lớn hơn nhiều so với

tưởng tượng của anhl Tôi nhớ anh

đang chuẩn bị tiếp quản tập đoàn

Nghiêm thị một lần nữa. Nếu anh

giành được dự án này, điều đó có ý

nghĩa lớn thế nào không cần tôi nói

anh cũng biết?”

Không còn nghi ngờ gì nữa, hạng

mục này với anh có sức hấp dẫn rất lớn.

Rời công ty hơn một năm, uy tín

của anh đã hầu như không tồn tại. Nếu

anh có thể giành được dự án lớn này

ngay sau khi tiếp quản công ty thì sẽ

lập tức lấy lại uy tín khiến các thành

viên hội đồng quản trị nghi ngờ về khả

năng của anh phải ngậm miệng.

Nghĩ đến Tần Di vẫn đang đợi anh

ở nhà lại lắc đầu, “Hôm nào đi! Hôm

nào chúng ta nói chuyện cần thận

“Anh chắc chắn muốn để hôm

nào? Đừng trách tôi không nhắc anh

nhé, chuyện này qua tối nay thì không

còn gì để nói đâu! Nếu mà không để ý

đến chuyện chúng ta nói chuyện hợp

nhau tôi sẽ không quản chuyện này đâu!”

“Anh có ý gì?” Nghiêm Dịch Trạch

nhíu mày hỏi thì Lăng Mục Dương cười

nói, “Người chịu trách nhiệm chuyện

này chính là chú tôi đang ngồi trong

phòng tôi, chỉ cần anh vào để chú tôi

thấy công ty anh có thực lực, cộng với

việc tôi ở bên cạnh cổ vũ thì tám chín

phần có giành được hạng mục này vào

tay anh! Anh suy nghĩ thật kỹ, muốn đi hay không

Nghiêm Dịch Trạch vặn lông mày

suy nghĩ một chút, rất nhanh có quyết

định, “Được, nhưng anh đợi tôi một

chút tôi đi gọi điện thoại!”

“Không sao, đừng gấp. Dù sao thì

chú ấy vẫn ở trong phòng tôi, không

thể chạy đi đâu được!” Lăng Mục

Dương cười ra hiệu anh tùy ý.

Nghiêm Dịch Trạch đến một góc

gọi điện thoại cho Tần Di nói tạm thời

có chuyện quan trọng phải giải quyết

bảo cô không cần đợi anh trở về.

Nói chuyện điện thoại xong,

Nghiêm Dịch Trạch mới cùng Lăng

Mục Dương vào phòng.

Cuộc nói chuyện này kéo dài cả

đêm mới miễn cưỡng bàn xong, thấy

đã sắp chín giờ sáng hai bên mới hẹn

tuần sau sẽ chính thức ký kết, Nghiêm

Dịch Trạch mới từ phòng Lăng Mục

Dương đi ra.

Vừa muốn tiến vào thang máy

thấy Âu Nhược Lan đỡ Lăng Lâm đi ra,

bên cạnh còn có La Kỳ mắt đỏ lên,

Lăng Lâm nhìn thấy Nghiêm Dịch

Trạch thì sửng sốt.

“Dịch Trạch, em đến tìm em sao?

Đi thôi chúng ta vào phòng nói chuyện!”

“Hôm khác đi, tôi mệt rồi!”

Nghiêm Dịch Trạch lấy cớ chối từ,

Lăng Lâm bất đắc dĩ cười, “Thế cũng

được, nhưng chắc anh phải đợi lâu

đấy, chiều nay em sẽ về Mỹ một

chuyến, khoảng nửa tháng có khi mới

quay lại!”

“Lâu thế sao? Chuyện gì quan

trọng thế?”

“Đúng thế! Chuyện này với em rất

quan trọng!” Lăng Lâm gật đầu, giọng

cô nghiêm túc chưa từng thấy.

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày,

không nghĩ tới chuyện sẽ thế này.

“Thế chúng ta nói luôn bây giờ đi”

“Được, anh vào cùng em đi!”

Nhà họ Nghiêm

Nghiêm Dịch Trạch cả đêm không

về, Tần Di cũng cả đêm không ngủ.

Trời vừa hửng sáng, Tần Di gọi

điện thoại cho Nghiêm Dịch Trạch,

không ai nghe, gọi cho La Kỳ vẫn

không ai nghe.

Vất vả lắm mới ăn sáng xong, bà

Nghiêm vừa lên lầu, quản gia đang

muốn đi theo thì Tần Di gọi ông lại.

“Cô chủ, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Quản gia tò mò nhìn cô, Tần Di lo

lắng nói, “Quản gia, đêm qua Dịch

Trạch ra ngoài cả đêm không quay lại,

cháu lại không liên lạc được với anh ấy,

sợ anh ấy ở ngoài xảy ra chuyện! Ông

có thể tìm hiểu giúp cháu xem anh ấy

bây giờ thế nào được không? Có an

toàn hay không?”

“Chuyện này đơn giản! Cô chủ cô

đợi một lát nhé!”

Quản gia nói xong đi đến một bên

gọi điện thoại, thấp giọng nói mấy câu

rồi cười quay lại.

“Thế nào? Có tin tức gì không?”

Tần Di khẩn trương nhìn ông,

quản gia cười cười nói, “Cô chủ yên

tâm, cậu chủ không sao đâu

“Anh ấy ở đâu?”

“Cậu chủ ở khách sạn Nhuận

Thịnh, vệ sĩ nói cậu chủ ở cùng với cô

Lăng Lâm!”

Ở cùng với Lăng Lâm?

Tần Di không thể tin vào tai mình.

Tối qua anh ra ngoài để tìm Lăng Lâm,

sau đó cô lại nhận được điện thoại của

anh, cô tưởng đã từ chỗ Lăng Lâm trở về.

Nhưng bây giờ quản gia lại vừa

nói với cô, Nghiêm Dịch Trạch và Lăng

Lâm đang ở cùng nhau, thế có phải cả

tối qua họ có ở cùng một phòng hay không?

Xem ra tình cảm của hai người

vẫn chưa dứt…
« Chương TrướcChương Tiếp »