Chương 11: Tất cả đều là tính kế

Chương 11 Tất cả đều là tính kế

Nghiêm Dịch Trạch và bà Nghiêm

sau khi trở về nhà đã rất muộn, Tần Di

không biết thời gian dài như vậy hai

người đi đâu làm gì, vì sao lại đi lâu như thế.

Nhưng cô có thể cảm giác được

Nghiêm Dịch Trạch rất mệt mỏi, tỉnh

thần cũng không tốt.

“Anh không sao chứ?” Nghiêm

Dịch Trạch lắc đầu, nhìn thấy Tần Di

mặc áo ngủ thì nhíu mày, “Sườn xám

đâu? Sao không mặc?”

“Vừa nãy ăn cơm tôi sợ làm bẩn

nên thay ra rồi!” Tần Di ôm hộp màu

đen đựng sườn xám cùng giày đến

trước mặt anh, hai tay đưa cho Nghiêm

Dịch Trạch, “Đây, trả vật về chủ cũ!”

Nghiêm Dịch Trạch thấy cô đưa

hộp cho anh con ngươi lóe lên ngẩng

đầu nhìn về phía Tần Di, “Không thích sao?“

“Rất thích, nhưng nó không phải của tôi!”

Bộ sườn xám và đôi giày trong

hộp có ý nghĩa rất lớn với anh, có thể

mặc một lần chứng tỏ cô đã rất may

mắn nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến

việc sở hữu những thứ này.

“Nếu mà em thích như thế thì là

của em rồi!” Nghiêm Dịch Trạch nhận

lấy chiếc hộp rồi lại trịnh trọng giao nó

vào tay cô.

“Nhưng… nó rất quan trọng với

anh, tôi không thể nhận được!”

Tần Di liên tục khoát tay, sống

chết cũng không nhận lấy chiếc hộp.

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày rồi đi đến

thùng rác tuỳ ý ném chiếc hộp xuống.

“Anh làm gì thế! Đây là thứ mà mẹ

anh thích nhất mà, sao anh có thể làm thế!”

Tần Di không biết tại sao anh lại

nổi điên, vật quan trọng như vậy lại

còn nói bỏ liền bỏ.

Cô vội vàng chạy tới nhặt chiếc

hộp lên thở phì phò chất vấn anh.

“Những thứ mà em không muốn

đối với tôi đều là đồ bỏ đi, không có ý

nghĩa gì hết! Nó… cũng thế!” Nghiêm

Dịch Trạch nhìn chiếc hộp cô ôm trong

ngực với ánh mắt phức tạp xông đến

giơ tay, “Người ta không thể sống mãi

trong quá khứ! Đưa cho tôi để tôi cho

người vứt đi!”

“Không được, thứ này không thể

vứt đi!”

Tần Di gắt gao ôm chiếc hộp màu

đen cố chấp lắc đầu với anh.

“Nó là của tôi, em không có quyền

quyết định số phận của nó!”

“Nhưng anh đã đưa nó cho tôi,

bây giờ nó là của tôi

Tần Di sợ anh sẽ đem thứ quan

trọng thế này ném đi, phồng má khí

thế bừng bừng trừng anh.

Nghiêm Dịch Trạch nhịn không

được cười lên, ánh mắt nhu hòa nhìn

cô đang ôm chiếc hộp, “Em không cần

phải miễn cưỡng đâu! Ngoan, đưa nó

cho tôi!”

“Không đưa! Nó là của tôi, anh mà

dám lấy tôi sẽ trở mặt với anh

“Em chắc chắn muốn chiếc hộp

này?”

“Vô cùng chắc chắn!”

“Thôi được, đồ của em em làm

chủ! Tôi đi tắm!” Nghiêm Dịch Trạch

bất đắc dĩ cười cười xoay người đi

toilet, Tần Di mới nhẹ nhàng thở ra thì

anh đột nhiên dừng bước quay người

đi đến bên cô giảo hoạt cười, “Em

không được hối hận đâu đấy!”

Tần Di lúc này mới ý thức được cô

bị Nghiêm Dịch Trạch tính kế. Anh sợ

cô không nhận lấy chiếc hộp nên mới

cố ý trêu đùa cô, bây giờ nói gì cũng

muộn rồi.

Tần Di trừng anh một cái rồi cúi

đầu nhìn hộp trong tay bất đắc dĩ cười khổ.

Khi anh quấn một chiếc khăn tắm

lớn đi ra vừa lau tóc vừa hỏi cô tại sao

muộn thế rồi còn chưa ngủ.

Tần Di quay mặt chỗ khác không

nhìn anh, giây tiếp theo lại được anh

ranh mãnh cười ôm cô vào trong ngực,

“Sao thế, vẫn còn giận sao? Có cần tôi

bù đắp cho em không?”

“Tôi mới không cần anh bù đắp

đâu!” Tần Di tránh thoát ngực anh,

quay đầu nhìn anh chằm chằm, “Ai

biết anh lúc nào sẽ đào hố để tôi nhảy vào?”

“Không tin tưởng tôi như thế à?

Thế coi như tôi chưa nói gì!” Nghiêm

Dịch Trạch cũng không tức giận, đứng

dậy đi lấy chăn mền ở bên giường trải

trên sàn nhà, trong lúc cô không để ý

vén chăn lên chui vào, còn quay sang

cười với cô nói, “Ngủ ngon” rồi chậm

rãi nhắm mắt lại.

Thấy Nghiêm Dịch Trạch vô cùng

bình tĩnh nằm trên sàn ngủ làm Tần Di

không thể nào hình dung được tâm

trạng cô lúc này.

Tất nhiên là cảm thấy may mắn,

còn có cảm động, ngoại trừ cảm giác

đó ra thì còn có một chút mất mát, cô

chạm tay vào khuôn mặt đang nóng

lên của mình nghĩ: Rốt cục là cô bị làm sao?

“Sắp mười hai giờ rồi? Sao em vẫn

chưa ngử? Đang nghĩ gì thế?”

“Anh không phải cũng chưa ngủ

sao? Còn nói tôi!” Tần Di sợ bị anh

phát hiện nên cố ý ra vẻ.

Nghiêm Dịch Trạch ý cười trên

khoé miệng càng sâu hơn lắc đầu nói,

“Đồ ngốc mau ngủ đi! Mai còn có việc

quan trọng phải làm đó!”

Việc quan trọng? Tần Di muốn hỏi

rõ ràng, nhưng anh đã một lần nữa

nhắm mắt, căn bản không cho cô cơ

hội mở miệng.