Tần Di bất an cảm thấy có gì
không đúng nhưng từ đầu đến cuối
vẫn không tìm ra manh mối.
Hôm nay là cuối tuần vì thế công
viên trò chơi rất đông người, phần lớn
là ông bà hay bố mẹ đều đưa trẻ con đến chơi.
Tần Di bị Nghiêm Dịch Trạch vẻ
mặt ngốc kéo cả đường, nhận được rất
nhiều sự quan tâm của mọi người, cho
dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều quay
đầu nhìn họ mấy lần, trong ánh mắt có
hiếu kì, có tiếc hận, cũng có chế giếu…
Tiêu Hạng đối với việc này biểu
hiện rất bình thản nhưng Tần Di lại có
chút không chịu nổi, nhất là lúc này
Nghiêm Dịch Trạch kéo chặt lấy tay cô,
thỉnh thoảng hô to gọi nhỏ, càng làm
cho Tần Di cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhưng Nghiêm Dịch Trạch dù sao
cũng giả vờ là một đứa trẻ năm sáu
tuổi nên không bao lâu đã chạy đi chơi
các loại trò chơi, thấy anh rời đi cô mới
nhẹ nhàng thở ra.
“Sắc mặt em không tốt lắm, không sao chứ?”
Tần Di quay đầu nhìn Tiêu Hạng
khuôn mặt cứng đờ cười cười nói,
“Không sao đâu!”
Tiêu Hạng nhíu mày nhìn xem cô
lắc đầu, “Anh thấy tâm trạng em không
tốt, đổi thành một người khác tâm tình
cũng không thể tốt hơn! Suy cho cùng
cũng không ai muốn ở bên một kẻ
ngốc, ra ngoài để người ta cười cho!”
“Đó là việc của tôi!” Tần Di ý thức
được anh ta muốn nói gì, mím môi đáp.
“Không, đây cũng là việc của anh
Suy cho cùng…”
“Em họ Tiêu Hạng, việc của tôi
không cần anh bận tâm!”
“Tần Di, đây là anh muốn tốt cho
em! Em vẫn còn trẻ, bây giờ còn chưa
cảm thấy! Nhưng đợi mấy năm nữa,
nhìn người ta có con có thể chạy nhảy,
em mới đột nhiên phát hiện em đã vẫn
chưa thực sự trở thành một người phụ
nữ, thật tuyệt vọng biết bao khi em là
một người phụ nữ nhưng không thể có con”
Tiêu Hạng cười khổ nhìn cô, “Anh
không muốn nhìn em khổ sở, càng
không muốn nhìn thấy em tuyệt vọng.”
“Tôi có thế nào cũng không liên
quan đến anh! Anh không cần nói nữa!”
“Em có thể làm gì? Em như thế là
huỷ hoại chính mình!”
“Anh nói xong chưa?” Tần Di cố ý
xụ mặt trừng mắt liếc anh ta một cái!
Tiêu Hạng chần chừ một lúc,
bỗng nhiên nhếch môi, “Anh biết, em
không thể chấp nhận Vân Hạ và đứa
nhỏ! Nhưng anh đảm bảo chỉ cần em
đồng ý quay về bên anh, anh sẽ đoạn
tuyệt quan hệ với họ không bao gặp họ nữa!”
Tần Di không nghĩ tới Tiêu Hạng
thế có thể nói ra những lời này, có thể
tuyệt tình như thế?
Giờ phút này, hình tượng đẹp đẽ
của Tiêu Hạng bỗng nhiên sụp đổ
trước mắt cô, còn dán thêm một cái
mác vô trách nhiệm.
Cô bỗng nhiên cảm thấy rất may
mắn vài ngày trước đã không gả cho
Tiêu Hạng, nếu một ngày nào đó cô sẽ
giống như Vân Hạ và đứa nhỏ bị Tiêu
Hạng vứt bỏ.
Tiêu Hạng hiển nhiên còn chưa ý
thức được, vẫn tiếp tục ở bên tai cô to
nhỏ khuyên cô nên suy nghĩ kỹ.
Tần Di bị anh ta nói cảm thấy rất
phiền, nhấc chân liền muốn đi tìm
Nghiêm Dịch Trạch thì Tiêu Hạng níu
lấy cô, “Từ đã anh còn chưa nói xong!”
“Bỏ ra!” Tần Di quay đầu lạnh
lùng nhìn Tiêu Hạng làm Tiêu Hạng rất
không cam tâm buông tay cô ra.
Cả một buổi chiều, Tần Di không
hề rời khỏi Nghiêm Dịch Trạch nửa
bước, càng không muốn tiếp tục cho
Tiêu Hạng bất kỳ cơ hội nào.
Từ công viên trò chơi trở lại nhà
họ Nghiêm, Tần Di và Nghiêm Dịch
Trạch lên tầng thay quần áo, một lúc
sau thấy tiếng động cơ ô tô, nhìn thấy
xe Tiêu Hạng rời đi, Tần Di lúc này mới
thở phào nhẹ nhõm, cầm quần áo ở
nhà đang muốn vào phòng vệ sinh
thay thì thấy Nghiêm Dịch Trạch cũng
đang nhìn theo xe Tiêu Hạng, trông
còn rất thất vọng.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Tần Di tò
mò nhìn anh thì thấy anh lắc đầu cười
nói, “Tôi đang nghĩ.. không biết
chuyện Tiêu Hạng nói sẽ vì em mà từ
bỏ Vân Hạ cùng đứa nhỏ, em có thấy
động lòng chút nào không?”
“Nghiêm Dịch Trạch, anh theo dõi
tôi?” Tần Di sắc mặt lạnh lẽo, trong
lòng bỗng nhiên có chút run rầy.
Nghiêm Dịch Trạch mặc dù không
ở đó nhưng lại biết Tiêu Hạng nói với
cô những gì làm cô rất bất an.
Điều này có nghĩa là cô không hề
có bất kỳ bí mật nào trước mặt anh sao?