Chương 46: Sốt cao nghiêm trọng

Vì trong lòng lo lắng nên Giản Ánh Nhu sốt ruột không điều khiển tốt lực, lần này cô đánh hơi mạnh nghe một tiếng “bốp”, Giản Ánh Nhu cảm thấy tay mình cũng đau.

“Giản Ánh Nhu?” Tần Kính Thiên chậm rãi mở mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn, trong mắt chứa đầy tia máu đỏ đến đáng sợ.

“Tần Kính Thiên, anh sốt rồi. Anh mau dậy đi, chúng ta đi khám bác sĩ.” Giản Ánh Nhu ôm cánh tay muốn kéo anh dậy, nhưng anh quá nặng, cô kéo cũng không nhúc nhích.

Tần Kính Thiên cau mày liếc cô một cái rồi từ từ nhắm mắt lại, mơ màng ngủ tiếp.

“Tần Kính Thiên, anh đừng ngủ, không được ngủ nữa.” Giản Ánh Nhu không kéo anh nổi, ý thức của Tần Kính Thiên lại mơ hồ, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cấp cứu 120.

Cô còn chưa bấm số mà đã có cuộc gọi tới, màn hình di động hiện lên ba chữ Hứa Phi Tuyết, Giản Ánh Nhu nhớ mình chưa từng lưu số điện thoại của Hứa Phi Tuyết.

Không có thời gian nghĩ nhiều nên cô vội vàng nghe máy: “Thư ký Hứa…”

Hứa Phi Tuyết không đợi Giản Ánh Nhu nói hết đã vội vàng hỏi: “Cô Tần, tổng giám đốc Tần đang ở cạnh cô sao?”

Mỗi buổi sáng, Tần Kính Thiên sẽ thức dậy sớm xử lý việc gấp thông qua video ở bên kia, nhưng sáng nay lại chậm chạp không thấy người đâu, mà có rất nhiều việc đang chờ quyết định của anh.

Hứa Phi Tuyết gọi số điện thoại công việc và số cá nhân đều ở trạng thái tắt máy, thực sự không liên lạc được với Tần Kính Thiên nên cô ta mới gọi tới số của Giản Ánh Nhu.

“Thư ký Hứa, đúng lúc chị gọi đến, Tần Kính Thiên đang sốt, tình hình rất nghiêm trọng, tôi đang định gọi cấp cứu 120.” Gặp chuyện khẩn cấp, Giản Ánh Nhu lại rất tỉnh táo, cô nói rõ ràng tình hình cho đối phương.

“Cô Tần, cô không cần gọi 120, tôi sẽ lập tức tìm người tới.” Nói xong, Hứa Phi Tuyết lập tức cúp điện thoại.

Giản Ánh Nhu vứt điện thoại sang một bên rồi vội vàng xuống giường vào bếp tìm mấy viên đá trong tủ lạnh, cô dùng khăn lông bọc lại để chườm cho Tần Kính Thiên, hy vọng có thể giảm sốt cho anh.

Trở về phòng, điện thoại đang liều mạng đổ chuông, Giản Ánh Nhu cầm lên nhìn lại là Hứa Phi Tuyết gọi tới. Cô vừa kết nối đã nghe Hứa Phi Tuyết nói: “Cô Tần, tổng giám đốc Tần dị ứng với penicillin, tuyệt đối đừng cho cậu ấy đυ.ng đến thứ đó.”

Giản Ánh Nhu gật đầu: “ Được.”

Bên kia lại cúp điện thoại, khiến người ta có cảm giác Hứa Phi Tuyết không làm việc khéo léo như ngày xưa, nhưng Giản Ánh Nhu cũng không để ý.

Giản Ánh Nhu vừa cầm khăn lông bọc đá chườm lên trán Tần Kính Thiên vừa nắm chặt tay anh: “Tần Kính Thiên, vậy có dễ chịu hơn chút nào không?”



Biết anh không nghe thấy lời mình, nhưng đáy lòng Giản Ánh Nhu vẫn hy vọng anh có thể tỉnh táo trả lời cô một câu.

Một lát sau, Giản Ánh Nhu lấy túi đựng nước đá ra tự nhiên cúi người dán trán mình lên trán anh.

Hơi nóng nhiệt độ cơ thể xuyên qua da thịt truyền đến, trong phút chốc lại ấm áp làm người ta không muốn tách ra.

Lần đầu tiên Giản Ánh Nhu nhìn Tần Kính Thiên gần như vậy, cũng chăm chú đến vậy.

Anh thật sự rất đẹp, khuôn mặt đẹp trai như tác phẩm nghệ thuật được thời gian tỉ mỉ mài ra, mỗi tấc đường cong đều đầy ưu nhã và bình tĩnh, tinh tế hào phóng lại không mất đi khí chất được điêu khắc cẩn thận.

Sao có người có thể đẹp đến vậy chứ? Dù nhắm hai mắt cũng khiến người ta động lòng không thôi.

Có lẽ Giản Ánh Nhu nhìn quá chăm chú, ngay cả Tần Kính Thiên mở mắt cô cũng không phát hiện.

Chẳng biết Tần Kính Thiên mở mắt từ lúc nào, vừa mở mắt anh đã thấy Giản Ánh Nhu chăm chú tìm tòi nghiên cứu dáng vẻ của mình, anh không nhịn được lên tiếng nói: “Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói bất thình lình như tiếng sét nổ bên tai Giản Ánh Nhu, khiến mặt cô đỏ tới mang tai không cử động được.

Lúc này, cô mới giật mình phát hiện mình cách Tần Kính Thiên rất gần, chóp mũi chạm nhau, nhiệt độ cơ thể hòa hợp, còn nghe thấy tiếng hít thở. Mặc dù lúc này ánh mắt Tần Kính Thiên dịu dàng nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén chiếm lấy trái tim cô.

“À.” Cô khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng né ra như bị điện giật.

Nhưng Tần Kính Thiên không muốn cứ vậy mà bỏ qua cho cô, tốc độ của anh như một con báo đang săn mồi nhanh chóng dùng tay nâng ót Giản Ánh Nhu đẩy tới phía mình, sau đó anh hung hăng hôn xuống.

Động tác của anh nhanh như vậy khiến Giản Ánh Nhu không kịp phản ứng.

Hai môi ép vào nhau, liều mạng vuốt ve.

Thời gian vào giờ phút này lại ngọt ngào thơm ngát.

Trái tim bị chiếm lấy mạnh mẽ một lần nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, Tần Kính Thiên mới buông Giản Ánh Nhu đang liên tục thở dốc ra. Anh cẩn thận nâng mặt Giản Ánh Nhu lên, đầu ngón tay to lớn nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi sưng đỏ ướŧ áŧ kia, thản nhiên cười một tiếng.

Giản Ánh Nhu vẫn thở hổn hển, mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô còn chưa thưởng thức kỹ càng thì đã kết thúc.



Hai mắt mở to, cô không thể tưởng tượng nhìn Tần Kính Thiên, đôi môi đỏ mọng hé mở đang muốn nói gì đó lại bị đầu ngón tay của Tần Kính Thiên đè lên.

“Anh cần nghỉ ngơi.” Tần Kính Thiên cười nói rồi sau đó yên lặng buông Giản Ánh Nhu ra, tự nằm xuống và ngủ tiếp.

Giản Ánh Nhu hơi khó hiểu, nhìn dáng vẻ lại ngủ mê man của Tần Kính Thiên vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhưng nhất thời tay chân đứng đó không biết để đâu.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Chuông cửa này mô phỏng âm thanh tự nhiên làm Giản Ánh Nhu đang xấu hổ như trút được gánh nặng, cô vội vàng chạy tới cửa lại nghe sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn quyến rũ của Tần Kính Thiên: “Mặc áo khoác vào.”

Giản Ánh Nhu dừng bước quay đầu, Tần Kính Thiên vẫn nhắm chặt hai mắt yên tĩnh tựa như chưa từng nói gì.

Giản Ánh Nhu ngây người quay đầu lại, hồi lâu cô mới nâng tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi còn hơi rát của mình, sau đó dùng giọng nói chỉ có mình nghe được đáp: “ Ừ, em biết rồi.”

Nhìn lại quần áo ngủ trên người, quả thật không thể gặp khách được, cô vội vàng cầm áo khoác choàng vào rồi mới ra mở cửa.

Giản Ánh Nhu nhìn qua mắt mèo thấy Hứa Phi Tuyết và Lưu Phó Duy đến thì vội vàng mở cửa.

Cửa nhà mở ra, đám người Hứa Phi Tuyết lập tức vọt vào, thậm chí còn chưa lên tiếng chào hỏi Giản Ánh Nhu mà đã lao tới phòng ngủ.

Giản Ánh Nhu giật mình rồi vội đi cùng, chỉ thấy có bác sĩ đã cầm ống tiêm thuốc cho Tần Kính Thiên.

“Các người làm gì vậy?” Giản Ánh Nhu không biết mấy người mặc áo khoác trắng này, vừa vào nhà đã tiêm thuốc cho Tần Kính Thiên đang hôn mê bất tỉnh, cô không kịp suy nghĩ đã muốn ngăn cản.

Hứa Phi Tuyết ngăn cô lại: “Giản Ánh Nhu, bọn họ là bác sĩ tư nhân của tổng giám đốc Tần theo bên cạnh cậu ấy đã nhiều năm, nên rất rõ tình trạng cơ thể của tổng giám đốc Tần, mong cô đừng quấy rầy bọn họ.”

Giản Ánh Nhu không để ý Hứa Phi Tuyết đã đổi xưng hô với cô, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện cũng hơi lạnh lùng. Cô chỉ lo cho an toàn của Tần Kính Thiên thôi.

Nhìn những người này làm tới làm lui mà mình lại không giúp được gì, thậm chí còn bị bọn họ coi như người ngoài không cho cô đến gần. Giản Ánh Nhu mím môi, trong lòng có chút khó chịu, dường như mỗi người đều theo bên cạnh Tần Kính Thiên nhiều năm. Mỗi người đều hiểu anh, vậy mà cô thân là vợ Tần Kính Thiên lại chẳng biết gì về anh cả.

Sau khi tiêm thuốc xong, vài bác sĩ đặt Tần Kính Thiên lên cái cáng họ mang tới rồi nâng lên mang đi.

Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, Giản Ánh Nhu chưa kịp khôi phục tinh thần thì Tần Kính Thiên đã bị đưa đi mất rồi.