"Tôi..." Tần Kính Thiên giật giật môi mỏng nhưng không nói gì thêm, chẳng qua con ngươi dưới gọng kính vàng có chút sâu thẳm khó hiểu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giản Ánh Nhu, im lặng suy nghĩ mấy giây mới xoay người đi về phía phòng làm việc.
Ba năm gần đây, một mình Giản Ánh Nhu ở trọ bên ngoài, mấy món ăn thường ngày vô cùng thành thạo, nhanh chóng mang hai món ăn một món canh lên bàn.
"Tần Kính Thiên, ăn cơm được rồi." Giản Ánh Nhu cẩn thận gõ cửa phòng làm việc, không nghe thấy ai trả lời nên nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng làm việc, Tần Kính Thiên đang gọi điện thoại, anh nói: "Những chuyện này cậu cứ xem rồi mà xử lý, không cần chuyện gì cũng báo cáo với tôi."
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với ánh mắt của Giản Ánh Nhu, anh lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ăn cơm được rồi." Giản Ánh Nhu mỉm cười, thật sự không dám đối mặt với anh.
"Tôi đến dây." Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Hai người ngồi đối diện nghiêm túc ăn cơm, ai cũng không mở miệng đánh vỡ sự yên lặng, bầu không khí lúc này rất ngột ngạt.
Nhiều lần Giản Ánh Nhu giật giật môi muốn tìm điểm đề tài trò chuyện một chút, nhưng đối diện với sắc mặt lạnh nhạt của Tần Kính Thiên, cô lại nuốt những lời đó vào.
Sau khi ăn xong, Tần Kính Thiên chủ động nói để anh rửa chén, Giản Ánh Nhu cũng không từ chối. Anh bằng lòng chia sẻ việc nhà với cô, sao cô lại từ chối chứ.
Từ dáng vẻ vụng về của Tần Kính Thiên là có thể nhận ra, chắc chắn trước kia anh chưa từng làm những chuyện này.
Nhưng mà vậy cũng đúng, tổng giám đốc một công ty tổng lớn như vậy, làm sao có thể làm những chuyện vặt vãnh như rửa chén.
Xoảng...
Nghe trong phòng bếp truyền ra tiếng chén vỡ, Giản Ánh Nhu lập tức đứng dậy đi vào
Đập vào mắt là hình ảnh Tần Kính Thiên sững sờ cầm một mảnh chén vỡ trên tay.
"Hay là để tôi làm đi." Giản Ánh Nhu đi tới, muốn cầm lấy mảnh chén trên tay Tần Kính Thiên.
"Không cần, tôi làm là được." Tần Kính Thiên né tay Giản Ánh Nhu, giọng vẫn không hề biến hóa.
"Tần Kính Thiên, thật ra thì..." Giản Ánh Nhu đối diện với ánh mắt kiên trì của Tần Kính Thiên, không có cách nào nói ra, không thể làm gì khác hơn là gật đầu lui ra khỏi phòng bếp, để anh tiếp tục.
Mặc dù hai người đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng đối với Giản Ánh Nhu mà nói, Tần Kính Thiên vẫn chỉ là một người đàn ông không quen thuộc cho lắm.
Cô muốn hiểu anh, biết mọi chuyện về anh, cố gắng hết sức làm một người vợ đạt tiêu chuẩn.
Chẳng qua thân phận của anh như vậy, cô thật sự vẫn có thể ôm ý tưởng ban đầu lúc kết hôn và đến gần anh sao?
Giản Ánh Nhu ngồi xuống trong phòng khách, cầm điều khiển từ xa mở ti vi lên, tùy tiện chọn một kênh.
Lúc xem ti vi, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, xuyên qua cửa kính thấy Tần Kính Thiên đang nghiêm túc tập trung rửa chén.
Trong lòng cô lại lặng lẽ thở dài một tiếng, hóa ra lúc rửa chén, người đàn ông này cũng có hình tượng như vậy.
Có lẽ ánh mắt Giản Ánh Nhu quá mức nóng bỏng, Tần Kính Thiên đột ngột quay đầu nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, Giản Ánh Nhu thấy trong mắt Tần Kính Thiên hơi lạnh lẽo, rồi sau đó biến thành nụ cười lịch sự không thể bắt bẻ.
Nhìn lén bị đối phương bắt được, Giản Ánh Nhu hơi đỏ mặt, sau đó cũng lễ phép cười yếu ớt.
Giản Ánh Nhu lại chuyển tầm mắt vào bộ phim trên ti vi, nhưng trong đầu toàn nghĩ đến Tần Kính Thiên.
Người đàn ông này quyết đoán trong công việc, rửa chén cũng có thể hấp dẫn như vậy, tóm lại khi nào mới thấy anh mất hình tượng chứ?
Thu dọn phòng bếp xong xuôi, Tần Kính Thiên quay lại phòng khách, thấy Giản Ánh Nhu đang sững sờ. Anh nhìn chằm chằm và gương mặt xinh xắn của cô, qua mấy giây mới lên tiếng: "Giản Ánh Nhu."
"A..." Giọng nói dễ nghe của Tần Kính Thiên kêu tên cô, Giản Ánh Nhu cảm thấy vô cùng êm tai, lúc này lại cảm thấy gương mặt nóng lên.
Tần Kính Thiên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: "Có một số việc tôi muốn nói trước với cô."
"Được." Giản Ánh Nhu nói. Cô cũng đang muốn trò chuyện với anh một chút, nhân cơ hội này nói rõ ràng luôn đi.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Kính Thiên quét Giản Ánh Nhu từ đầu đến chân, sau đó anh mới chậm rãi mở miệng: "Giản Ánh Nhu, hôm nay ở công ty..."
"Công và tư rõ ràng, tôi hiểu điều này. Thật ra thì tôi cũng không muốn để mấy người trong công ty nói này nói kia vì quan hệ riêng của chúng ta." Tần Kính Thiên vẫn chưa nói hết, Giản Ánh Nhu đã cắt đứt lời anh.
Cô cố gắng làm việc ở công ty này ba năm mới có được thành tích như hôm nay, vẫn muốn dựa vào nỗ lực của chính mình để tiếp tục tiến lên, không muốn có sự thay đổi gì vì Tần Kính Thiên.
Tần Kính Thiên bình tĩnh, chỉ là con dưới dưới gọng kính vàng thoáng qua một tia sáng khó phát hiện: "Về thân phận tổng giám đốc công ty Khoa học kỹ thuật Sáng Tân, tôi không hề cố ý giấu cô. Hôm nay nhìn thấy cô trong trường hợp đó, tôi không biết ý cô thế nào cho nên không công bố với bên ngoài, nhưng tôi không hề nói là tôi muốn tiếp tục giấu giếm chuyện này."
"Tôi biết." Giản Ánh Nhu gật đầu nói tiếp: "Đối với tôi, công việc và cuộc sống hoàn toàn tách ra, tôi không muốn lẫn lộn cuộc sống riêng tư vào công việc."
Cô và Tần Kính Thiên đăng ký kết hôn là chuyện riêng của hai người họ, Giản Ánh Nhu cảm thấy hoàn toàn không cần cố tình tuyên bố với mọi người trong công ty.
Thứ nhất là cô không muốn để công việc của mình bị ảnh hưởng. Thứ hai, cô cũng không xác định cuộc hôn nhân với Tần Kính Thiên có thể đi được bao xa.
Nhìn sắc mặt kiên Quýết của Giản Ánh Nhu, Tần Kính Thiên dừng một chút rồi nói tiếp: "Cô có nói với người nhà chuyện chúng ta kết hôn không?"
Giản Ánh Nhu lắc đầu, không muốn nhiều lời về người nhà.
"Tôi vừa tiếp nhận công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, trên tay có một số việc riêng phải đích thân xử lý. Nếu như cô không ngại, qua khoảng thời gian này tôi muốn đến thăm bố mẹ vợ với cô." Anh nói, sắc mặt và giọng nói bình tĩnh giống như đã sớm nghĩ đến chuyện Giản Ánh Nhu vẫn chưa nói với người nhà về chuyện này.
"Không cần." Giản Ánh Nhu trực tiếp từ chối, nhưng lại cảm thấy lời này không ổn, vội vàng giải thích: "Tôi và người nhà xảy ra một số chuyện, lâu rồi không liên lạc, chuyện này cứ để sau này hãy nói."
Nhà ư?
Mỗi lần nghĩ tới từ này, trái tim Giản Ánh Nhu sẽ đau âm ỉ, làm cô khó thở.
Từ sáng sớm kia ở ba năm về trước, ngôi nhà đó đã không còn là nhà cô nữa, cô cũng chưa từng về đó nữa.
"Giản Ánh Nhu." Tần Kính Thiên nặng nề gọi tên cô, còn nói: "Sau này cô không chỉ có một mình nữa, cô còn có tôi."
Giọng điệu của Tần Kính Thiên hờ hững, nhưng vì tiếng nói đã êm tai, vì vậy miễng cưỡng tăng thêm một chút cảm giác khác biệt.
Rõ ràng câu này không phải là lời tỏ tình, nhưng lại làm cho tim Giản Ánh Nhu dâng lên hàng loạt mùi vị khó tả bằng lời.
Mặc dù mấy năm qua cô vẫn cắn răng đi về phía trước, nhưng mỗi lúc đêm khuya vắng người, nghĩ đến chuyện kia vẫn không tránh được chua xót khổ sở trong lòng, cũng từng yên lặng rơi nước mắt.
"Giản Ánh Nhu." Im lặng một lúc lâu, Tần Kính Thiên mới lên tiếng lần nữa: "Chúng ta đã là vợ chồng rồi, tôi thật sự muốn bên em trọn đời."
Không ngờ đột nhiên Tần Kính Thiên lại nói như vậy, Giản Ánh Nhu sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, đối mặt với ánh mắt vô cùng chân thành của anh, cô cũng nói: "Tôi cũng đã quyết định muốn bên anh cả đời."
Tần Kính Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, dừng mấy giây rồi nói: "Vậy thì, Giản Ánh Nhu, cô có thể đồng ý với tôi là mặc kệ chuyện gì xảy ra. cô cũng không nên tùy tiện đòi chia tay không?"
"Vâng!" Giản Ánh Nhu nặng nề gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng làm một người vợ đủ tiêu chuẩn."
Không nên tùy tiện đòi chia tay cũng là suy nghĩ trong lòng Giản Ánh Nhu, giờ phút này chính miệng Tần Kính Thiên nói ra khiến cô cảm thấy rất yên tâm.