Chương 52: Được làm bố!

“Cô chủ, cô chủ, cô còn ở đó không?”

“Biết rồi, cúp đây!"

Tần Di điều chỉnh tâm trạng, cố gắng bình tĩnh trả lời rồi cúp máy.

Bà Nghiêm tò mò nhìn Tần Di hỏi, “Sao? Hỏi được chưa?”

“Hỏi được rồi! Dịch Trạch đang ở cùng bạn uống say rồi ạ!" Tần Di mập mờ suy đoán nói.

“Ở với bạn? Uống say?” Lông mày bà Nghiêm chậm rãi nhíu lại, “Nha đầu, con đi xem thế nào, đi đưa nó về đi!”

“Bà nội, bà để quản gia đi được không, con có chút không thoải mái!” Tần Di khó xử lắc đầu.

“Con không thoải mái ở đâu? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

Thấy bà Nghiêm khẩn trương Tần Di khoát tay, "Không sao, không sao đâu ạ, con nghỉ ngơi sẽ đỡ thôi!”

“Vậy con nghỉ đi để bà bảo người đi đón Dịch Trạch”

Bà Nghiêm rời đi, Tần Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong một phòng riêng của hộp đêm trên tầng ba của khách sạn Nhuận Thịnh, La Kỳ nghe thấy tiếng máy bận thì sửng sốt một chút rồi nhét di động vào túi.

“Cô ấy nói gì?”

“Cô chủ nói đã biết rồi cúp máy!" “Cúp rồi?” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt có chút không được tự nhiên, hít một hơi thật sâu nói, “Hiểu rồi!"

“Dịch Trạch, vở kịch này còn diễn tiếp sao?” Lăng Lâm ngôi cách đó không xa không chäc chắn hỏi một câu ngập ngừng một chút, "Không thì em về phòng trước!”

Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày lắc đầu, mím môi nói, “Đợi đãi!”

"Được!"

Hơn nửa giờ sau, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, Nghiêm Dịch Trạch đang dựa vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở to mắt, nhìn cánh phòng bao thì thầm, “Đến rồi sao?”

“Dịch Trạch?”

“Phối hợp với tôi một chút!” Nghiêm Dịch Trạch kéo tay Lăng Lâm, ánh mắt trở nên đờ đẫn, mơ màng như nói mê gọi, “Lăng Lâm, Lăng Lâm......”

La Kỳ nhìn thấy một màn này, lập tức chạy tới mở cửa, quản gia đứng ở cửa thấy một màn trước mặt lông mày bỗng nhiên nhíu lại, “Cậu chủ, cô Lăng Lâm, hai người đầy là... “

“Quản gia, sao lại là ông?” Nghiêm Dịch Trạch ngay lập tức khôi phục bình thường, hất tay Lăng Lâm ra ngồi thẳng người gắt gao nhíu mày, “Cô chủ đâu?”

“Tôi không biết, tôi xử lý mấy chuyện ở bên ngoài thì nhận được điện thoại của lão phu nhân, nói cậu uống say, bảo tôi đến đưa cậu về!” Quản gia nghĩ đến chuyện vừa rồi nhìn thấy không hiểu hỏi, “Cậu chủ, vừa rồi cậu...”

Nghiêm Dịch Trạch phất tay quản gia gật đầu, “Vậy tôi đợi cậu dưới lâu!”

Quản gia vừa đi, sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch trở nên âm trầm, trong mắt không giấu nổi thất vọng.

“Dịch Trạch, anh không sao chứ?”

Lăng Lâm lo lắng hỏi một câu, Nghiêm Dịch Trạch quay đầu nhìn cô nói, “Cô về trước đi tôi ngồi một lát nữa!” Lăng Lâm có chút không yên lòng, từ đầu đến cuối cũng không đứng dậy, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn sắc mặt anh.

"Dịch Trạch, anh đừng như thế! Vì một người phụ nữ trong lòng không có anh thật không đảng!”

“Nói đủ chưa?” Nghiêm Dịch Trạch ánh mắt lạnh lùng, Lăng Lâm nhanh chóng ngậm miệng, cúi đầu xuống nói, “Thật xin lỗi!”

Nghiêm Dịch Trạch vốn không có tâm trạng để ý tới cô, hai tay nắm chặt, nhếch môi đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài, La Kỳ vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa rời đi Lăng Lâm ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa cười nhẹ nhàng lắc đầu, “Thú vị đấy!”

Về đến nhà, Nghiêm Dịch Trạch đẩy cửa phòng ra, sắc mặt tái xanh đi tới.

Thấy Tần Di đã nằm ngủ, còn đang ngủ rất ngon lành, không khỏi nổi giận lôi đình, ngồi trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm Tần Di, hai tay nắm chặt, trong mắt đều là không cam lòng và tức giận.

Không biết đã ngồi bao lâu, Tần Di mơ mơ màng màng mở mắt đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng tắm thì thấy một người trong bóng tối ngồi trước bàn trang điểm, cô bị doạ lập tức tỉnh táo.

Sau khi nhìn thấy rõ là anh, sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo, "Đêm hôm không ngủ, anh ngồi đây làm gì? Không biết có thể doạ chết người sao!”

Nghiêm Dịch Trạch nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên đứng dậy đi tới kéo tay cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi, “Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

Tần Di mờ mịt nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng anh đang nói cái gì.

“Đừng giả ngủ, em biết anh đang nói gì!" Nghiêm Dịch Trạch mặt rất lạnh, ánh mắt càng khiến người ta sợ hãi.

“Ai biết anh muốn nói đến cái gì, bỏ ra, tôi muốn đi vệ sinh “

Tần Di cũng không ngốc, nhìn anh thế này đã đoán được nguyên nhân, nhưng lại không có ý định để ý tới, cố ÿ giả ngu.

“Không nói rõ ràng, em đừng đi đâu hết!”

Tay anh giống như là cái kìm bắt lấy tay cô, cô có giãy dụa thế nào cùng không thoát.

Tần Di gấp gáp, hung dữ trừng anh, “Nghiêm Dịch Trạch, anh đùa đủ chưa? Mau buông tay!”

“Không buông!” Nghiêm Dịch Trạch gắt gao nhìn chằm chằm khoé miệng Tần Di đang co giật.

“Được, anh cứ muốn nói ra đúng không? Được để tôi nói cho anh biết!” Tần Di sắc mặt lạnh lẽo, “Tôi không rảnh!”

“Không rảnh? Em không quan tâm chút nào sao?” Em không quan tâm chút nào sửng sốt một chút, lông mày gắt gao nhíu lại, sắc mặt âm trầm phát sợ.

“Sao tôi phải quan tâm? Anh ở cùng ai thì liên quan gì đến tôi?” Tần Di nhìn anh cười lạnh.

Nghiêm Dịch Trạch nổi giận kéo ngã xuống giường.

“Nghiêm Dịch Trạch, anh muốn làm gì?” Tần Di vô cùng hoảng sợ nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh luống cuống hỏi. “Làm chuyện nên làm!"

Nói xong Nghiêm Dịch Trạch liên muốn cúi xuống hôn cô, nhìn thấy miệng anh ngày càng gần hơn, Tần Di đột nhiên thấy hơi buồn nôn, không biết lấy sức ở đâu ra đẩy anh ra, ghé xuống bên giường nôn khan, mặt cô nghẹn đến đỏ ửng nhưng không nôn được ra.

“Em sao thế? Chỗ nào không thoải mái?” Nghiêm Dịch Trạch đang nổi giận lập tức trở nên khẩn trương đưa tay vỗ vào lưng cô.

“Không cần anh quan tâm!" Tần Di đẩy anh ra, quay đầu thở phì phò trừng anh.

Nghiêm Dịch Trạch bất đắc dĩ cười khố, giọng anh dịu xuống, “Nào, đừng giận nữa, anh đưa em đi bệnh viện!"

“Tôi không sao!” Tần Di lại nôn khan mặc dù cô không nôn được ra nhưng trong lòng lại dễ chịu không ít, lau khóe miệng, chậm rãi ngôi xuống, tựa ở đầu giường thở.

Nghiêm Dịch Trạch lấy một chiếc gối để phía sau lưng cô lo lắng hỏi, “Em không sao thật chứ? Hay cứ đi bệnh viện kiểm tra xem sao?”

“Tôi đã nói không sao, sao anh nói nhiều thế!” Tần Di trừng mắt liếc anh khiến Nghiêm Dịch Trạch đang trầm mặt lại cười khổ, đưa tay đến dìu cô nói, “Được, chúng ta không đi bệnh viện! Muộn lắm rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

“Đừng chạm vào tôi!” Tần Di đẩy tay của anh ra đứng dậy xuống giường, Nghiêm Dịch Trạch đi theo sau cô,

“Sao muộn thế này rồi mà em không ngủ?”

“Ai cần anh quan tâm?” Tần Di quay đầu trừng mắt liếc anh, đẩy cửa phòng tắm đi vào.

Nghiêm Dịch Trạch vừa muốn đi theo, cánh cửa ầm một tiếng đóng lại trước mặt anh.

Nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước chảy, nghĩ về những gì vừa xảy ra, Nghiêm Dịch Trạch lại cười khổ: Tần Di quả thực là khắc tinh của anh, anh luôn không thể giữ bình tĩnh khi đứng trước mặt cô.

Đêm nay, Tần Di thức dậy nôn mửa rất nhiều lần, nhưng không thể nôn ra bất cứ thứ gì.

Nghiêm Dịch Trạch cũng bị giày vò một đêm, lúc dậy ăn sáng anh ngáp liên tục.

“Dịch Trạch, hôm qua con không ngủ sao?”

Bà Nghiêm lo lắng nhìn anh, Nghiêm Dịch Trạch cười cười nói, “Cũng không phải, chỉ là ngủ không ngon!"

“Gặp chuyện sao?” Bà Nghiêm nghe thế cũng cảm thấy kỳ lạ, Nghiêm Dịch Trạch vốn không phải là người có chuyện phiền lòng sẽ không ngủ được.

“Xem như thế đi! Tối hôm qua Tần Di không thoải mái, cứ buồn khan! Con cũng không biết, chút nữa con định đưa cô ấy đi bệnh viện”

Nghiêm Dịch Trạch cau mày, lo lắng nói.

“Con nói cái gì? Nha đầu tối hôm qua nôn khan sao? Con chắc chứ?”

Biểu cảm bà Nghiêm rất đặc sắc, cũng rất phức tạp, Nghiêm Dịch Trạch lông mày nhíu chặt, “Con nói thật bà nội, bà biết chuyện gì sao?”

“Bà biết thế nào được?” Bà Nghiêm không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên lắc đầu.

Nghiêm Dịch Trạch có hơi thất vọng, bà Nghiêm cười an ủi, “Con đừng khẩn trương! Không sao đâu, tý nữa con đến công ty đi, bà đưa nha đầu đi bệnh viện!”

“Nhưng... “

“Nhưng cái gì? Bà đưa nó đi mà con còn không yên lòng sao?” Bà Nghiêm nghiêm mặt, Nghiêm Dịch Trạch đành phải gật đầu đồng ý.

Cơm nước xong xuôi, anh về phòng vẫn thấy cô đang ngủ, anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô lúc này mới quay người đến công ty.

Bà Nghiêm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà, không giấu nổi ý cười trên môi.

“Lão phu nhân, bà có chuyện gì mà vui thế?” Quản gia từ bên ngoài đi vào, cười hỏi.

“Chuyện tốt, chuyện tốt đó! Nhà họ Nghiêm chúng ta sắp có thêm người rồi!"

“Thêm người?” Quản gia sửng sốt một chút, nháy mắt vui vẻ nhìn bà, “Bà nói là cô chủ mang thai cậu chủ nhỏ? Tôi không nghe lầm chứ?”

Bà Nghiêm cười lắc đầu, “Chắc là không sai! Nha đầu Tần Di nôn khan cả đêm, không phải mang thai thì là gì?”

“Tốt quá rồi! Lão phu nhân bà cuối cùng có thể lên cụ nội rồi!”

Quản gia cười không thể khép miệng, bà Nghiêm cười gật đầu nói, “Ha, chuyện này còn phải kiếm tra lại, ông đi ngay lập tức liên hệ với bệnh viện phụ sản tốt nhất, đợi chút nữa tôi muốn dẫn nha đầu đi kiểm tra”

“Tôi bây giờ đi luôn!"

Quản gia quay người chạy ra ngoài, bóng lưng nhìn không hề giống người có tuổi.

“Lão già này còn hưng phấn hơn cả tôi? Cũng không Sợ ngã gãy chân già của ông!”

Bà Nghiêm cười nhìn bóng lưng của quản gia hấp tấp mắng một câu.

Tần Di bị chuông điện thoại di động đánh thức, câm lên xem thì thấy là Tiết Vãn Tình.

“Vãn Tình, sáng sớm cậu gọi tớ có chuyện gì không?”

Tần Di ngáp một cái, nghe điện thoại thuận miệng hỏi một câu.

“Cậu vẫn còn đang ngủ sao? Hôm nay cửa hàng hoa của chúng ta khai trương mà, cậu bao giờ mới đến?”

“Khai trương? Sao tớ không biết hôm nay cửa hàng hoa của chúng ta khai trương?”

Tần Di một bên ngáp, một bên xoa rối tung tóc hỏi.

“Cậu tối hôm qua để La Kỳ gọi cho tớ mà, cậu quên rồi sao?”

“Hả, La Kỳ á?” Tần Di lúc này mới tỉnh táo, sắc mặt thay đổi nói, “Cậu đang nói đến cửa hàng hoa trên phố đi bộ sao?”

“Đúng vậy. Chẳng lẽ cậu nghĩ cửa hàng trên đường Xuân Tú sao? Bên đó phải một hai ngày nữa cơ”

“Cậu đừng để ý đến cửa hàng trên phố đi bộ!” Tần Di lạnh lẽo nói, nhớ đến đêm Nghiêm Dịch Trạch bắt nạt cô, trong lòng rất không thoải mái.

Anh cứ nói thì cô phải nghe theo chắc? Dựa vào cái gì? Dù sao, cô cũng đã quyết định không để ý tới cửa hàng hoa trên phố đi bộ kia.

“Hả? Là sao? Cửa hàng lớn thế này mà mặc kệ sao?”

“Vãn Tình, nếu cậu vẫn là bạn tốt của tớ thì đừng để ý đến nó! Cậu làm gì thì làm đi! Thôi nhé, tớ cúp đây!”

Tần Di nói xong cúp điện thoại, rời giường thay quần áo chuẩn bị xuống lâu ăn cơm.

Lúc này có người gõ cửa, là một người làm.

“Cô chủ, cô tỉnh rồi! Lão phu nhân bảo cô xuống lầu ăn cơm”

“Xuống luôn đây!"

Tần Di trong lòng căng thẳng, lúc này mới phát hiện đã gần 9 giờ, muộn thế này cô mới dậy, đợi chút nữa nói không chừng bà Nghiêm sẽ tức giận!

Ai ngờ lúc cô thay quần áo đi xuống cầu thang lại thấy bà Nghiêm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy cô xuống còn cười.

“Bà nội, thật xin lỗi, con...

“Ừ, ăn cơm đi! Nhanh không lại muộn!”

Cơm nước xong xuôi, Tần Di trở về phòng thay xong quần áo xuống lầu, bà Nghiêm cười từ trên ghế sofa đứng dậy đi tới lôi kéo tay cô, “Đi con!”

“Bà nội, chúng ta đi đâu?” Bà Nghiêm cười trả lời, “Bệnh viện! Nhanh lên đi, không bệnh viện sẽ nghỉ mất!”

Trên đường đi, Tần Di luôn cảm thấy bà Nghiêm có chuyện bé xé ra to, đêm qua cô chỉ nôn khan mấy lần, sao mà phải chạy đến bệnh viện?

Nghĩ đến ý tốt của bà cô không đành lòng từ chối.

Họ đến bệnh viện dành cho phụ nữ và trẻ em, quản gia đã sắp xếp trước nên vừa đến nơi cô đã được đưa vào phòng khám, bác sĩ trung niên hỏi cô hai câu cười nói, “Cô Tần, mấy triệu chứng cô nói hẳn là mang thai!”

“Mang thai? Không thể nào? Bác sĩ có nhầm không?”

Tần Di trừng to mắt, cô không thể tin được lại có thể có thai vào lúc này. “Nôn khan là một phản ứng tự nhiên khi mang thai, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra toàn diện một lần nữa! Cô chờ một lát, tôi viết giấy để cô cầm đi kiểm tra!"

Nữ bác sĩ trung niên cúi đầu xuống viết giấy, vừa đưa đến thì quản gia đã giành lấy đưa cho vệ sĩ đi nộp.

Ra khỏi phòng, bà Nghiêm thấy Tần Di sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhíu mày hỏi, “Nha đầu, con sao thế? Con mệt sao?”

“Không ạ, con không sao! Chỉ hơi bất ngờ” Tần Di cười lắc đầu.

“Con với Dịch Trạch giày vò như thế mà không mang thai mới là lạ đấy! Đi thôi, đừng suy nghĩ lung tung, bà đưa con đi kiểm tra"

Bà kéo cô đi kiểm tra, kiểm tra xong lại cùng cô về phòng khám.

Nữ bác sĩ trung niên liếc nhìn kết quả khám, ngẩng đầu lên cười tủm tỉm nói, “Cô Tần Di, chúc mừng cô đã được làm mẹt”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô rất rất ngạc nhiên.

Sự xuất hiện đột ngột của đứa bé này khiến Tần Di không kịp chuẩn bị thậm chí có chút luống cuống chân tay.

Nữ bác sĩ sau đó còn dặn dò những điều phải chú ý nhưng cô một câu cũng nghe không lọt tai, thậm chí mình về nhà họ Nghiêm thế nào cô cũng không biết.

Bà Nghiêm tự mình đưa cô vào phòng, để cô nằm ở trên giường, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt, lúc này mới vui vẻ đi ra ngoài.

Vừa đóng cửa vào bà bèn gọi quản gia đến.

“Lão phu nhân, bà có gì dặn dò?”

“Đi mua cho tôi ít vải bông loại tốt với các loại kim khâu!”

“Bà định tự mình may quần áo cho cậu chủ nhỏ sao? Cậu chủ nhỏ mười tháng nữa mới ra đời, may bây giờ có phải hơi sớm không?”

“Sớm cái gì mà sớm? May quần áo không cần thời gian chắc? Bây giờ tôi lớn tuổi, mắt của không tốt như trước, không chuẩn bị sớm, chờ chắt trai ra đời mới may sao? Đến lúc đó chắt tôi mặc cái gì?”

Bà Nghiêm xụ mặt dạy dỗ quản gia.

“Được, được, bây giờ tôi lập tức đi mua!” Quản gia cười gật đầu, vừa muốn quay người xuống lầu, bà Nghiêm lại gọi ông lại, “Đợi đã, để tôi đi với ông! Chuyện quan trọng thế này giao cho người làm tôi không yên tâm”

Nói xong bà Nghiêm xuống cầu thang trước. Quản gia nhìn dáng vẻ hấp tấp của bà cười lắc đầu theo sau.

Tần Di lúc ăn trưa không thấy bà Nghiêm và cùng quản gia, hỏi người làm mới biết họ đã đi ra ngoài nửa giờ trước, nghe nói là muốn đi mua gì đó.

Người làm cũng chỉ biết thế, Tần Di cũng không hỏi nhiều.

Cơm nước xong xuôi, cô vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách định chơi điện thoại thì người làm đi vào báo Tiêu Hạng tới, Tần Di nhướng mày: Anh ta giờ này đến làm gì?

“Nói với anh ta lão phu nhân không ở đây, bảo tối hãy đến”

Tần Di nói xong, chuyên tâm xem phim truyền hình.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân lại vang lên, “Cô chủ, cậu họ nói cậu ấy không phải tìm đến lão phu nhân, mà đến tìm cô"

“Tìm tôi?” Tần Di ngẩng đầu, nhướng mày

“Dạ, cậu ấy nói thế”

“Mời anh ta vào!”

Lúc Tiêu Hạng đi vào Tần Di vừa đặt điện thoại xuống, ra hiệu anh đừng khách khí ngôi đi. “Nghe nói anh tìm tôi? Có chuyện gì sao?”

“À, anh nghe anh họ nói đã mua một mặt tiền trên phố đi bộ cho em mở cửa hàng hoa, nên anh đến đây hỏi em xem cửa hàng kia còn cần nữa không? Dù sao bên kia em cũng đã trang trí xong rồi, bỏ đi cũng rất đáng tiếc!”

Tiêu Hạng nhìn mặt cô như đang dò xét.

Tần Di sửng sốt một lát rồi cười nói, “Tất nhiên cần chứ! Tiền thuê tôi đã trả rồi, anh bây giờ không phải muốn lấy lại chứ?”

“Sao thế được! Anh là người như thế sao?” Tiêu Hạng cười lắc đầu, lông mày hơi nhíu lại, “Còn cửa hàng ở phố đi bộ…”

“Tôi có một cửa hàng là đủ rồi”

Nghe câu trả lời của Tần Di, con ngươi Tiêu Hạng hiện lên vẻ vui sướиɠ, gật đầu cười nói, “Được, lúc nào khai trương nhớ nói với anh”

Tần Di nhìn chằm chằm Tiêu Hạng mấy giây, gật đầu nói được.

“Vậy anh đi trước, công ty còn có chút việc!" Nói xong Tiêu Hạng đứng dậy đi ra ngoài, Tần Di tiễn anh đến tận cổng thì đột nhiên thấy một chiếc Lincoln dài hơn ô tô đang lái đến, tiếng phanh xe chói tai vang lên dừng lại trước mặt Tần Di cùng Tiêu Hạng.

Không đợi Tần Di kịp phản ứng, Nghiêm Dịch Trạch liên mở cửa xe nhảy xuống lôi kéo tay Tần Di hôn cô thật mạnh.

“Vợ ơi anh yêu em chết mất!"

“Nghiêm Dịch Trạch, anh điên à?” Tần Di nhíu mày nhìn anh đang kích động đến khoa tay múa chân hỏi.

“Anh sắp làm bố rồi, anh vui quá, anh vui lắm!" Nghiêm Dịch Trạch kéo tay cô kích động đến run rẩy.

Tiêu Hạng sửng sốt nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang phấn khích không thể kiểm soát rồi quay sang nhìn Tần Di đang cau mày, biểu cảm phức tạp ánh mắt quái dị.