“Chân Tần Di đau, tôi giúp cô ấy thoa thuốc! Anh tới thật đúng lúc, tôi còn có chút việc ở dưới, chuyện này giao cho anh!”
Lăng Mục Dương quay đầu cười nói, cẩn thận đặt chân của cô xuống, đứng dậy gật đầu với Tần Di rồi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối mặt Nghiêm Dịch Trạch đều đen xì, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.
“Sao anh lại tới đây?” Tần Di nhíu mày hỏi một câu, Nghiêm Dịch Trạch quay đầu nhìn cửa sắc mặt âm trầm nói, “Các người đều như thế rồi anh còn có thể không đến sao?”
“Nghiêm Dịch Trạch, ý của anh là gì? Anh như thế là đang xúc phạm tôi!”
Sắc mặt Tần Di lạnh xuống, lại nhớ đến hình ảnh của Nghiêm Dịch Trạch đỡ Lăng Lâm vừa xong làm cô thấy rất khó chịu.
“Anh không có ý đó!” Nghiêm Dịch Trạch nhìn tất chân ở một bên mím chặt môi.
“Có hay không trong lòng rõ ràng!” Tần Di trừng mắt liếc anh, “Tôi dù sao cũng đã nói sự thật với anh, còn anh có tin hay không thì tùy!”
Nói xong Tần Di đi tất vào, đi giày cao gót chậm rãi từng bước đi ra ngoài.
“Em định làm gì?” Nghiêm Dịch Trạch ở sau lưng kéo cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân hơi đỏ của cô, “Em màu ngồi đi, anh tới bóp rượu thuốc cho eml”
“Không cần lòng tốt của anh!" Tần Di đẩy anh ra chịu đựng đau đi ra ngoài, vừa đi chưa được hai bước liền bị anh ôm ngang lên, Tần Di khẩn trương hô lên, “Nghiêm Dịch Trạch, anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!”
Nghiêm Dịch Trạch phớt lờ cô, ôm cô xuống giường rồi bắt lấy mắt cá chân cô trầm mặt nói, “Đừng nhúc nhích, em nhịn một chút!”
Tần Di bị anh doạ sửng sốt, lúc kịp phản ứng thì thì Nghiêm Dịch Trạch đã đổ rượu thuốc, xoa bóp trên mặt cá nhân của cô, anh dùng sức xoa, Tần Di đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, kêu đau không ngừng, bảo anh nhẹ một chút.
“Chút nữa sẽ đỡ, em nhịn chút!”
Nghiêm Dịch Trạch ngẩng đầu không đành lòng nhìn cô, ra tay nặng thêm mấy phần, Tần Di đau muốn chảy nước mắt, nổi giận mảng, “Nghiêm Dịch Trạch, anh là đồ khốn! A..”
Tiêu Hạng ở ngoài cửa đang muốn giơ tay gõ cửa nghe được Tần Di tức giận mắng thì sững sờ, tay nắm chặt, mặt anh xanh lét muốn lao vào nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, cần răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cửa phòng gầm nhẹ, “Đồ khốn, Nghiêm Dịch Trạch, anh khinh người quá đáng!”
Nghiêm Dịch Trạch vừa buồng chân cô xuống ngẩng đầu cười nói, “Em đi thử xem sao!”
Tần Di trừng mắt liếc anh một cái, đứng lên đi hai bước, mặc dù vẫn hơi đau nhưng đã tốt hơn vừa nãy rất nhiều, nếu không đi quá nhanh chắc sẽ không ảnh hưởng gì, người ngoài cũng sẽ không nhận ra chân cô bị thương.
“Tạm thời chắc sẽ không sao!” Nghiêm Dịch Trạch hài lòng gật đầu, câm lấy tất trên giường ra hiệu cô ngồi xuống để giúp cô đi vào.
Tiếng đập cửa vang lên khiến anh nhíu mày, “Ai thế?”
“Anh họ, chị dâu, là em Tiêu Hạng!”
“Chờ một chút!” Nghiêm Dịch Trạch nói rồi chậm rãi đem tất chân đi vào cho cô, Tần Di đoạt lấy nói, “Tôi từ làm! Anh đi xem anh ta có chuyện gì!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu chạy tới mở cửa, mặt không thay đổi hỏi một câu, “Chuyện gì?”
“Hai người nên xuống dưới rồi!” Tiêu Hạng lúc nói làm bộ lơ đãng nhìn vào bên trong, cơn giận vừa áp xuống lại tăng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nghiêm Dịch Trạch nghi hoặc nhìn anh quay đầu liếc nhìn, nhất thời sắc mặt liền lạnh xuống, nói đã biết rồi ầm một tiếng nhốt Tiêu Hạng ở ngoài cửa.
“Sao anh lại đóng cửa?” Tần Di đứng dậy đi tới hiểu kì hỏi.
“Anh sợ em gặp gió! Được rồi chúng ta đi thôi!” Nghiêm Dịch Trạch nói xong chủ động ôm eo cô mở cửa đi ra ngoài.
Tần Di cố tình đấy tay anh ra, nhưng Nghiêm Dịch Trạch lại lắc đầu hạ giọng nói, “Nếu chút nữa em không muốn mất mặt thì ngoan ngoãn chớ lộn xộn!”
“Anh..” Tần Di trừng mắt liếc, thu tay lại, tùy ý để ôm eo Cô ra ngoài.
Tiêu Hạng vừa đứng ở cửa giờ đã không biết tung tích, lúc hai người xuống đến nơi thấy Tiêu Hạng đang lạnh mặt đứng dưới lầu trong phòng khách ngẩng đầu nhìn Tần Di đứng bên cạnh Nghiêm Dịch Trạch.
“Sao Tiêu Hạng lại nhìn anh như thế? Xảy ra chuyện gì?” Tần Di quay đầu nghi ngờ hỏi anh.
Nghiêm Dịch Trạch khinh thường lườm Tiêu Hạng hời hợt nói, “Sao anh biết được?”
Tần Di nghi hoặc nhìn anh mấy giây, không nhìn ra được gì trên khuôn mặt anh mới thu hồi ánh mắt.
Hai người đi xuống cầu thang, bà Nghiêm cười vẫy hai người đi đến, hỏi Tần Di vừa rồi làm gì, sao bà không nhìn thấy cô.
Tần Di cười giải thích nói vừa rồi hơi mệt, lên lầu nghỉ ngơi trong chốc lát.
“Mệt mỏi? Nếu không chúng ta về sớm một chút, con bây giờ là phụ nữ mang thai, không thể quá mệt nhọc!" bà Nghiêm kéo tay cô lo lắng nói.
“Con không sao, nghỉ ngơi một lát giờ đỡ hơn nhiều rồi!” Tần Di cười cười, thấy bên ngoài náo nhiệt, nói, “Bà nội, chúng ta cũng ra ngoài đi!”
Tần Di không thích quá náo nhiệt, nhất là những nơi cô không quen biết, cô ở dưới lầu một lúc ăn mấy thứ rồi được Nghiêm Dịch Trạch đỡ về phòng nghỉ trên lầu hai.
“Anh xuống đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát, lúc về thì gọi tôi!”
Nghiêm Dịch Trạch đỡ cô ngồi ở mép giường, Tần Di hất tay anh ra khuyên nhủ.
“Anh ở đây với em!” Nghiêm Dịch Trạch trạch lắc đầu, cười giải thích, "Phía dưới quá ồn!”
“Không cần, anh ở đây tôi mới không nghỉ ngơi được! Hôm nay là ngày quan trọng, anh cứ không có mặt là không được! Cô chú sẽ để ý, anh mau đi đi! Tôi không sao”
“Được!" Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày rồi gật đầu, "Vậy em nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì hạn chế đừng ra khỏi cửa!"
“Sao anh phiên thế? Anh mau đi đi!” Nghiêm Dịch Trạch lúc này mới bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
“Cậu chủ, sao cậu không ở trong với cô chủ?”
Nghiêm Dịch Trạch trừng mắt nhìn La Kỳ khiến anh sợ hãi cúi đầu.
“Cậu ở đây canh chừng cho tôi, đừng để mấy người kia đi vào, biết chưa?”
Rõ thưa cậu chủ!”
Nghiêm Dịch Trạch gật gật đầu, quay người nhìn cửa phòng rồi đi xuống lầu.
La Kỳ đứng ở cửa như một vị thần giữ cửa, ánh mắt cảnh giác thỉnh thoảng nhìn bốn phía.
Tần Di cũng không biết Nghiêm Dịch Trạch để La Kỳ canh ở cửa, cô ngồi trên giường xem điện thoại một lúc cảm thấy rất nhàm chán, liền chạy đi bên cửa sổ ngồi buồn bực ngán ngẩm nhìn mọi người đang vui đùa ở dưới, tuỳ ý để gió thổi vào mặt.
Mười mấy phút sau, Tần Di bỗng nhiên cảm thấy hơi đau bụng, cô tưởng hóng gió nhiều nên đau tiện tay đóng cửa sổ vào quay lại bên giường kéo chăn đắp lên bụng...
Nghiêm Dịch Trạch đứng dưới lầu trò chuyện với mấy người trẻ tuổi, điện thoại di động trong túi của anh đột nhiên reo lên, lấy ra xem thấy là La Kỳ sắc mặt lập tức thay đổi bỏ mấy người kia lại, chạy vội về biệt thự.
“Cậu Nghiêm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao trông lo lắng thế kia?”
“Có thể xảy ra chuyện gì? Nếu có thì chắc là vợ gọi thôi! Các ông không biết thì thôi cậu Nghiêm bình thường trông thế kia chứ ở trước mặt vợ anh ta á..”
“Thế nào? Nói nghe một chút!”
“Tôi nghe nói Nghiêm Dịch Trạch rất để ý đến vợ, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan!”
“Làm gì mà khoa trương thế? Cậu Nghiêm trông không giống người như thế?”
“Ông cũng không phải là vợ anh ta, sao ông biết không phải?”
Mấy người không tim không phổi nói đùa cười vang một trận rồi đem chuyện này ném ra sau đầu.
Nghiêm Dịch Trạch xông vào biệt thự, đẩy cửa phòng thấy Tần Di gắt gao ôm bụng, mặt hốt hoảng ngôi ở trên giường, La Kỳ cầm điện thoại thỉnh thoảng khẩn trương nhìn về phía cô để cô không quá lo lắng.
“Vợ ơi em sao thế? Có phải lại đau bụng không?”
“Ừm!” Tần Di gật đầu, kéo tay Nghiêm Dịch Trạch, “Tôi thấy như có gì đó chảy ra bên dưới, Dịch Trạch, đứa nhỏ có phải…”
“Đừng sợi Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện!” Sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch thay đổi, ôm lấy Tần Di liền chạy ra ngoài, để La Kỳ nhanh chóng lái xe.
Những vị khách tại hiện trường rất ngạc nhiên khi thấy Nghiêm Dịch Trạch ôm Tần Di từ trong biệt thự lao ra nhanh như chớp biến mất trước mắt họ, chẳng mấy chốc, tiếng động cơ gầm rú vang lên, xe gào thét lên lái đi.
“Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Có phải tôi xuất hiện ảo giác không, tôi vừa thấy Nghiêm Dịch Trạch ôm vợ chạy ra?”
“Cậu không nhìn lầm đâu! Chắc là xảy ra chuyện!”
Đám người thảo luận ầm ĩ, bà Nghiêm thấy Nghiêm Dịch Trạch ôm Tần Di chạy ra ngoài ngay lập tức cũng chạy theo ra ngoài, không đến hai phút đã được quản gia lái xe đuổi theo.
Nhà họ Tiêu cũng phát hiện ra có chuyện, Tiêu Thành Phong là chủ gia định không đi được, để Nghiêm Như Hoa mau chóng đuổi theo, Tiêu Hạng cũng muốn đi cùng.
Nghiêm Như Hoa nhướng mày, “Con đi theo làm gì? Ở nhà cho mẹ, giúp bổ con chào hỏi khách khứa, không được đi đâu hết!"
Tiêu Hạng muốn phản bác, Tiêu Thành Phòng đột nhiên đột nhiên nắm lấy vai anh, nhíu mày lắc đầu, “A Hạng nghe lời mẹ con đi!”
“Bố, nhưng..”
“Không cần nói nữa, bố biết! Nhưng con phải biết rõ thân phận của mình bây giờ, chuyện này con đi không thích hợp!”
Tiêu Hạng không cam lòng gật đầu, đưa mắt nhìn Nghiêm Như Hoa đang vội vàng ra ngoài.
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Nghiêm Dịch Trạch khẩn trương đi tới đi lui, trong mắt tràn ngập lo lắng và bất an, bà Nghiêm đến anh cũng không biết.
“Dịch Trạch, Tần Di xảy ra chuyện gì?” Bà Nghiêm kéo tay anh sắc mặt khẩn trương hỏi.
“Con cũng không biết, cô ấy nói đau bụng, còn nói như có gì đó chảy ra!”
“Cái gì?”
Bà Nghiêm như bị sét đánh, trên mặt không còn chút máu, trong lòng Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên trầm xuống, lôi kéo tay bà vội vàng hỏi, “Bà nội, bà biết gì đúng không? Tần Di rốt cục bị làm sao? Bà mau nói đi!"
Một lúc lâu sau bà Nghiêm mới dân đần khôi phục bình tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn anh cười khổ, “Dịch Trạch, con chuẩn bị tâm lý thật tốt, đứa nhỏ trong bụng nha đầu... chỉ sợ không giữ được!”
Mặc dù nhìn biểu cảm của bà Nghiêm anh đã đoán được nhưng vẫn bị đả kích không nhẹ, ánh mắt ảm đạm tối tăm, chân loạng choạng hai lần, La Kỳ nhanh chóng đỡ lấy anh khẩn trương hỏi, “Cậu chủ, cậu chủ, anh không sao chứ?”
“Dịch Trạch, không sao đâu! Đứa bé không giữ được cũng không sao, hai con còn trẻ, về sau còn có thể sinh!”
Bà Nghiêm nghĩ một đằng nói một nẻo an ủi anh nhưng trong lòng bà cũng không dễ chịu hơn.
Nghiêm Dịch Trạch lấy lại bình tĩnh, đẩy tay La Kỳ ra hít một hơi thật sâu ánh mắt phức tạp nói, “Bà nội, con không sao! Bà đừng lo lắng!"
Bà Nghiêm siết chặt tay anh, mím môi gật đầu.
Mấy phút sau, Nghiêm Như Hoa cũng chạy tới, mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Bà Nghiêm quay đầu trừng bà ta, tiếp tục nhìn chòng chọc cửa phòng cấp cứu, Nghiêm Dịch Trạch cũng không thèm để ý khiến Nghiêm Như Hoa vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Không cần biết Tần Di xảy ra chuyện gì, có xảy ra chuyện gì hay không, chuyện này nhà họ Tiêu cũng không tránh khỏi liên quan, dù sao cũng xảy ra ở nhà họ Tiêu.
Nghiêm Như Hoa trong lòng cầu nguyện Tần Di và đứa nhỏ trong bụng tử bình an vô sự, nếu không bà Nghiêm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tiêu bọn họ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Di đi vào phòng cấp cứu đã hơn nửa giờ, mọi người ở ngoài càng ngày càng lo lắng, càng đợi càng không dám chắc.
Cũng may lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, một nữ bác sĩ trung niên bước ra tiện tay tháo khẩu trang trên mặt. Nghiêm Như Hoa hai bước xông đến hỏi thăm tình hình của Tần Di, còn chưa kịp mở miệng đã bị bà Nghiêm đẩy ra, “Cút sang một bên, ở đây không có chuyện của tôi”
Nghiêm Dịch Trạch mặt lạnh nhìn bà ta, Nghiêm Như Hoa thất tha thất thểu lui mấy bước, lúc này mới đứng vững, thận trọng nhìn nữ bác sĩ trung niên kia.
“Bác sĩ, cháu dâu tôi và đứa nhỏ trong bụng thể nào rồi?"
“Lúc bệnh nhân được đưa đến có triệu chứng sảy thai cũng may không phải quá nghiêm trọng, sau khi hết lòng cứu chữa bây giờ đã không sao! Gia đình không cần quá khẩn trương nhưng...”
Trong lòng bà Nghiêm và Nghiêm Dịch Trạch vừa buông xuống một chút nghe chữ 'nhưng' này lại bị kí©h thí©ɧ lần nữa.
“Thời gian mang thai của cô ấy quá ngắn nên có rất nhiều điều phải chú ý! Tôi khuyên nên nhập viện để được chăm sóc tốt hơn, tránh các tình huống không thể kiểm soát được!”
Bà Nghiêm và Nghiêm Dịch Trạch lúc này mới nhẹ thở ra, bà Nghiêm vội vàng bảo quản gia đi làm thủ tục nhập viện cho Tần Di, gọi dì Lưu mau chóng đến để chăm sóc cô.
sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch lại hòa hoãn lại hỏi, “Bác Sĩ, tôi có thể nhìn cô ấy một chút không?”
“Được chứ, nhưng bệnh nhân vừa rồi khẩn trương quá độ đã ngủ mê man, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh lại, tôi khuyên đừng tạo ra tiếng ồn quá lớn để cô ấy ngủ một giấc thật ngon để giải toả áp lực thần kinh!”
“Bác sĩ yên tâm tôi biết rồi!”
Nghiêm Như Hoa thấy bà Nghiêm và Nghiêm Dịch Trạch đưa Tần Di đang mê man vào phòng bệnh mới thở phào một hơi, nhanh chóng đi theo.
Nghiêm Dịch Trạch ở trong phòng với Tần Di một lúc rồi để La Kỳ ở đây trông coi, không được để ai không có phận sự đi vào, lúc này mới quay người đi thẳng đến khoa cấp cứu để tìm nữ bác sĩ trung niên vừa cứu Tần Di.
“Anh còn có việc gì sao?”
“Bác sĩ cho tôi hỏi thăm một chút, vợ tôi tại sao lại có triệu chứng sảy thai!”
Thấy mặt anh không thay đổi hỏi nữ bác sĩ cũng không thèm để ý, giải thích nói, “Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến triệu chứng sinh non, một lúc nói không rõ được nhưng đơn giản mà nói thì có ba triệu chứng chính, một là cơ thể của bố hoặc mẹ không khoẻ mạnh, hai là phụ nữ có thể bị kí©h thí©ɧ về mặt tinh thần, còn có cái cuối cùng tôi xin mạo muội hỏi một chút, hôm nay hai người có quan hệ tìиɧ ɖu͙© không?”
Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu, nữ bác sĩ lông mày nhẹ chau lại, “Thế thì cũng có thể là tiếp xúc với với ma túy và một số hóa chất kí©h thí©ɧ. Nguyên nhân cơ bản là mấy cái này! Anh còn câu hỏi nào khác không? Anh gì ơi? Anh..."
Nữ bác sĩ trung niên gọi anh mấy lần Nghiêm Dịch Trạch mới lấy lại tinh thần mặt không thay đổi lắc đầu nói, “Không còn, cám ơn!”
Nghiêm Dịch Trạch ra ngoài đi thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện. Khuôn mặt anh lạnh toát, đôi mắt anh lóe lên tia lửa giận dữ, hai tay cũng không tự chủ nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch đặc biệt làm người ta sợ hãi.
Tiếng gầm rú của động cơ động cơ vang lên, Nghiêm Dịch Trạch xe thương vụ màu đen gào thét xông ra khỏi bệnh viện...
Trong biệt thự nhà họ Tiêu, một trận hỗn loạn qua đi mọi thứ đều trở lại bình thường. Cùng với sự xuất hiện đứa nhỏ của Tiêu Hạng và Vân Hạ khiến bầu không khí cũng dần dần đạt tới cao trào tiếng cười lan ra rất xa.
Lúc Tiêu Hạng vừa để Vân Hạ ôm đứa nhỏ vào không bao lâu thì nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ ô tô, một chiếc xe thương vụ màu đen gào thét lên vọt vào sân biệt thự của nhà họ Tiêu, tiếng thắng xe chói tai dừng lại trước mặt Tiêu Hạng.
Các vệ sĩ của nhà họ Tiêu sợ xảy ra chuyện chạy vội xông lên.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra thấy Nghiêm Dịch Trạch toàn thân tản ra khí lạnh từ trên xe nhảy xuống, hai ba bước vọt tới trước mặt Tiêu Hạng, gắt gao bắt lấy cổ áo Tiêu Hạng, khuôn mặt vặn vẹo như dán sát vào mặt Tiêu Hạng.
“Tiêu Hạng, cậu tìm chết!"
“Anh họ, lời này của anh là có ý gì?”
“Cậu còn dám giả ngu?” Nghiêm Dịch Trạch cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Hạng, “Sao dám làm mà lại không dám nhận?”
“Anh họ, em không hiểu anh đang nói gì? Có phải là Tần Di xảy ra chuyện không, cô ấy thế nào, anh mau nói cho em biết!”
Tiêu Hạng biến sắc, rốt cuộc không còn quan tâm đến ánh mắt xung quanh, lo lắng hỏi.
“Cậu câm miệng cho tôi! Cậu gọi tên cô ấy là sỉ nhục với cô ấy! Tiêu Hạng, cậu không xứng gọi tên cô ấy!” Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên một tay đẩy Tiêu hạng ngã trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh.
Vệ sĩ vội vã đến đỡ Tiêu Hạng đứng dậy, Tiêu Thành Phong lúc này cũng đi tới lôi kéo Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày nói, “Dịch Trạch, có chuyện gì vào nhà nói! Đừng ở đây để người ta chê cười!"
Nghiêm Dịch Trạch quay đầu sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Thành Phong, Tiêu Thành Phong hơi híp mắt, trong mắt hiện lên một tia giận dữ tận lực bình tĩnh nói, “Dịch Trạch, chú biết con tức giận nhưng không cũng phải để ý đến hình tượng, nếu cứ thế này, không chỉ mất mặt nhà họ Tiêu chúng ta mà mặt mũi nhà họ Nghiêm cũng sẽ mất hết! Con nghe chú, đi vào trước không cần A Hạng đã làm gì, chú nhất định cho con một lời giải thích thỏa đáng!”
Nghiêm Dịch Trạch nhìn xung quanh thấy mọi người đang hiếu kỳ nhìn anh, hít một hơi thật sâu, hất tay Tiêu Thành Phong ra, đi vào trước.
“Con đi vào đi!” Tiêu Thành Phong trừng Tiêu Hạng một chút, cũng đi theo vào.
Cánh cửa biệt thự đóng sầm lại, chỉ sau đó, tất cả các vị khách bắt đầu nói chuyện rôm ra, nhà họ Tiêu trở nên ầm ï như chợ bán thức ăn.
Lăng Mục Dương ở phía sau đám đông thu tầm mắt lại, vây tay với một vệ sĩ da đen đứng cách đó không xa, thấp giọng phân phó vài câu, khóe miệng nhếch lên nhìn vào cánh cửa đóng kín của biệt thự.
Lăng Lâm lặng lẽ đi đến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng cười nói, “Xem ra đứa nhỏ trong bụng Tần Di đã không còn
Lăng Mục Dương quay đầu nhìn cô nhẹ nhàng nhíu mày, hạ giọng nói, “Ở đây nhiều người, ăn nói cẩn thận!”
Lăng Lâm lúc này mới ý thức được cô quá mức hưng phấn, có chút đắc ý quên mất mình đang ở đâu.
Trong biệt thự, Tiêu Hạng quỳ gối trước mặt nhìn Tiêu Thành Phong sắc mặt tái mét.
“Nói, mày đã làm gì rồi để Dịch Trạch tức giận thế kia!”
“Bố, con không biết thật!” Tiêu Hạng nhịn nhục, nhưng vẫn rất lo lắng.
“Không biết? Mày đừng có giả ngu, mày có nói không?” Tiêu Thành Phong sắc mặt càng đen nâng tay lên muốn đánh Tiêu Hạng
“Chú, đủ rồi! Các người đừng diễn nữa!” Nghiêm Dịch Trạch lạnh giọng nói xong, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hạng, “Tiêu Hạng, tôi biết cậu vẫn nhớ mãi không quên Tần Di nhưng tôi không nghĩ thế mà cậu lại dám hạ thuốc cô ấy, hại cô ấy thiếu chút nữa sinh non, có phải cậu điên rồi không? Cậu tưởng nếu không có đứa nhỏ thì tôi sẽ để cô ấy rời khỏi tôi sao?”
“Cái gì? Sinh non?” Tiêu Hạng kích động đứng lên, khẩn trương hỏi, “Tần Di, cô ấy có sao không?”
“Cô ấy có sao không không liên quan gì đến cậu! Cậu nhớ kỹ cho tôi chuyện này chưa xong đâu tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt!”
Nghiêm Dịch Trạch nói xong tức giận bỏ đi, Tiêu Thành Phòng nhanh chóng giữ anh lại nói tất cả chỉ là hiểu lầm bảo Tiêu Hạng nhanh nói rốt cục là xảy ra chuyện gì. Tiêu Hạng lúc này sắc mặt cũng thay đổi, “Chuyện này thật sự không liên quan đến em! Mặc kệ anh có tin hay không!”
Sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch càng ngày càng lạnh, Tiêu Hạng cắn môi nói, “Nhưng anh yên tâm, chuyện này xảy ra ở nhà họ Tiêu, cho em chút thời gian em sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!”
“Thỏa đáng?” Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh, “Nể quan hệ giữa hai nhà tôi cho cậu ba ngày!”
Nghiêm Dịch Trạch nói xong xanh mặt đẩy cửa ra ngoài.
Nghiêm Dịch Trạch vừa đi Tiêu Thành mặt lạnh hỏi Tiêu Hạng, “Có phải con làm không?”
“Không phải!” Tiêu Hạng lắc đầu, Tiêu Thành Phong rõ ràng không tin, “Không phải con thì là ai?”
Tiêu Hạng nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía phòng của em bé trên lầu, “Chẳng lẽ là…”
Sau khi rời khỏi nhà Tiêu Hạng Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng lái xe trở về bệnh viện, anh muốn trước khi Tần Di tỉnh dậy thấy anh ở đó.
Thấy phía trước là đèn xanh đèn đỏ Nghiêm Dịch Trạch muốn vượt lên nhưng không kịp nên quyết định đạp mạnh chân ga lại phát hiện ra xe không hề giảm tốc độ mà tiếp tục gào thét phóng lên phía trước.
Lúc này, một chiếc xe tải lớn chở đầy cát sỏi ở ngã tư bên trái cũng gào thét phóng tới giữa đường, giây tiếp theo như thế sẽ hung hăng đâm vào chiếc xe thương vụ màu đen của Nghiêm Dịch Trạch, một vụ tai nạn xe cộ chết người như không cách nào tránh khỏi...