Chương 30: Nghiêm dịch trạch anh phá gia chi tử

Chương 30 Nghiêm Dịch Trạch anh phá gia chi tử

“Tần Di cô có chỗ nào không

thoải mái à? Sao giờ này vẫn nằm trên giường?”

“Tôi không sao chỉ là tối qua ngủ hơi muộn!”

Tân Di điểm nhiên như không có

việc gì lắc đầu, ra hiệu cho người làm

lấy cho cô một cái ghế tựa để cô ngồi

xuống mới hỏi, “Cô ra viện khi nào?

Sao không ở bệnh viện thêm mấy ngày?”

“A Hạng cũng nói thế, nói tôi đừng

sợ tiêu tiền, bồi dưỡng thân thể quan

trọng hơn! Nhưng tôi không muốn anh

ấy quá vất vả, dù sao ban ngày anh ấy

cũng phải đi làm, buổi tối lại đến bệnh

viện chăm sóc hai mẹ con tôi.”

Nghe cô ta nói thế, Tần Di đột

nhiên cảm thấy cô ta rất đáng thương.

Tiêu Hạng là người thế nào Tần Di hiểu rất rõ.

Nếu anh ta mà quan tâm Vân Hạ

và đứa nhỏ thì sẽ không năm lần bảy

lượt chạy tới dây dưa với cô.

Tần Di nhìn thấy mặt Vân Hạ bị

đánh sưng vù nhưng Tần Di cũng

không định vạch trần lời nói dối của cô

ta, ngược lại là ghen tị nói câu, “Hai

người thật hạnh phúc!”

Để cho Vân Hạ chút mặt mũi làm

cô ta cười đến đặc biệt vui vẻ nhưng

đôi mắt vẫn không thể che giấu được

sự mất mát.

“Đúng rồi thế đứa nhỏ của hai người thế nào?“

Tân Di không muốn để cô ta khó

xử nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Thấy Tần Di hỏi đến đứa nhỏ Vân

Hạ mặt mày vui vẻ nở nụ cười hạnh

phúc, “Đứa nhỏ rất ngoan chỉ là ngủ

hơi nhiều! Có khi phải ngủ hơn 20

tiếng mỗi ngày nhưng lúc nào cũng

buồn ngủ! Lúc đầu tôi cũng rất lo lắng

nhưng sau khi hỏi bác sĩ mới biết đứa

nhỏ vừa chào đời đều như thế! Hại tôi

lo lắng một trận

“Còn cô thế nào? Anh họ đối xử

với cô có tốt không? Có bắt nạt cô không?”

“Anh họ? Cô nói Dịch Trạch sao?

Anh ấy đối xử với tôi rất tốt!”

Tần Di sửng sốt một chút mới

phản ứng lại cách dùng từ của Vân Hạ,

cô ta là đang muốn tuyên bố chủ

quyền của mình với Tiêu Hạng sao?

“Nhưng tôi nghe nói anh họ ở đây

có vấn đề, cô đã nghĩ kỹ chưa?“ Vân

Hạ ra hiệu chỉ vào đầu rồi khuyên nhủ,

“Tần Di, hay là cô với Tiêu Hạng quay

lại với nhau đi! Tôi nhìn ra được trong

anh ấy luôn có cô, cô yên tâm tôi và

đứa nhỏ sẽ không làm ảnh hưởng đến

hai người! Dù sao trong chuyện này…

Là tôi có lỗi với cô trước!”

Vân Hạ nửa thật nửa giả trông rất

chân thành nói câu kia.

Cái này không giống cá tính bình

thường của cô ta nhưng việc này cũng

không quan trọng, cô chưa bao giờ

muốn trở về bên Tiêu Hạng, kể từ giây

phút cô quyết định gả cho Nghiêm

Dịch Trạch, cô và Tiêu Hạng đã không

còn bất cứ quan hệ gì.

“Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại

nữa! Tôi giờ chỉ muốn ở bên Dịch Trạch

sống thật tốt!“

“Thế…tuỳ côi”

Vân Hạ nhìn như bất đắc dĩ gật

đầu bất lực nói, “Nói đến A Hạng,

không biết đêm qua anh ấy xảy ra

chuyện gì mà lúc về mặt mày tím bầm,

hỏi anh ấy cũng không nói! Tôi thật lo

lắng không biết anh ấy đã đắc tội

người nào, Tần Di cô có biết chuyện gì

đã xảy ra với anh ấy không?”

Tần Di không nghĩ tới Vân Hạ sẽ

nhắc đến chuyện này, theo bản năng

muốn gật đầu nhưng nhanh chóng

phản ứng lại mờ mịt hỏi, “Tiêu Hạng bị

thương? Sao lại thế?”

“Cô không biết sao? Tối qua trợ lý

nói cô và anh ấy ở cùng nhau!“ Vận Hạ

đột nhiên nói rồi nhìn chằm chằm vào

đôi mắt cô.

“Chắc cô đã nghe nhầm rồi! Tôi

tối qua ở cùng với Dịch Trạch, không

hề gặp qua Tiêu Hạng!”

Tần Di thề thốt phủ nhận, không

muốn Vân Hạ nghĩ cô và Tiêu Hạng

còn vương tình cũ, trên thực tế từ giây

phút Tiêu Hạng quyết định Bá Vương

ngạnh thượng cung vào tối qua, cô và

Tiêu Hạng đã không còn bất cứ tình cảm gì.

“Thật sao? Thế chắc là tôi nghe

nhầm!” Vân Hạ cúi đầu mắt nhìn đồng

hồ giật mình nói, “Ôi đã bốn rưỡi rồi

sao? Tôi phải quay về nấu cơm cho A

Hạng rồi, Tần Di, tôi về trước đây, hôm

khác lại đến tìm cô!”

Tần Di gật gật đầu, gọi người làm

tiến đến đưa cô ta ra ngoài, lúc này

mới một lần nữa nằm xuống.

Cô chỉ nghĩ coi đây là một lần

chuyến thăm theo lễ phép, chứ chưa

bao giờ nghĩ Vân Hạ lại trăm phương

ngàn kế đến thăm dò, càng không thể

biết cô ta trên đường lái xe về biệt thự

đang cắn răng nghiến lợi nhìn chằm

chăm cửa sổ phòng cô ánh mắt vô

cùng ngoan độc.

Trời tối dần mà bà Nghiêm và

Nghiêm Dịch Trạch vẫn chưa về, Tần

Di căn bản không biết hai người đi đâu,

đi làm cái gì.

Ăn xong cơm tối, Tần Di buồn bực

ngán ngầm cầm điện thoại di động để

xem phim truyền hình gϊếŧ thời gian lại

đột nhiên nhìn thấy trên điện thoại di

động có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả

đều là Tiết Văn Tình gọi đến.

Ngoài ra, có mười mất tỉn nhắn mà

cô ấy gửi tới. Ngoài lời xin lỗi, cô ấy

còn giải thích cho Tần Di những gì đã

xảy ra đêm qua, còn quan tâm hỏi cô

đêm qua có phải chịu thiệt thòi gì không.

Không ngoài dự đoán của cô Tiết l

Văn Tình không hề biết chuyện Tiêu

Hạng muốn giở trò với cô.

Cô ấy sở dĩ sắp xếp cho cô và

Tiêu Hạng gặp nhau là vì đã tin mấy lời

của anh ta, lại thêm hôm trước cô đến

nhà cô ấy ngủ một đêm nên hiểu lầm

cô ở nhà họ Nghiêm không được đối

xử tốt muốn rời khỏi nhà họ Nghiêm.

“Đừng lo lắng tớ không sao, mầy

ngày nữa mời cậu đến nhà chơi!”

Sau khi tin nhắn được gửi đi trong

lòng Tần Di cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lúc bà Nghiêm và Nghiêm Dịch

Trạch quay lại đã gần mười giờ tối.

Nghe được tiếng mở cửa, Tần Di

bỗng nhiên có chút khẩn trương, lo

lắng chuyện tối hôm qua lại tái diễn.

Thấy anh sắc mặt bình thường

tiến vào cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em vừa rồi trông rất lo lắng! Đã

xảy ra chuyện gì?“

Nghiêm Dịch Trạch ngồi ở mép

giường, ôn nhụ thì thầm hỏi một câu.

Tân Di lắc đầu, chột dạ nói,

“Không có việc gì!”

“Không sao thật chứ?” Thấy Tân

Di trừng anh mới lập tức cười Cười,

“Được, được! Tôi sai rồi được chưa?

Tôi nghe nói buổi chiều Vân Hạ có đến

đây, cô ta đến làm gì?”

“Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự!”

Nghiêm Dịch Trạch nhìn chằm

chằm Tần Di nửa ngày, nhíu mày nói,

“Người đàn bà kia không đơn giản, em

đừng tiếp xúc với cô ta quá nhiều!”

“Có phải anh biết chuyện gì đúng không?”

Tần Di tò mò nhìn anh nhưng anh

cái gì cũng không nói.

Tần Di còn không hết hi vọng,

nhưng lời nói còn chưa nói ra đã nghe

thấy tiếng gõ cửa cắt ngang.

Quản gia bước vào dẫn theo sau

là ba người làm xách rất nhiều túi đị

đến, sắp xếp đồ đạc lên giường rồi

mang người rời dị.

Tân Di nhíu mày thấy trên giường

bày nhiều túi như thế hỏi đây là cái gì

thì thấy anh cười nói, “Mua cho em mấy thứ!”

“Mua cho tôi? Nhiều thế 4?”

Chỗ này có ít nhất ba đến bốn

mươi cái túi, anh đến cùng là mua bao

nhiêu thứ?

Mặc dù cô không biết hầu hết các

nhãn hiệu trên những chiếc túi mua

sắm này, nhưng LV nhãn hiệu nổi tiếng

như thế thì cô vẫn nhận ra. Không cần

phải nói, mấy thứ trong những chiếc

túi này đều có rất có giá trị.

“Nhiều á?“ Anh cười nhẹ nhõm

nói, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ?”

“Còn chưa đủ? Chỉ riêng LV đã bảy

tám chiếc, anh có biết nó đắt thế nào

không?” Tần Di phiền muộn trừng mắt

liếc anh một cái.

“Đắt đâu?” Anh tiện tay cầm lấy

một cái túi LV mở ra lấy một chiếc túi

xách của nữ hời hợt nói, “Cái túi này

chỉ có mười mấy vạn thôi, rẻ không thể

tưởng tượng được! Tôi lúc đầu còn

muốn mua một cái phiên bản giới hạn

toàn câu nhưng đã bán hết. Nhưng

không sao, mấy hôm nữa tôi bảo bà

nội để cho nhà thiết kế đích thân đến

thiết kế cho em một chiếc độc nhất vô

nhị trên thế giới thì mới phụ hợp với thân phận của em!”

“Nghiêm Dịch Trạch anh đúng là phá gia chỉ tử!”

Tần Di tức giận quay mặt qua chỗ

khác, không muốn nói chuyện với anh.

Anh đã sống trong điều kiện rất

tốt từ nhỏ, làm sao anh có thể hiểu

được một thương hiệu cao cấp như LV

có ý nghĩa thế nào với những người

bình thường như cô.

Tân Di nói là tức giận nhưng trong lòng vẫn là rất cảm động.

Có một câu nói rất hay: Để xem

một người đàn ông có yêu bạn hay

không, điều đó phụ thuộc vào việc anh

ấy có sẵn sàng chỉ tiền cho bạn hay không!