Chương 402
“Sao dạo gần đây em dậy sớm thế?”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không trả lời câu hỏi của Vân Thiên Lâm, cô lấy một ít kem tươi cho vào miệng Vân Thiên Lâm, anh tự động há miệng nếm thử.
Mùi vị không tệ, Vân Thiên Lâm lấy một ít kem tươi, rồi vén váy Bạch Hiểu Nguyệt lên, anh đưa vào bên trong ẩm khít.
Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, hai ngón tay đó và một lớp kem…Bạch Hiểu Nguyệt chống hai tay vào thành bàn, rêи ɾỉ: “Vân Thiên Lâm, anh rút ra đi.”
Vân Thiên Lâm cười tà mị, anh rút tay ra thật, có điều anh đưa hai ngón tay lên có đọng lại một ít kem tươi trước mặt cô rồi sau đó anh liếʍ hai ngón tay ấy không khỏi cảm thán.
“Đây ngon hơn nhiều.”
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt, Vân Thiên Lâm đã nâng lên một tầm cao mới của sự biếи ŧɦái rồi. Vân Thiên Lâm không đợi chờ, anh đặt cô lên thành bếp, tách hai chân cô ra, lấy bình kem tươi xịt vào, đầu anh chui ra chui vào thân dưới cô.
Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể ngửa cổ, ghìm chặt hai bàn tay cố không rên lên tiếng.
Một buổi sáng kí©h thí©ɧ trôi qua, Vân Thiên Lâm sảng khoái nhìn trên lịch hôm nay là ngày thất tịch, anh vui vẻ đi làm. Bạch Hiểu Nguyệt vẫn như thường lệ, không chú ý đến ngày tháng. Cô chuyển sang làm mô hình nhỏ nhà cửa để gϊếŧ thời gian.
Đến giữa trưa cô nhận được tin nhắn điện thoại của Vân Thiên Lâm, anh nói cô đến địa chỉ như trong hình, anh có chút việc gấp không thể trực tiếp về đón cô được.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, để cô làm một nốt chỗ cái giường ngủ cho căn nhà xong sẽ thay đô đi. Bạch Hiểu Nguyệt không để ý đến Vân Thiên Lâm hôm nay giả thần giả quỷ như thế chỉ là vì cái gọi là Thất Tịch.
Bạch Hiểu Nguyệt trang điểm nhẹ một chút, thay đồ tươm tất rồi đi đến chỗ anh.
Vân Thiên Lâm ở bên kia ngồi trong văn phòng mà miệng không ngậm được cười, A Nham gõ cửa đi vào vừa lúc thấy Vân thiếu cười, trong lòng anh cũng vui vẻ trở nên.
“Vân thiếu, tất cả mọi chuyện đều đã được an bài hết cả, chỉ còn chờ người đến nữa thôi.” Vân Thiên Lâm gật gật đầu, trong đầu anh đang nghĩ đến lúc đó Bạch Hiểu Nguyệt sẽ vui cỡ nào.
Lúc gần đi, Vân Thiên Lâm mở ra cái hộp nhỏ bên trong đựng nhẫn cầu hôn, anh vuốt vuốt nó cẩn thận rồi mới rời đi.
Chỉ là giữa đường xảy ra một ít trục trặc nhỏ không nằm trong dự tính của Vân Thiên Lâm. Anh lo lắng trên đường đi sẽ bị kẹt xe nên mới đi sớm một chút, ai biết được vừa ra khỏi công ty thì nhận được điện thoại.
Cái giọng nói này, thiếu chút nữa phải làm Vân Thiên Lâm kinh ngạc, lúc này anh mới nhớ tới sự tồn tại của Chu Nhã Tĩnh.
“Thiên Lâm, có phải bây giờ anh đang tan làm có phải không?” Trong điện thoại là giọng điệu nhão nhoẹt như nước của Chu Nhã Tĩnh, mang theo vài ý sung sướиɠ cùng với ý cười. Cô còn đang lo lắng Vân Thiên Lâm bận rộn sẽ không tiếp điện thoại của cô.
Nghe âm thanh ồn ào, Chu Nhã Tĩnh đoán là anh đã tan làm.
“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Vân Thiên Lâm nhíu mày, anh nghĩ Chu Nhã Tĩnh và anh sau nhiều việc xảy ra, cô không còn mặt mũi gặp anh nữa mới phải.
“Anh quên hôm nay là ngày quan trọng gì rồi sao?” Chu Nhã Tĩnh ngồi trên bàn ăn, nhìn bữa tối mình tỉ mỉ chuẩn bị theo phong cách Châu Âu, cả khuôn mặt đều sáng lạng trở lên.
Ngày quan trọng? Vân Thiên Lâm cẩn thận suy nghĩ, điều đó cũng không có liên quan tới anh. Đó chỉ là quan trọng đối với cô thôi, còn với anh hiện tại quan trọng nhất là hôm nay anh nhất định phải cầu hôn với Bạch Hiểu Nguyệt.
Chu Nhã Tĩnh tràn đầy ý cười, trả lời cô là một mảnh yên tĩnh, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật của cô.