Chương 26: Anh điên rồi

Tân Di quay đầu rời đi thì Tiết Vấn

Tình ở đằng sau thúc giục Tiêu Hạng

đuổi theo. Tần Di vừa trở lại cửa phòng

bao liền bị Tiêu hạng một tay kéo lại.

“Sao em lại sợ gặp anh thế hả?”

“Em họ Tiêu Hạng, phiền anh bỏ

sức mở cửa phòng bao, “Dịch Trạch,

chúng ta đi thôi!”

Nhưng giây tiếp theo cô lại ngần

cả người, không biết bạn trai Tiết Văn

Tình đi đâu trong phòng chỉ còn lại

một mình anh.

Lúc này anh đang nằm trên bàn

như không nghe thấy cô nói gì.

“Không nghe thấy tôi nói gì sao?

Anh dậy mau!” Tần Di chạy tới đẩy anh

nhưng anh vẫn không có phản ứng.

“Dịch Trạch, anh sao thế? Đừng dọa tôi!”

Tân Di có chút luống cuống, vừa

muốn gọi điện thoại thì thấy Tiêu Hạng

đi theo vào, “Đừng khẩn trương, anh

ấy chỉ là ngủ thϊếp đi mà thôi!”

“Ngủ thϊếp đi? Làm sao anh

biết?“ Tần Di nghi hoặc nhìn về phía

Tiêu Hạng, sắc mặt thay đổi, “Chẳng

lẽ là anh…sao anh lại làm thế!”

“Anh không muốn có người làm

phiền chúng ta!”

“Anh đến cùng muốn làm gì!”

Tiêu Hạng đi đến trước mặt Tần

Di, cười như không cười đưa tay sờ mặt cô.

Tần Di đầy ra tay anh ta ra, cảnh

giác nhìn Tiêu Hạng.

“Anh muốn em làm người phụ nữ

của anh ngay bây giờ!” Tiêu Hạng một

tay nắm lấy cổ tay Tần Di, biểu cảm

trên khuôn mặt vô cùng chắn chắn.

“Anh điên rồi! Tôi là chị dâu anh!”

Tần Di hét vào mặt anh ta nhưng

Tiêu Hạng khinh thường cười lạnh một

tiếng, “Chị dâu thì sao? Anh chỉ biết

em là người anh thích, là bạn gái đã

hẹn hò với anh ba năm! Anh tin sau khi

em thật sự trở thành phụ nữ, sẽ đưa ra

sự lựa chọn đúng dắn.”

Mắt thấy Tiêu Hạng đưa môi đến

gần, Tần Di tát thật mạnh vào mặt anh

ta cắn răng nghiến lợi nói, “Tiêu Hạng,

anh không biết xấu hổ!”

Tiêu Hạng đưa tay sờ dấu tay vừa

bị cô đánh đỏ đôi mắt anh ta lạnh lùng

nói, “Đây là em ép anh Bá Vương”

Tiêu Hạng hung hăng kéo cô vào

trong lòng cắn mạnh vào môi cô.

“Khốn nạn, anh cút cho tôi!”

Tần Di liều mạng giãy dụa, nhưng

vô ích, cô căn bản không phải là đối

thủ của một người to cao như Tiêu

Hạng, bị anh ta ăn xong lau sạch cũng

chỉ là vấn đề thời gian.

Ngay khi cô cảm thấy gần như

tuyệt vọng thì bên tai vang lên tiếng

động rất lớn, một người đàn ông cao

lớn xuất hiện phía sau Tiêu Hạng, giây

tiếp theo kéo Tiêu Hạng đang nhắm

chặt mắt mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Cô Tần cô không sao chứ?”

Tần Di lắc đầu, tò mò nhìn người

đàn ông kỳ lạ đột nhiên xông vào, tự

hỏi tại sao anh lại lao vào cứu cô vào

đúng thời điểm mấu chốt.

“Không sao thì tốt!“ Người đàn

ông gật đầu rồi quay sang khóa cửa phòng bao.

Tần Di vừa định hỏi anh muốn làm

gì, thì sau lưng lại truyền đến giọng nói

dễ nghe của Nghiêm Dịch Trạch, “La

Kỳ, cậu mà còn không đến, tôi sẽ tự

mình ra tay đấy!”

“Cậu chủ, thật xin lỗi, tôi tới

chậm!” Người đàn ông cung kính cúi

đầu xuống xin lỗi thì Nghiêm Dịch

Trạch phất tay lắc đầu nói, “Dù sao

cậu cũng đến kịp! Lần sau đừng để tôi

đợi quá lâu!”

“RõI”

“Chúng ta đi thôi!” Nghiêm Dịch

Trạch cười cười với Tần Di ra hiệu cô

đến kéo anh dậy, thấy Tần Di hoài nghi

nhìn anh và người đàn ông lạ mặt thì

anh cười nhạt đi qua ôm lấy bả vai cô,

“Nơi này không thích hợp để nói

chuyện, em đỡ tôi ra ngoài trước! Có

chuyện gì ra ngoài rồi nói!”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong liền

nhắm mắt, hơn nửa trọng lượng toàn

thân đều dồn lên người cô.

Tần Di gật đầu dồn sức đỡ anh ra cửa.

“Cậu chủ, chuyện này nên xử lý

thế nào? Có cần…”

“Cậu xem rồi xử lý đi!“ Nghiêm

Dịch Trạch cũng không quay đầu lại

phân phó.