“Em nói thế nào thì chính là thế
ấy!” Nghiêm Dịch Trạch từ chối cho ý
kiến cười cười.
Tần Di lạnh lùng nhìn anh một cái,
hít một hơi thật sâu, tâm tình kích động
mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh,
cất bước đi tới phòng vệ sinh.
“Em đi đâu?”
“Thay quần áo!”
Tần Di cũng không quay đầu bỏ
lại một câu, anh kéo cô lại lắc đầu với
cô, “Em thay ở đây đi, tôi vào đó. Thay
xong thì gọi tôi!”
Tần Di thận trọng nhìn chằm
chằm hướng phòng vệ sinh rồi nhanh
chóng thay quần áo. Cô còn sợ mình
đang thay dở thì anh anh chạy ra, kết
quả chứng minh cô suy nghĩ nhiều rồi.
Mười mấy phút sau Nghiêm Dịch
Trạch cũng không ra khỏi phòng vệ
sinh, nếu không phải cô mở cửa thấy
anh vẫn quần áo chỉnh tề ngồi trên nắp
bồn cầu ngấng đầu nhìn cô thì cô còn
sợ anh ngủ gật luôn trong đó.
“Thay xong rồi à?” Anh nhìn cô
cười, Tần Di gật đầu tò mò nhìn khuôn
mặt đẹp trai của anh hỏi, “Thay xong
sao anh không ra ngoài?”
Nghiêm Dịch Trạch ngáp một cái
rồi đứng lên, “Thay quần áo xong bỗng
nhiên thấy có chút buồn ngủi Liền ở
đây ngủ một lát! Đi thôi, đi ăn cơm!”
Vừa đi đến cửa, điện thoại di động
của Tần Di trong túi lại vang lên, là Tiết
Văn Tình gọi đến.
“Vãn Tình, có chuyện gì thế?”
“Tần Di cậu ở đâu? Có phải đang
ở nhà họ Nghiêm không?”
“Ừ, Vãn Tình tớ giờ nói chuyện
không tiện, buổi tối gọi lại cho cậu!”
Tần Di không muốn ở trước mặt
Nghiêm Dịch Trạch cùng Tiết Vãn Tình
nói chuyện điện thoại.
“Đừng mà Bạn trai tớ tối nay mời
khách, tớ muốn giới thiệu cho cậu
xem! Cậu đừng để tớ nói không giữ lời
Tần Di rối rắm, không nghĩ
Nghiêm Dịch Trạch tự nhiên lại nói một
câu, “Yên tâm đi bà nội bên này tôi sẽ nói giúp.”
Tần Di xác nhận thời gian và địa
điểm với Tiết Văn Tình sau đó mới cúp
điện thoại, tò mò hỏi anh, “Anh không
sợ tôi giống như đêm qua cả đêm
không về sao?”
“Em dám không?” Nghiêm Dịch
Trạch cười nhạt một tiếng, kéo cửa ra
đi ra ngoài.
Tần Di thấy cánh cửa đóng lại
trước mặt, cười khổ lắc đầu, “Tôi
không dám thật!”
Lúc anh quay lại Tần Di đã đổi
sang một chiếc váy thanh lịch. Anh rất
thưởng thức nói, “Rất hợp với em đấy!
Chúng ta đi thôi!”
“Chúng ta? Anh cũng đi?”
“Tôi mà không đi, em chạy mất thì
làm thế nào? Đi nhanh lên!” Nghiêm.
||||| Truyện đề cử:
Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Dịch Trạch chớp mắt rồi kéo cô ra ngoài.
Hai người vội vã đến nhà hàng đã
hẹn trước, thấy Tiết Văn Tình đang ôm
một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa
nhà hàng nhìn xung quanh thấy Tần Di
thì hưng phấn vẫy tay, “Tần Di, tớ ở đây!”
Khi thấy Nghiêm Dịch Trạch cũng
xuống theo sau thì lông mày Tiết Vãn
Tình không tự chủ nhu lại.
Sau khi chào hỏi thì bốn người
quyết định đi vào phòng bao đặt trước.
Tiết Vãn Tình lôi kéo Tần Di đi đến
phòng vệ sinh thuận tiện để bạn trai cô
chào hỏi với Nghiêm Dịch Trạch.
Vừa ra cửa, Tiết Vãn Tình liền nhỏ
giọng oán trách, “Tần Di sao cậu lại
mang cả đồ ngốc kia theo?”
“Tớ cũng không muốn nhưng nếu
không dẫn theo anh ấy thì tớ sẽ không
ra ngoài được!” Tần Di cười khổ.
“Nhưng cậu cũng không thể… a,
không sao! Dù sao cũng đến rồi, bây
giờ nói cũng không có tác dụng gì! Đi,
tớ đưa cậu đi gặp một người!”
“Ai thế?”
Thấy Tần Di ánh mắt nghi hoặc,
Tiết Vãn Tình chỉ thần bí cười, “Đợi
gặp rồi cậu sẽ biết thôi! Tớ chắc chắn
cậu gặp người kia sẽ rất vui”
Không đợi Tần Di hỏi lại, Tiết Vãn
Tình đã lôi kéo cô đẩy cửa phòng bao
thì nhìn thấy Tiêu Hạng đang ngồi một
mình trong đó kích động nhìn cô làm
cô thất vọng nhìn Tiết Vãn Tình đang
ngồi bên cạnh, “Tớ tối nay đáng ra
không nên đến đây!”