Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma (Đụng Trúng Thiếu Gia Ác Ma)

Chương 37: Cô ấy đi con cũng đi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Quỳ xuống!”

Gần như ngay lúc bà Nghiêm nói,

Nghiêm Dịch Trạch liền kéo Tần Di

không chút do dự quỳ xuống trước

mặt bà.

“Bà nội, thật xin lỗi, đây đều là lỗi

của con! Con không nên nửa đêm

chạy ra ngoài, càng không nên quay

lại, con…!”

Bà Nghiêm nhíu mày lạnh lùng

nhìn cô, “Tôi không hỏi cô, Dịch Trạch

con nói đi

“Cháu nội biết sai, mong người

trách phạt!”

“Dịch Trạch, anh…“Tần Di không

nghĩ đến anh sẽ không giải thích trực

tiếp nhận sai, nhíu mày quay đầu nhìn

anh.

Anh siết chặt tay cô, hé miệng khẽ

lắc đầu với cô, Tần Di lúc này mới

ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Thái độ nhận sai của con cũng

nghiêm túc đấy? Nhưng chuyện tối

qua con suýt nữa gây ra hậu quả rất

nghiêm trọng, bà phạt con quỳ ở đây

suy nghĩ lại, trước khi trời tối không

được đứng lên!”

“Rõ!” Nghiêm Dịch Trạch biết bà

Nghiêm đây đã là phá lệ tha thứ,

đương nhiên sẽ không nói thêm.

“Còn cô..” Bà Nghiêm híp mắt

nhìn Tần Di, ánh mắt lạnh lẽo “Xúc

động tùy hứng, cố tình làm bậy, tranh

thủ cô với Dịch Trạch còn chưa đăng

ký kết hôn thì nhanh chóng đi đi! Nhà

họ Nghiêm chúng tôi miếu nhỏ, không

giữ nổi tôn Đại Phật như cô!”

“Bà nội, con biết sai rồi! Bà phạt

con thế nào cũng được nhưng xin bà

đừng đuổi con đi!”

Tần Di không muốn đi, dù sao cô

cũng mới gả tới mấy ngày, bị đuổi đi sẽ

trở thành trờ cười cho cả tất cả mọi

người.

“Bà nội, xin bà hãy thu lại lời nói

vừa rồi!”

Nghiêm Dịch Trạch khẽ cau mày,

ngẩng đầu nhìn bà Nghiêm mặt không

thay đổi nói.

“Nếu mà bà không đồng ý thì

sao?” Bà Nghiêm híp mắt hỏi một câu,

Nghiêm Dịch Trạch lập tức nghiêm

mặt, vô cùng nghiêm túc nói, “Nếu

không thì con sẽ cùng cô ấy rời đi!”

“Dịch Trạch, anh…” Tần Di giật

mình quay đầu nhìn anh thì thấy anh

cười với cô, “Anh đã nói sẽ không để

em rời khỏi anh, anh nói được làm được!”

Tần Di lúc trước tưởng anh chỉ tùy

tiện nói, không nghĩ rằng anh lại

nghiêm túc, cảm động đỏ mắt.

Cô vừa định khuyên anh không

cần như thế thì bà Nghiêm đã mở

miệng trước.

“Giỏi, giỏi lắm!“ Bà Nghiêm tức

đến cười gắn, tay chỉ vào Nghiêm Dịch

Trạch không ngừng thở hổn hền, “Con

đúng là cháu trai của tốt của bà! Còn

dám uy hϊếp bài!”

“Con không dám uy hϊếp người,

con chỉ đang thảo luận vấn để!”

Nghiêm Dịch Trạch đúng mực nói, con

ngươi bà Nghiêm khẽ loé lên, “Con

thật sự cam lòng rời khỏi sự nghiệp lớn

của nhà Nghiêm, thật sự cam lòng bỏ

lại một mình bà sao?”

“Con không cam lòng bỏ lại

những thứ này, cũng không nỡ bỏ lại

người…” Nghiêm Dịch Trạch quay đầu

nhìn về phía Tần Di, ánh mắt kiên định

nhất từ trước đến nay, “Nhưng con

càng không nỡ rời bỏ cô ấy

“Dịch Trạch, em không đáng để

anh làm như thế! Anh không được

nhất thời nghĩ quần!”

Tần Di nhanh chóng khuyên anh

nhưng Nghiêm Dịch Trạch ngồi yên

bất động.

“Dịch Trạch, con nghĩ cho kỹ! Rời

khỏi nhà họ Nghiêm con sẽ không còn

là cậu chủ quyền thế, sẽ mất tất cả

những gì con đang có, sẽ phải làm việc

bôn ba lao lực, trong đó có những

chuyện mà con không thể tưởng tượng

nổi! Chỉ vì một người phụ nữ, con làm

như thế có đáng giá không?”

“Có đáng giá hay không cũng là

con tự mình lựa chọn! Chỉ cần hai

chúng con có thể ở bên nhau, cho dù

có khổ nữa, mệt nữa con cũng sẽ kiên

trì đến cùng!” Nghiêm Dịch Trạch kiên

quyết như thế nằm ngoài dự doán của

bà Nghiêm, bà không nghĩ tới đứa

cháu luôn tỉnh táo của bà có thể nói

những lời như thế, bà hoài nghi sang

Tần Di đang đỏ mắt, rốt cuộc trên

người có ma lực gì mà có thể để

Nghiêm Dịch Trạch liều lĩnh như thế.

“Bà nội, người giữ gìn sức khoẻ!

Con đi đây!”

Nghiêm Dịch Trạch dập đầu ba

cái trước mặt bà Nghiêm, lôi kéo Tần

Di ra khỏi phòng sách, Tần Di gấp

muốn chết, liên tục khuyên anh phải

tỉnh táo nhưng anh như không nghe

thấy, bước chân không hề dừng lại!

“Đứng lại! Hai đứa quay lại cho

bà!” Mắt thấy hai người muốn đi ngoài,

bà Nghiêm bỗng nhiên mở miệng, “Bà

còn chưa nói xong!”

Hai người đồng loạt quay đầu,

thấy bà Nghiêm hít một hơi thật sâu,

đôi mắt từ từ mở ra, đôi mắt đυ.c ngầu

của bà đầy bất lực, “Bà có thể không

đuổi Tần Di đi! Chuyện trước kia bà

cũng có thể không so đo, nhưng phải

đảm bảo với bà chuyện trước đây sẽ

không xảy ra lần nữa!”

“Bà nội, người…”

Bà Nghiêm đột nhiên thoả hiệp

làm Tần Di không dám nghĩ đến.

“Con đáp ứng người” Nghiêm

Dịch Trạch gật đầu nói, “Thế con đưa

cô ấy lên trước!”

“Ừ!“ Bà Nghiêm mặt không thay

đổi gật đầu, “Đợi chút nữa con đến

đây một chuyến bà còn có chuyện

muốn hỏi con!”

Vừa về đến phòng, thấy Nghiêm

Dich Trạch mặt mũi nhẹ nhõm nhưng

Tần Di vẫn còn sợ hãi nói, “Dịch Trạch

anh vừa rồi sao lại kích động như thế!

Bà nội…”

“Không sao rồi!” Nghiêm Dich

Trạch vỗ nhẽ tay cô, “Ngoan ngoãn đợi

anh trở về!”

“Ừm, em đợi anh!”

Tần Di nhu thuận gật đầu, đưa

mắt nhìn Nghiêm Dịch Trạch ra ngoài.

“Đền rồi à, ngồi đi!” Nghe thấy

tiếng mở cửa, bà Nghiêm cũng không

ngẩng đầu lên nói một tiếng.

Nghiêm Dịch Trạch gật đầu ngồi

xuống, thấy bà Nghiêm vẫn đang cúi

đầu đọc sách cũng không lên tiếng,

kiên nhẫn đợi.

Sau một hồi, bà Nghiêm mới khép

lại sách trong tay, nhẹ nhàng đặt ở trên

bàn trà, ngẩng đầu nhìn về phía

Nghiêm Dịch Trạch, “Biết bà tìm con vì

chuyện gì không?”

Nghiêm Dịch Trạch mặt không

thay đổi lắc đầu, bà Nghiêm nhíu mày

cười như không cười hỏi, “Dịch Trạch,

con không biết thật hay đang giả vờ

không biết? Nói đi, chuyện của nha

đầu Tần Di sao lại thế, sao con lại có

thể bất chấp hậu quả mà bảo vệ nó

như thế, chẳng lẽ nó không phải một

đứa trẻ mồ côi không có lai lịch…”

“Cô ấy thực sự chỉ là trẻ mồ côi

không có lai lịch nhưng đáng để con

làm thế!” Nghiêm Dịch Trạch cố ý

dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn bà

Nghiêm, “Bà nội, bà có tin vào tình yêu

không?”

“Ý của con là con rất yên nó, yêu

đến mức không thể kiểm chế” bà

Nghiêm bỗng nhiên cười nói, “Đứa nhỏ

này, không muốn nói cũng đừng lấy cớ

đánh lừa bà, đừng nghĩ bà lớn tuổi rồi,

đầu óc không dùng được?”

“Đó là sự thật, nếu mà người

không tin thì con cũng không biết làm

thế nào!”

Bà Nghiêm nhìn chằm chằm

Nghiêm Dịch Trạch nửa ngày, cũng

không biết thật giả nên không tiếp tục

dây dưa vấn đề này nữa, hỏi đến

chuyện anh giả ngu hơn một năm qua.

Nghiêm Dịch Trạch nhìn bà cười

bí hiểm nói, “Bà nội, không phải trong

“Nói như thế.. con gặp phải

chuyện rắc rối?” Bà Nghiêm nhíu mày

hoài nghi nhìn anh.

“Quả nhiên không giấu được bài”

Nghiêm Dịch Trạch thu lại nụ cười bất

đắc dĩ cười khổ.

“Đến cùng là có chuyện gì?”

“Con giờ cũng không biết chắc

chắn nhưng con có thể khẳng định có

người muốn con chết!” Thấy bà

Nghiêm lo lắng anh lại an ủi, “Bà

không cần lo lắng, không phải giờ con

vẫn sống tốt sao! Trên đời này người

mạng sống của con con chưa sinh ra

đâu! Con sẽ xử lý chuyện này cẩn

thận!”

“Cần thận cũng không thừa, con

không thể tự tin thái quá! Cần cái gì thì

nói với bà, bà sẽ ủng hộ con vô điều

kiện!”

“Con cám ơnl”

“Không cần cám ơn! Con đừng

giận bà nội là được, chuyện vừa rồi bà

làm thế cũng muốn tốt cho con, tốt

cho cả nhà họ Nghiêm!“ Bà Nghiêm

cười khổ, “Tần Di nha đầu này cái gì

cũng tốt, chỉ là hành động theo cảm

tính, hi vọng sau ngày hôm nay, nó sẽ

có thể thay đổi! Không thì…”

“Con hiểu ý của người, nhưng con

vẫn hi vọng bà có thể khoan dung với

cô ấy hơn nữa! Con không muốn cô ấy

phải chịu uỷ khuất!”

Ra khỏi phòng sách, Nghiêm Dịch

Trạch nhẹ nhõm hơn nhiều.

Về đến phòng, Tần Di vừa tắm rửa

xong, đưa lưng về phía anh sấy tóc,

Nghiêm Dịch Trạch rón rén đi qua, vén

tóc ôm lấy cô nói, “Thơm thật đấy!”

“Dịch Trạch, anh về rồi! Bà nội có

làm khó anh không?”

Anh thấy cô lo lắng lắc đầu cười,

Tần Di lúc này mới thở phào, “Không

sao là được rồi! Đúng rồi, anh mau đi

tắm đi! Em đã để quần áo của anh

trong nhà tắm rồi!”

“Được!”

Nghiêm Dịch Trạch tắm rửa xong

đi ra, Tần Di đang ngồi tại chỗ thay đồ

ngủ, phần lưng trơn bóng trắng nõn

đập vào mắt làm anh không thể khống

chế đi qua một tay ôm cô vào lòng.

“Anh muốn làm gì! Buông em rai

Em còn mặc quần áo! Anh đừng

nghịch!” Tần Di giật nảy mình, quay

đầu trừng mắt liếc anh một cái.

“Mặc rồi lại phải cởi, phiền lắm!”

Nghiêm Dịch Trạch cười tủm tỉm thổi

vào tai cô, trái tim cô đập nhanh hơn

nhanh chóng thoát ra khỏi anh, cảnh

giác nhìn anh.

Nghiêm Dịch Trạch cười cười, kéo

khăn tắm chui vào chăn mền vẫy vẫy

tay với cô.

“Làm gì?”

“Ngủ với anh một lúc! Một mình

anh không ngủ được!”

“Thế anh đừng có động chân

động tay đấy!” Tần Di thấy anh gật

đầu lúc này mới đi qua tiến vào chăn

mền, vừa nằm xuống liền một tay đè

cô ở dưới thân, cười tủm tỉm nói, “Vợ

ơi, chúng ta vận động đi!”

“Anh lừa…” em.

Cô còn chưa nói xong đôi môi

nóng hổi của Nghiêm Dịch Trạch đã

hôn xuống, tay cũng bắt đầu không

thành thật…

Đây là lần thứ ba hai người làm

chuyện này, sự khác biệt rõ ràng so với

hai lần trước là lần này Tần Di không

chống cự nữa.

Có lẽ đã làm nhiều lần, cô dần

quen với việc bị anh bắt nạt.

Hơn một giờ sau, Nghiêm Dịch

Trạch cuối cùng cũng bỏ qua cho cô,

hôn lên trán cô ôm cô thật chặt và khẽ

nói, “Vợ ơi em mệt rồi đúng không!

Nhắm mắt lại, chúng ta ngủ một chút!”

Không bao lâu, Tần Di liền cảm

giác anh đã ngủ say nhưng cô không

buồn ngủ lắm, nhưng cánh tay của anh

quá ấm áp lại cảm giác vô cùng an

toàn nên chỉ trong vài phút, ý thức của

cô đã bắt đầu mơ hồ.

Một giây trước khi chìm vào giấc

ngủ, cuối cùng Tần Di cũng biết tại sao

cô lại bị mất ngủ suốt đêm tại nhà của

Tiết Văn Tình: cô đã quen khi ngủ có

anh ở bên, anh không ở đây cô không

làm sao có thể ngủ ngon?

Bà Nghiêm lúc này cũng không

ngủ, nằm trên ghế dài ở ban công

nghe quản gia nói lúc ông vô tình đi

ngang nghe thấy âm thanh ngoài cửa

nở nụ cười xán lạn lắc đầu, “Hai đứa

nhỏ này cũng thật là…”

So với không khí hài hòa, yên bình

và hạnh phúc ở nhà họ Nghiêm thì ở

không khí ở khách sạn Nhuận Thịnh

có chút đè nén.

“Chị Lâm, sự việc đại khái chính là

như thế! Cậu chủ nhà họ Nghiêm vừa

mới kéo người phụ nữ kia về nhà họ

Nghiêm rồi, người theo dõi nói hai

người kia trông rất ân ái, cậu chủ nhà

họ Nghiêm từ đầu đến cuối đều kéo

tay cô ta!”

“Cô ta tốt số thật đấy, tự dưng

được người giải cứu! Nhược Lan, gửi

cái USB này cho người phụ nữ kia!”

Lăng Lâm cười lạnh ném cái USB cho

Âu Nhược Lan.

“Tôi lập tức sai người đi gửi!” Âu

Nhược Lan cất bước đi ra ngoài bị

Lăng Lâm đang sầm mặt gọi lại, “Đi

điều tra xem người đàn ông kia là ai,

nhớ đừng làm kinh động đến anh ta!”

“Hừ, đến lúc tôi xuất hiện rồi! Tần

Di cô đợi đấy, chuyện này chưa xong

với tôi đâu!” Lăng Lâm nhìn lên bầu

trời đầy nắng bên ngoài cửa sổ rồi

đứng dậy sải bước ra ngoài.

Sắp đến buổi trưa, La Kỳ gõ cửa

phòng Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di

nói có muốn gấp muốn báo cáo với anh.

Nghiêm Dịch Trạch không đành

lòng đánh thức cô nên rón rén xuống

giường mặc quần áo, vừa muốn đi mở

cửa, Tần Di bỗng nhiên mở to mắt hiếu

kì hỏi anh muốn đi đâu!

“Em tỉnh rồi? Thế mặc đồ rồi

xuống lầu ăn cơm! Anh còn chút việc

giải quyết, xong sẽ xuống ngay!”

” Dạ”

Tần Di gật đầu đưa mắt nhìn anh

ra ngoài, La Kỳ ngoài cửa sắc mặt lo

lắng, thấy Nghiêm Dịch Trạch ra mở

cửa vừa định mở miệng thì bị ánh mắt

của anh ngăn lại, “Đây không phải là

chỗ để nói, theo tôi!”

Đẩy phòng sách hơn một năm

không dùng ngồi xuống phía sau bàn

làm việc, ngầng đầu nhìn La Kỳ đóng

cửa đi tới, thuận miệng hỏi một câu,

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu chủ, tôi vô tình thấy cái này

trên Internet vài phút trước. Tôi nghĩ

rằng anh cần phải xem nó!”

La Kỳ móc ra điện thoại di động

đưa tới trước mặt Nghiêm Dịch Trạch,

anh chỉ là nhìn lướt qua, sắc mặt liền

trầm xuống.

“Ai làm?”

“Tạm thời còn không biết! Tôi vừa

nhìn thấy cái này liền đến tìm anh! Còn

chưa kịp…”

“Lập tức đi thăm dò! Mặt khác

vận dụng tất cả cách đè chuyện này

xuống!” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt

lạnh lùng nhưng vẫn hiện lên một tia lo

lắng, “Chuyện này không thể để bà nội

và cô ấy biết!”

Là Kỳ vừa đi, Nghiêm Dịch Trạch

liền bật chiếc máy tính mà anh đã

không sử dụng trong một thời gian dài,

tìm kiếm từ khóa “Con dâu nhà họ

Nghiêm” tất cả đều không ngoại lệ, lập

tức hiện lên hình ảnh tối qua người đàn

ông họ Lăng ôm lấy Tần Di đang say

xin với tiêu đề là: Con dâu nhà họ

Nghiêm say rượu làm loạn cùng người

đàn ông bí ẩn.

Nội dung của tin tức là chuyện

hôm qua nhưng được cắt câu lấy

nghĩa, ẩn ý nói tối qua Tần Di uống say

không biết gì, thân mật rúc vào người

đàn ông họ Lăng kia, sau khi rời khỏi

quán bar xa hoa thì đến khách sạn

Nhuận Thịnh mướn phòng, không đề

cập đến việc Nghiêm Dịch Trạch thời

điểm đó cũng có mặt, ám chỉ Tần Di

phóng đãng cho Nghiêm Dịch Trạch

đội nón xanh.

Nghiêm Dịch Trạch xem xong tin

tức sắc mặt càng khó coi. Anh nhìn

chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai

của người đàn ông họ Lăng trong bức

ảnh thấp giọng thì thầm, “Chẳng lẽ là

anh? Hay là… cô ta?”

Tần Di xuống lầu thì thấy Lăng

Lâm đang ngồi trên ghế sofa nói

chuyện với bà Nghiêm, sắc mặt bà âm

trầm khó đoán.

“Bà nội, cô Lăng Lâm!” Tần Di đi

xuống cầu thang tươi cười chào hỏi hai

người.

Lăng Lâm gật đầu với cô cười hỏi,

“Dịch Trạch đâu? Không phải còn

chưa dậy chứ?”

“Anh ấy còn có việc, đợi chút nữa

sẽ xuống! Cô Lăng đến tìm Dịch Trạch

sao?” Tần Di hiếu kì hỏi một câu.

Lăng Lâm mắt nhìn bà Nghiêm

sắc mặt có chút không được tự nhiên,

“Xem như thế đi!”

“Nha đầu, tối qua con ở cùng ai?”

Bà Nghiêm bỗng nhiên không đầu

không đuôi hỏi một câu, Tần Di không

nghĩ nhiều nói ở cùng với Nghiêm Dịch Trạch.

“Con chắc chứ?” Bà Nghiêm lập

tức nhíu mày sắc mặt có chút khó coi.

“Bà nội người sao thế? Xảy ra

chuyện gì rồi?”

Bà Nghiêm sầm mặt lại, vừa muốn

mở miệng thấy Nghiêm Dịch Trạch

đang xuống lầu, híp mắt nói, “Dịch

Trạch, con lên phòng sách đợi bà có

chuyện muốn nói với conl”

“Dạ!” Con ngươi Nghiêm Dịch

Trạch khẽ lóe lên, đi qua đỡ bà lên lầu.

“Việc trên mạng là thật sao?“

Vừa bước vào phòng sách, bà

Nghiêm đã thẳng thắn hỏi.

“Ai nói cho bà? Lăng Lâm?”

Người đầu tiên Nghiêm Dịch Trạch

nghĩ tới là cô ta, dù sao bà cũng không

có thói quen lên mạng, mà tin tức từ

lúc đưa lên cũng mới nửa giờ, trong

thời gian này Lăng Lâm chạy tới, ngoại

trừ cô ta anh không nghĩ ra người nào

khác.

“Ai nói với bà không quan trọng,

bà chỉ muốn biết chuyện đó có thật

không!” Biểu cảm của bà nghiêm túc

chưa từng thấy.

Là bà nội của anh, là chủ nhà họ

Nghiêm, bà nhất định phải biết rõ ràng.

Nếu là thật, cho dù Nghiêm Dịch

Trạch có muốn bảo vệ Tần Di thế nào

đi nữa bà cũng phải đuổi cô ra khỏi

nhà họ Nghiêm.

“Ảnh thì là thật! Nhưng nội dung

đã bị cắt bớt, chuyện xảy ra từ đầu đến

cuối con đều ở đó!”

Chuyện này cũng không có gì

phải giấu diếm, coi như anh không nói,

bà Nghiêm cũng sẽ điều tra ra, dù sao

cũng có rất nhiều người đã chứng kiến

toàn bộ sự việc trong quán bar tối qua.

Biểu cảm của bà Nghiêm dịu đi

đôi chút, nhìn Nghiêm Dịch Trạch hỏi,

“Thế con định làm gì? Nhưng chuyện

này liên quan đến mặt mũi nhà họ

Nghiêm chúng ta, mọi việc đều phải

cần thận!”

“Con đã bảo người đi điều tra rồi,

con tin sẽ sớm có kết quả

“Chưa đủ, bà muốn con phải giải

quyết cả hậu quả phía sau nữa, nếu

không phải uỷ khuất nha đầu Tần Di ra

ngoài ở một thời gian rồi!”

Bà Nghiêm thở dài, nếu không

phải để ý thái độ của Nghiêm Dịch

Trạch với Tần Di thì bà đã đuổi thẳng

cô ra khỏi cửa lớn của nhà họ Nghiêm.

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, con

không để cô ấy rời khỏi con!” Nghiêm

Dịch Trạch nghiêm túc nhìn bà lão, thái

độ kiên quyết làm bà nghiêm nhíu mày.

“Lẽ ra bà nên ủng hộ quyết định

của con, nhưng chuyện này liên quan

đến mặt mũi nhà họ Nghiêm, ảnh

hưởng đến uy tín của con ở công ty,

nếu cần thì phải uỷ khuất nó! Bà hi

vọng con có thể hiểu rõ, nếu mà so

sánh cả với nhà họ Nghiêm chúng ta

thì trọng lượng của nó ở trong lòng bà

mãi mãi không đủ!”

“Con sẽ xử lý tốt việc này!”

“Ừ!” bà Nghiêm gật đầu, “Đi thôi,

đừng để hai đứa đợi lâu!”

Ở tầng dưới, Lăng Lâm vẫn nói

chuyện với Tần Di nhưng cô không đề

cập đến tin tức trên mạng. Tần Di cũng

không có ý thức được chuyện tối hôm

qua đã bị cuốn vào vòng xoáy dư luận,

trở thành đề tài bàn tán của cả Nhuận

Thành.

Lúc ăn cơm, sắc mặt của bà

Nghiêm vẫn không đúng lắm, thỉnh

thoảng nhíu mày dò xét cô mặc dù

trong lòng cô tò mò nhưng cũng không

mở miệng ra hỏi.

Sau bữa ăn, Nghiêm Dịch Trạch

nói có chuyện muốn nói với Lăng Lâm,

Tần Di nhu thuận gật đầu trở về phòng.

Nghiêm Dịch Trạch cùng Lăng

Lâm một trước một sau lên lầu tiến vào

phòng sách của anh, Lăng Lâm thấy

anh vừa ngồi xuống nhíu mày hỏi,

“Dịch Trạch, bà nội chắc đã nói với anh

rồi đúng không? Tối hôm qua anh đột

nhiên rời đi bữa tiệc, các thành viên

hội đồng quản trị trong tập đoàn đã có

ý kiến với anh, nếu chuyện trên

internet không được xử lý tốt…”

“Ngõi đi!”

“Không cần, em có việc phải đi!

Nếu anh cần em làm bất cứ chuyện gì

thì cứ nói! Chỉ cần em có thể giúp ễm

cố gắng hết sức!” Lăng Lâm vẻ mặt

thành thật nhìn Nghiêm Dịch Trạch,

anh cũng nhìn cô nửa ngày cũng

không biết cô đang nghĩ gì.

“Đừng vội! Cô giúp tôi suy nghĩ

làm thế nào có thể nhanh chóng giải

quyết chuyện này!” Nghiêm Dịch

Trạch ra hiệu cho cô không cần vội,

ánh mắt như đang cầu xin giúp đỡ.

“Biện pháp đơn giản nhất là phải

uỷ khuất Tần Di một khoảng thời gian,

nhưng em thấy chắc anh sẽ không nỡ.

Bây giờ cách duy nhất là bắt đầu tìm

hiểu từ nguồn gốc vấn đề, tìm đến

người đàn ông kia vạch trần, để anh ấy

đăng một lời xin lỗi trên Internet, đem

chuyện ngày hôm qua từ đầu chí cuối

giải thích rõ ràng

“Tôi biết rồi, cám ơn!”

“Sao phải khách khí như thế? Em

lần này về cũng để giúp đỡ anh! Không

có việc gì thì em đi trước! Chốc nữa có

việc gấp phải xử lý!” Lăng Lâm cười

cười rồi quay người ra ngoài.

Nghiêm Dịch Trạch híp mắt nhìn

bóng lưng của Lăng Lâm nhíu mày,

trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, thấp

giọng thì thầm, “Chẳng lẽ là mình đoán sai?”

Gần như cùng lúc, Tần Di ở phòng

bên cạnh nhìn thấy tin tức về cô trên

điện thoại di động …
« Chương TrướcChương Tiếp »