🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Di nhìn chứng nhận quyên sở hữu nhà
đất trong tay, sững người trong giây lát rồi trả lại
cho anh, “Cám ơn nhưng tôi không cần”
“Không cần” Nghiêm Dịch Trạch nhướng mày
nhưng không nhận, “Đây là khu vực đông đúc
nhất ở Nhuận Thành, không nơi nào tốt hơn ở đây
đâu”
“Tôi biết” Tần Di gật đầu nhét cuốn sổ xanh
vào tay anh, “Mặt bằng đẹp như thể này mà mở
cửa hàng hoa rất đáng tiếc, trả lại cho anh”
“Em biết không?” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt
nghiêm túc hẳn lên híp mắt nói, “Những thứ anh
đã tặng thì sẽ không lấy lại. Đặc biệt là đưa cho
vợ anh!”
“Em không lấy thì quảng đi”
Tần Di thấy anh nói kiên quyết ra vẻ muốn
ném ra bên ngoài.
“Một tờ giấy mà thôi, vứt thì vứt! Dù sao bây
giờ chỗ này trên giấy tờ cũng là của em rồi!”
Nghiêm Dịch Trạch không thèm quan tâm cười.
“Anh..” Tần Di nheo mắt nhìn anh chằm chằm,
sắc mặt tái nhợt.
“Mặc kệ em có đồng ý hay không, cửa hàng
hoa phải được mở ở đây!” Nghiêm Dịch Trạch nói
xong quay đầu nhìn về phía La Kỳ, “Sáng ngày kia
tôi muốn thấy cửa hàng hoa của cô chủ mở ở đây”
“Vâng thưa cậu chủ” La Kỳ gật đầu đáp ứng.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh nghĩ anh là ai? Dựa
vào đâu có thể thay tôi quyết định” Tần Di hét lên
với anh nhưng anh cũng không tức giận, cười tủm
tỉm nhìn cô, “Dựa vào việc anh là chồng em”
“Hừ!” Tần Di cười lạnh, anh không phải là
chồng tôi, chúng ta chưa đăng ký kết hôn”
“Thật không?” Nghiêm Dịch Trạch cười như
không cười nhìn cô chậm rãi nheo mắt lại, “Đi
theo anh, anh cho em xem cái này."
“Xem cái gì?” Tần Di hiếu kì hỏi một câu
nhưng anh cũng không nói, “Đi theo anh sẽ biết”
Nghiêm Dịch Trạch quay trở lại đường cũ, Tần
Di nghi hoặc cầm cuốn sổ xanh giấy chứng nhận
quyền sở hữu theo sau, đợi lúc anh lên xe, lông
mày cô lập tức nhíu lại hỏi, “Anh lên xe có ý gì?”
“Đồ anh muốn cho em xem ở đây, em không
muốn nhìn một chút sao?” Nghiêm Dịch Trạch
nhìn Tần Di nửa ngày không hiểu, cười hỏi lại, “Em
sợ đấy à?”
“Tôi có gì mà phải sợ?” Tần Di kiên trì lên xe,
La Kỳ nhẹ nhàng mở cửa lên xe.
Chiếc xe chậm rãi khởi động nhưng Nghiêm
Dịch Trạch vẫn bình chân như vại, như thể anh đã
quên mất phải đưa gì cho cô.
“Không phải anh muốn cho tôi xem gì đó? Đồ
đâu?”
“Đừng vội." Nghiêm Dịch Trạch cười cười, ra
hiệu cho cô hít một hơi thật sâu chuẩn bị để tâm
lý.
Cô vẫn đang không hiểu anh đang muốn làm
gì thì Nghiêm Dịch Trạch rút ra một phong bì bên
trong áo vest của anh đưa tới.
Tần Di hiếu kì nhìn rôi mở phong bì ra, khi thấy
là hai quyển số hồng thì trong lòng không khỏi
giật mình.
Giấy đăng ký kết hôn!.
Giấy đăng ký kết hôn ở đâu ra? Mà là của ai?
Chẳng lẽ là của cô và Nghiêm Dịch Trạch?
- ---------------------------