Chương 23 Tiêu Hạng đến thăm“Cúi đầu làm gì thế mau uống đi,
nguội rồi sẽ không thơm nữa!”
Thấy bà Nghiêm cười nói thế với
Tần Di, Nghiêm Dịch Trạch cũng chạy
đến góp vui, chỉ vào cái bụng phẳng lì
của cô nghiêng đầu hỏi, “Vợ ơi, đứa
nhỏ có phải đang ở đây không? Thế
khi nào bé mới ra chơi với anh?”
Tần Di thực sự bị anh đánh bại,
anh còn sợ thiên hạ không đủ loạn?
Còn cố ý giả vờ hỏi cái gì.
“Dịch Trạch, con có thích đứa nhỏ
không?” Bà Nghiêm cười hỏi anh, lập
tức hưng phấn quay đầu nói, “Thích ạI
Đến lúc đó liền có người chơi với con!”
“Thế thì con và vợ con phải cố lên
nhé! Tranh thủ thời gian để vợ con sinh
cho con một đứa chơi với con!” Bà
Nghiêm cười lớn trêu đùa Nghiêm Dịch
Trạch để Tần Di nhanh chóng sinh đứa nhỏ.
Tần Di phiền muộn nhìn anh một
cái, hận đến nghiến răng.
Anh không giả vờ ngốc một lúc sẽ chết chắc?
Bà Nghiêm tuổi đã cao nên lượng
cơm nhỏ, ăn một chút đã thấy no. Ngồi
nhìn Tần Di uống hết canh gà rồi đứng
dậy lên lầu về phòng sách, bảo hai
người từ từ ăn không cần vội.
Bà vừa đi Nghiêm Dịch Trạch liền
cười tủm tỉm hỏi, “Vợ ơi khi nào em
định sinh cho tôi đứa nhỏ?”
“Nghiêm Dịch Trạch, anh đùa đủ
chưa? Còn nói nữa tôi sẽ tức giận!”
Tần Di khí trừng mắt liếc anh một
cái, nơi này ngoại trừ hai người không
có người khác, Tần Di rốt cuộc không
cần tươi cười lập tức nói anh.
“Không sao, tôi thích nhìn em tức
giận!” Khóe miệng của anh giương lên,
trông mặt rất muốn ăn đòn, “Không tin
em tức giận thử xem!”
“Anh…”
Khua môi múa mép, cô căn bản
không phải đối thủ của anh, nói hai
câu liền thua trận.
Dứt khoát không để ý tới anh, vùi đầu ăn cơm.
Nghiêm Dịch Trạch vừa muốn trêu
chọc hai câu, quản gia đẩy cửa đi đến,
anh lập tức khôi phục bộ dạng ngốc
nghếch, gọi một tiếng “Ông quản gia!”
Quản gia cười với anh gật đầu nói,
“Cậu chủ, cậu Tiêu đến rồi!”
“A Hạng đến rồi! Em ấy đâu, đưa
cháu đi tìm em ấy!” Nghiêm Dịch
Trạch hưng phấn chạy tới lôi kéo quản
gia chạy ra ngoài.
Đôi đũa trong tay Tần Di lập tức
dừng ở giữa không trung, thấp giọng
thì thầm, “Tiêu Hạng đến đây làm gì?”
Tần Di không hề muốn gặp anh ta,
ai biết vừa đi đến cửa đã thấy Tiêu
Hạng đang ngồi trên ghế sofa trong
phòng khách mỉm cười chào cô.
“Chị dâu, vừa ăn cơm xong à?”
Tần Di rất không tự nhiên gật đầu,
“Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát, hai người
cứ ngồi di.”
“Vợ ơi em đừng đi!” Nghiêm Dịch
Trạch chạy tới giữ chặt lấy Tần Di, “A
Hạng nói chốc nữa sẽ đưa anh đi công
viên trò chơi, vợ đi cùng anh có được không?”
“Hai người đi đi! Tôi không đi
đâu!” Tần Di nhìn Tiêu Hạng chần chừ
rồi mới mở miêng từ chối.
“Nha đầu, con cùng đi đi! Coi như
là giải sầu! Ở nhà mãi cũng không tốt!”
Bà Nghiêm đúng lúc từ trên lầu đi
xuống, cười nói với Tần Di, bà đã nói
thế cho dù cô có không nguyện ý cũng
chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tiêu Hạng cung kính chào bà
Nghiêm một tiếng rồi quay sang gọi
Tần Di và Nghiêm Dịch Trạch lên xe.
Nghiêm Dịch Trạch đã ngồi ở phía
sau từ trước, Tần Di đang muốn theo
vào thì bị Tiêu Hạng ngăn lại nói, “Chị
dâu, hay chị ngồi đằng trước đi
“Tại sao?”
Tần Di nhíu mày nhìn anh ta một
cái, Tiêu Hạng lập tức mở cửa sau ra
để cô nhìn thì thấy Nghiêm Dịch Trạch
không biết từ khi nào đã nằm xuống,
nằm hết cả ba ghế làm cô chỉ có thể
gật đầu đồng ý.
Xe chưa chạy được bao xa thì
Tiêu Hạng đột nhiên quay lại mỉm cười
khó hiểu với cô.
Nhìn thấy nụ cười của anh ta, trái
tim của cô đột nhiên thắt lại làm cô
cảm thấy có chút bất an…