Chương 33 Trả thù cho cô
Sáng hôm sau thức dậy, Bạch Hiểu Nguyệt chuẩn bị đồ đi làm. Dù sao vết thương bị bỏng cũng không thể mặc quần, cho nên Bạch Hiểu Nguyệt mặc váy ngắn lên trên vết bỏng cho thoáng vết thương.
Người nào đó đang thắt cà vạt chỉnh sửa lại bộ vét nhưng ánh mắt cứ hướng về đôi chân trắng nõn của Bạch Hiểu Nguyệt. Tại sao từ trước tới giờ anh không nhận ra được dáng người của Bạch Hiểu Nguyệt so với những cô gái khác đẹp hơn rất nhiều. Cô không phải là người ốm nhưng cũng không phải là người mập, nói chung là có da có thịt ôm vào người rất ấm. Vậy mà lúc trước anh lại chê cô có thân hình không đẹp.
VietWriter
Nhìn chiếc váy đung đưa ngoài đôi chân thon thả đó, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, anh đi đến lập tức kéo cô ngồi trên giường. Anh không nói không rằng cởi cúc áo cô ra.
Bạch Hiểu Nguyệt bị hành động của anh làm cho dọa sợ, cô túm tay anh lại nhanh chóng nói: “A Lâm, anh làm gì vậy, em còn phải đi làm.”
Vân Thiên Lâm ngẩng đầu nhìn cô nói hiển nhiên còn gở tay cô ra: “Vết thương của em chưa lành, hôm nay em không cần phải đi làm. Anh giúp em thay đồ.”
Vừa nói Vân Thiên Lâm đã cởi đến hàng nút thứ hai. Bạch Hiểu Nguyệt không biết anh lại giở chứng gì, vết thương bỏng không phải là nặng vẫn đi lại bình thường cớ gì anh lại muốn cô ở nhà.
Cô hỏi: “Anh đừng xem em là tiểu thư có được không? Bị thương có chút nhẹ thế này bảo em ở nhà, Bạch Vân Khê sẽ đánh giá em thế nào đây?”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng ngăn cản bàn tay anh lại, không cho anh tiếp tục cởi nữa. Vân Thiên Lâm cũng không chịu thua, anh chuyển sang eo cô: “Cũng may chiếc váy này làm anh thật ngứa mắt, anh sẽ cởi nó ra trước, áo em anh không cần nữa.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm quả thật không nói đùa, anh có ý định cởi chiếc váy của cô thật. Bạch Hiểu Nguyệt động não ý chí nào lại làm cho một Vân Thiên Lâm ngọc thụ lâm phong, lạnh lùng như tảng băng lại có một ngày cứ nhất quyết cởi váy của một cô gái. Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng nghĩ ra không lẽ anh thấy chướng mắt với cái váy này lộ chân ra quá nhiều nên không muốn cho cô đi làm. Bạch Hiểu Nguyệt đè tay anh lại thăm dò hỏi: “A Lâm, chiếc váy này ngắn lắm sao?”
Vân Thiên Lâm không muốn bị Bạch Hiểu Nguyệt vạch trần tâm tư, chẳng khác nào cô ấy sẽ biết được anh đang ghen. Vân Thiên Lâm lảng tránh sang vấn đề khác nói: “Không phải, anh chỉ sợ vết thương ảnh hưởng đến sức khỏe của em nên ở nhà một ngày sẽ an toàn hơn.”
Bạch Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười, vết bỏng này nghiêm trọng đến mức không thể đi lại sao? Nhưng mà nếu như hôm nay cô không ở nhà, sẽ không xong với con người ngang ngược này. Cô nói: “Được rồi, A Lâm, em sẽ xin phép hôm nay nghỉ. Để em tự thay đồ được chưa. Tay em không bị thương.”
Vân Thiên Lâm đã chắn chắn Bạch Hiểu Nguyệt sẽ nghỉ phép làm, anh mới yên tâm buông cô ra, đứng dậy đường hoàng đỉnh đạc chẳng giống bộ dáng làm càn khi nãy nói: “Nếu như em nói sớm thì anh đâu có động tay động chân với em.”
Bạch Hiểu Nguyệt hết cách, bó tay với Vân Thiên Lâm, con người này trở thành vô lý từ khi nào vậy. Cô không thèm để ý đến anh, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Vân Khê. Tiếng nói truyền vào tai nghe đậm chất lên mặt: “Bạch Hiểu Nguyệt sao lại là cô?”
Bạch Hiểu Nguyệt tự sỉ vả trong lòng, tôi cũng không muốn gọi cho người phụ nữ như cô nhưng mà cô phải biết lấy đại cục làm trọng, xin phép nghỉ còn phải phụ thuộc vào cô ta.
Bạch Hiểu Nguyệt tươi cười nói: “Bạch Vân Khê, hôm nay tôi bị thương không đi làm được, tôi muốn xin nghỉ một ngày.”
Bạch Vân Khê nghe thế liền chế giễu: “Cô bắt đầu sợ đi làm rồi à, chỉ có như thế mà cũng đòi đấu với Bạch Vân Khê tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt tất nhiên là không chịu thua, cô nói: “Tôi bị thương là thật, chẳng có lý do gì tôi phải sợ cô cả. Ngày mai đi làm, tôi sẽ mang theo giấy khám của bệnh viện. Như vậy được rồi chứ.”
Bạch Vân Khê dường như không nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói gì, cô ta lảng sang chuyện khác: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi báo cho cô một tin buồn đó là tôi đã được thăng chức trở thành Giám đốc của bộ phận mới rồi, là giám đốc của công ty đó. Cô chẳng bao giờ có thể so sánh được với tôi. Một người là nhân viên quèn, còn một người đã là bà giám đốc.”
Bạch Hiểu Nguyệt biết tin Bạch Vân Khê trở thành giám đốc cũng chẳng có chút cảm giác gì bởi vì cô ta có là ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan đến cô. Nhưng mà chắc chăn vụ cô ta thăng chức có liên quan đến Trình Lãng, với năng lực của Bạch Vân Khê sao có thể lên tới chức đó. Bọn họ đúng là công tư không phân minh.
Bạch Hiểu Nguyệt không có hứng thú với tin tức này liền nói: “Nếu cô phê duyệt rồi, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt cúp máy ngay, không cần nghe bên kia trả lời. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn trong phòng, thấy Vân Thiên Lâm còn chưa đi làm, cô nghi ngờ hỏi: “Thiên Lâm, anh chưa đi làm sao?”
Vân Thiên Lâm đang nhìn điện thoại trả lời: “Đưa em đến bệnh viện.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa hay lại muốn đến bệnh viện kiềm tra để ngày mai còn có giấy nộp cho cô ta. Thật sự nếu nói như không để ý là giả, Bạch Hiểu Nguyệt có chút không thoải mái khi thấy Bạch Vân Khê lên chức giám đốc. Cô nói với Vân Thiên Lâm trỏng không: “Còn ngồi đó làm gì, đi thôi.”
Vân Thiên Lâm ngạc nhiên, Bạch Hiểu Nguyệt sau khi nghe điện thoại xong có chút lạ, chẳng lẽ đúng như người ta nói, phụ nữ tính khí thất thường không lường trước được, mới cách đây mấy giây vui vẻ, khi bạn không để ý đã hóa thành cơn gió mùa hạ nóng nảy.
Vân Thiên Lâm cũng không dám hỏi nhiều, nhìn về phía cô đang thay đồ, ngoan ngoãn xuống lầu lấy xe tháp tùng cô đi bệnh viện.
Lúc khám vết bỏng, cũng không có gì nghiêm trọng, tránh tiếp xúc với nước nhiều, thường xuyên thoa thuốc sẽ mau chóng lành thôi. Vân Thiên Lâm từ bệnh viện trở ra, lái xe đưa cô về nhà nói: “Hay hôm này anh cũng nghỉ ở nhà với em, một mình em chắc sẽ buồn chán lắm.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói thế quả thật là không cần: “Anh cứ đi làm đi, em ở nhà một mình được mà. Dạo này em cũng cảm thấy mình không ngủ đủ, coi như hôm nay em dưỡng bệnh vậy. Sáng nay vì em mà anh trễ làm rồi”
Vân Thiên Lâm cũng không nói gì, cẩn thận đưa cô trở về nhà, căn dặn cẩn thận cô đủ thứ nếu cần gì có thể gọi mẹ Ngô. Có đói thì xuống bếp mà ăn. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu lấy lệ, anh lại trở thành kẻ lắm lời từ khi nào, phẩy phẩy tay anh nhanh chóng rời đi.
Sau khi Vân Thiên Lâm đi làm, Bạch Hiểu Nguyệt mệt mỏi đi ngủ, cô không thường xuyên ngủ ngày lắm, nhưng mà những lúc thiếu ngủ hay mệt mỏi, ngủ ngày giúp cô trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Bạch Hiểu Nguyệt ngủ một mạch tới khi chiều tới, Vân Thiên Lâm trở về nhà vẫn còn thấy cô nằm trên giường ngủ. Anh hỏi mẹ Ngô thì cô ấy từ sáng giờ vẫn chưa ăn gì, cứ ngủ suốt như thế.
Vân Thiên Lâm nhíu mày, sợ cô bị bệnh gì đó liền trở về phòng lay cô dậy, làm gì có người nào như cô, không bệnh mà ngủ suốt cả ngày. Bạch Hiểu Nguyệt bị anh đánh thức, mở mắt mơ màng chưa tỉnh, cô ôm anh như như koala nói: “Đừng lo, em bị chệch múi giờ cho nên được một bữa, cứ ngủ nhiều như thế, em chẳng có bệnh gì cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt vâng lời rời đi. Vân Thiên Lâm cẩn thận đóng cửa phòng tắm liền phóng thích cơ thể dưới dòng nước lạnh. Có trời mới biết, khi tắm cho cô anh muốn đè cô xuống bồn tắm cỡ nào, sau đó sẽ từng trận lấp đầy, đi sâu vào trong cô. Nhưng lần trước cô vẫn chưa sẵn sàng nên anh không dám hấp tấp, đành tự mình làm tự mình chịu.
Sau khi hạ hỏa xong, anh bước đến sô pha lấy điện thoại gọi cho Cố Thần. Anh nghĩ chuyện này lâu lắm rồi, nhưng đợt trước vì quá bận cho nên vẫn chưa giải quyết được. Lần này nhất quyết không bỏ qua, anh nói: “Cố Thần, cậu giúp mình một chuyện nhé. Mình muốn công ty của Lưu Kỳ Sơn ngày mai lập tức phá sản.”
Cố Thần bắt máy câu đầu tiên nghe được lại là lời này, Cố Thần thầm chúc cho kẻ đó may mắn vượt qua đại nạn. Dây vào ai không dây vào lại đυ.ng trúng kẻ thù dai như Vân Thiên Lâm. Cố Thần không hỏi nguyên do, tại sao mà chỉ nói: “Mình biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Vân Thiên Lâm xuống lầu dùng chung bữa tối với Bạch Hiểu Nguyệt. Bọn họ sau khi ăn cơm xong, còn đi dạo xung quanh sân vườn, trở về xem phim cùng nhau mãi đến khi tối đi ngủ.
Vân Thiên Lâm mệt mỏi cả ngày chỉ muốn ôm Bạch Hiểu Nguyệt chìm vào trong giấc mộng. Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt ngủ cả ngày, bây giờ không tài nào ngủ được nữa, bị anh ôm chặt cứng chốc chốc là cô lại cựa quậy. Anh nghiêm giọng: “Em mà còn động đậy nữa, anh xử em tại chỗ.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong không dám nhúc nhích, cứ nằm yên trong lòng Vân Thiên Lâm đếm cừu rồi chìm vào giấc mộng cho đến khi trời sáng.