Chương 2

Thật vất vả mới đến được tàn tiệc, Mộc Tình Tiêu chỉ miễn cưỡng ăn được ba bốn phần no, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại bị Nhị gia gọi lại: "Tình Tiêu theo ta đến thư phòng một chuyến, ta có việc muốn thương lượng với con.”

Bước chân của nàng thoáng chốc dừng lại, Mộc Tình Tiêu âm thầm nhắm mắt lại, có chút cứng ngắc xoay người.

"Cha, có chuyện gì mà chúng con không thể nghe còn phải đến thư phòng nói riêng với tỷ tỷ vậy?" Đích nữ nhị phòng Mộc Thi Lan thân mật ôm cánh tay Nhị gia lắc lắc.

Nhị gia cười vỗ về mái tóc của nữ nhi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tình Tiêu đang cúi đầu, cho rằng nàng đang lo lắng, liền nói: "Là chuyện tốt, nhưng phải vài ngày sau mới có thể nói cho các con. Đi thôi.”

Nhị gia đi phía trước, Mộc Tình Tiêu im lặng không lên tiếng đuổi theo.

Vào thư phòng, Nhị gia đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gần đây con có liên lạc với cữu cữu không? ”

Cữu cữu của Mộc Tình Tiêu là Thẩm Đồng Phong, người nắm quyền Thẩm gia giàu nhất Giang Nam, Thẩm Đồng Phong và mẫu thân nàng Thẩm Tự Như là huynh muội ruột, tình cảm rất sâu đậm, lúc trước Thẩm Tự Như gả đến Mộc gia, họ còn đưa một nửa gia sản của gia đình mình làm của hồi môn.

Mới đầu cữu cữu còn thường xuyên lui tới Mộc gia, Mộc Tình Tiêu nhớ rõ lúc nhỏ có rất nhiều bóng dáng của cữu cữu, nhưng mà từ năm năm trước mẫu thân mất, cữu cữu đến Ninh Châu giúp nàng lo liệu hậu sự, sau đó cùng nhị thúc nháo một chút không vui, sau không còn lui đến nữa, ở Giang Châu càng ngày càng ít xuất hiện, chỉ liên lạc với Mộc Tình Tiêu qua thư từ, còn có lễ sinh nhật hàng năm.

Mấy năm trước Nhị thúc còn ý đồ thông qua Mộc Tình Tiêu hòa hoãn quan hệ, dù sao Thẩm gia giàu có như vậy, thế nhân dù có khinh thường thương nhân như nào, cũng không cách nào khinh thường Thẩm gia, người nịnh bợ cũng có, nhưng cữu cữu quyết tâm không qua lại, về sau sự nghiệp của nhị thúc bắt đầu suôn sẻ, cũng không muốn mặt nóng dí vào mông lạnh nữa*.

*Mặt nóng dán mông lạnh: Câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện, nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.

Hôm nay nhị thúc đột nhiên nhắc tới cữu cữu, nếu không có giấc mộng kia, Mộc Tình Tiêu nhất định không đoán được nguyên nhân.

Trên mặt nàng bình tĩnh, nói: "Thỉnh thoảng cháu và cữu cữu có thư từ qua lại, chuyện nhị thúc muốn nói có liên quan đến cữu cữu sao?”