Trở về phòng, Giản Ánh Nhu nằm trên giường làm sao cũng không ngủ được, vừa ngượng vừa xấu hổ.
Đêm nay cô khó khăn lắm mới gom hết can đảm mà đến phòng sách tìm Tần Kính Thiên, vậy mà còn bị Tần Kính Thiên từ chối.
Cô không tin Tần Kính Thiên không biết cô muốn làm gì, rõ ràng lúc hôn cô còn dùng sức tới vậy, thậm chí cô còn cảm thấy được anh…
Giản Ánh Nhu không nghĩ tiếp nữa, còn nghĩ tiếp thì nhất định sẽ mất ngủ cả đêm vì xấu hổ.
Đang nghĩ vậy, Tần Kính Thiên đã đẩy cửa bước vào, nghe được anh mở cửa vô cùng cẩn thận, bước đi cũng rất nhẹ nhàng, hẳn là lo lắng sẽ làm ồn rồi đánh thức cô.
Cô còn ngủ không được thì có thể bị làm ồn gì chứ?
Ghét anh quá đi!
Tần Kính Thiên nằm lên giường, kéo chăn lên đắp cho cô rồi nằm xuống bên cạnh cô, lại nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của anh.
Anh còn thở dài?
Giản Ánh Nhu buồn bực hết sức, nhấc chân lên đá qua.
Sức của cô không nhỏ, một chân đá lên đùi Tần Kính Thiên, cảm thấy anh hơi giật mình, lại nghe thấy anh nói: “Đừng quậy.”
Giọng điệu của anh nghe rất bất đắc dĩ, có chút giống với người lớn không biết làm thế nào với đứa nhóc nghịch ngợm.
Cô hậm hực thu chân lại, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Không thèm quậy với anh.”
“Giản Ánh Nhu…” Tần Kính Thiên gọi tên cô bằng giọng điệu trầm thấp, hơi dừng lại rồi nói: “Anh không hy vọng em làm bất cứ chuyện gì trái với lòng mình, em có hiểu không?”
Lúc mới đầu thì Giản Ánh Nhu không hiểu, nhưng nghe anh nói như vậy thì cô đã hiểu rồi.
Hoá ra anh là đang lo lắng cô chỉ vì thân phận của hai người nên mới đối tốt với anh, chứ không phải xuất phát từ nội tâm của mình.
Bọn họ cũng đã đăng ký kết hôn ba tháng, người đàn ông này còn chịu tuân thủ lời hứa ban đầu, còn bằng lòng chờ đợi cô, chờ cô hoàn toàn tiếp nhận anh.
Cô lại trở mình lăn đến bên cạnh anh, kéo cánh tay anh qua gối đầu lên: “Ừ, em đều hiểu.”
Nhưng mà cô cũng đâu có dối lòng, anh có hiểu không?
“Vậy ngủ đi.” Tần Kính Thiên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói.
Trong đêm tối dài đằng đẵng, có biết bao đôi nam nữ ôm nhau mà ngủ, hai trái tim nóng rực vì nhau mà đập càng nhanh hơn, nhưng lại có thể giữ lấy phòng tuyến cuối cùng.
Ngày hôm sau, lúc Giản Ánh Nhu tỉnh dậy, Tần Kính Thiên còn đang ngồi bên cửa sổ đọc báo.
Hôm nay vẫn còn mưa, không có ánh nắng chiếu vào, trông anh như khoác lên sự ưu phiền.
“Tỉnh rồi.” Vẫn giống như lúc trước, lúc cô tỉnh dậy, anh đều sẽ quay đầu nhìn qua, nhẹ nhàng chào hỏi.
Giản Ánh Nhu gật đầu.
Không tự chủ mà nhớ lại chuyện đêm qua mình chủ động dụ dỗ anh, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lại xấu hổ mà ửng đỏ lên.
Anh đứng dậy đi qua, một phát bắt lấy chân cô.
Giản Ánh Nhu sửng sốt, muốn tránh đi theo bản năng, lại nghe Tần Kính Thiên nói: “Anh nhìn xem chân em sao rồi?”
“Ò.” Giản Ánh Nhu nhỏ giọng đáp một tiếng, thì ra anh kiểm tra vết thương tối qua của cô, cô lại nghĩ ngợi lung tung.
Tần Kính Thiên hơi dùng sức nắn: “Còn đau không?”
Giản Ánh Nhu lắc đầu: “Không thấy đau chút nào hết. Cảm ơn!”
Tần Kính Thiên buông cô ra, lại nói: “Đi rửa mặt súc miệng đi. Anh đợi em ăn sáng.”
Anh lại đưa Đậu Đậu ra ngoài trước đợi cô, một ngày bình thường biết bao, một ngày bình thường đến mức khiến người ta tẻ nhạt, nhưng Giản Ánh Nhu lại rất hài lòng.
Bao nhiêu năm qua đi, cô thật sự đã tìm được cảm giác của gia đình.
Cuối cùng cũng có một người bằng lòng ở bên cạnh cô bầu bạn ngày đêm, không yêu cầu cô phải cho anh gì cả, chỉ đơn thuần ở bên cạnh cô sống qua ngày.
Nhìn bóng lưng của anh, môi của Giản Ánh Nhu hơi nhếch lên, cả khuôn mặt đều tràn đầy ý cười ngọt ngào.
Trên bàn ăn sáng vẫn là đủ loại bữa sáng dinh dưỡng như cũ, tinh tế lại ngon miệng, tâm trạng của Giản Ánh Nhu rất tốt, ăn cũng nhiều hơn bình thường.
Tần Kính Thiên đã buông đũa từ lâu, lẳng lặng nhìn cô, như thể chỉ trong một đêm, Giản Ánh Nhu này đã trở thành Giản Ánh Nhu của ba năm trước kia.
Một Giản Ánh Nhu tràn đầy nhiệt huyết, làm việc tích cực nhiệt tình, cả người từ trên xuống dưới đều tràn đầy sinh lực, trời có sập xuống cũng không thể làm cô sợ hãi.
Giản Ánh Nhu như vậy càng có sức sống, càng thêm khiến người khác không thể dời mắt, nhưng vẫn làm cho người ta muốn nâng cô trong lòng bàn tay mà che chở thật tốt.
Mà anh, bằng lòng làm người che chở cô cả đời.
“Em ăn no rồi.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh cười, nụ cười rực rỡ như tiếp thêm chút ấm áp cho khí trời lạnh lẽo này.
“Ừ.” Anh nhìn cô, hoàn toàn không thể dời mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Anh muốn đi công tác vài ngày.”
Lại muốn đi công tác nữa!
Trong lòng Giản Ánh Nhu có chút mất mát khó hiểu, nhưng không thể hiện ra ngoài, vẫn cười với anh: “Anh đi đi. Em có Đậu Đậu ở nhà với em rồi.”
Ánh mắt hai người cùng lúc nhìn sang Đậu Đậu đang ngồi xổm trên ghế, Đậu Đậu cũng phối hợp sủa gâu gâu hai tiếng, như đang nói nó sẽ ngoan ngoãn ở cùng với mẹ.
Giản Ánh Nhu ôm Đậu Đậu qua, sờ đầu của Đậu Đậu: “Cục cưng, sau này con phải sửa miệng rồi. Không được gọi là chú Tần nữa, gọi là bố. Nếu như muốn Tây một chút thì gọi là daddy.”
Nói rồi, Giản Ánh Nhu lại nhìn Tần Kính Thiên, chớp chớp mắt hỏi: “Đậu Đậu có thể gọi anh như vậy không?”
“Đương nhiên có thể!” Đây là lời trong lòng của Tần Kính Thiên, nhưng anh lại không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra rốt cuộc là anh đang nghĩ gì.
Giản Ánh Nhu lại không muốn buông tha anh như vậy, truy hỏi tới cùng: “Anh nói câu gì đi chứ.”
Giản Ánh Nhu như vậy càng có sức sống, Tần Kính Thiên càng không biết phải làm sao với cô, chỉ đành nói: “Có thể.”
“Ừ.” Giản Ánh Nhu hài lòng mỉm cười, buông Đậu Đậu ra chuẩn bị dọn dẹp rồi đi làm. Lúc về đến phòng, Tần Kính Thiên cũng đi vào, trong tay cầm cà vạt, đang định tự thắt lên cho mình. Giản Ánh Nhu nhìn qua, không khỏi nhìn chằm chằm anh.
Tần Kính Thiên chú ý đến ánh mắt của cô, nghiêng đầu qua nhìn cô: “Sao vậy?”
“Em…” Giản Ánh Nhu nhìn vào đôi mắt thâm thuý của Tần Kính Thiên, bất giác cắn bờ môi mềm mại, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt cô ngấn nước, giống như có ngàn vạn lời nói cuồn cuộn muốn nói ra, nhưng cứ khăng khăng cắn răng chịu đựng, cứ để chúng vỡ tan trong cổ họng, mãi mãi không thấy được mặt trời.
Tần Kính Thiên bị ánh mắt này nhìn đến sững sờ, chỉ cho rằng người phụ nữ này lại nghĩ đến mấy chuyện không đâu, tự mình tìm phiền não.
Anh thở dài trầm thấp, cởi cà vạt còn chưa thắt xong, đi đến bên cạnh Giản Ánh Nhu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đáy mắt của Giản Ánh Nhu, dịu giọng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ về nhanh thôi.”
Anh nói hết sức dịu dàng.
Giản Ánh Nhu nghe vậy thì mỉm cười, biết là Tần Kính Thiên hiểu sai ý. Nhưng cô cũng không nói rõ ra, chỉ mỉm cười gật đầu, rồi vươn tay lấy cà vạt trong tay Tần Kính Thiên, sau đó nhẹ nhàng thắt lên cho Tần Kính Thiên.
Em chỉ muốn thắt cà vạt cho anh một lần.
“Sau này… để em thắt cà vạt giúp anh.” Giản Ánh Nhu cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói.
Ngày xưa có đàn ông vẽ chân mày cho vợ mình cả đời, bây giờ cứ để em thắt cà vạt cho anh cả đời đi.
Bắt đầu từ đêm qua, Giản Ánh Nhu cứ như trở thành một con người khác.
Cô không còn vướng bận những ân oán trong quá khứ, cuối cùng cũng bằng lòng nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa hai người. Đối với sự thay đổi này của cô, trong lòng Tần Kính Thiên rất khϊếp sợ, nhưng so với khϊếp sợ, sự mừng rỡ kéo dài không dứt trong lòng tràn ra tầng tầng rung động, rung động đến nơi sâu nhất trong trái tim anh.