“Không thấy?” Tần Kính Thiên lật tờ báo trong tay, không thèm ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy, cậu chủ.” Thím Lưu hoảng loạn gật đầu.
“Bảo Chung Minh Thành linh hoạt một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi trước tiên. Nếu là gây chuyện như ngày hôm qua, có trói cũng phải trói nó về.” Tần Kính Thiên buông tờ báo trong tay, đứng dậy đi đến phòng ăn.
“Dạ vâng.” Thím Lưu liên tục gật đầu.
Tần Kính Thiên nhàn nhã ăn xong bữa sáng một mình, rồi để ông Ngụy tài xế đưa anh đi đến Khoa Học Kỹ Thuật Sáng Tân.
Tần Kính Thiên mới vừa đi, Tần Ngọc Khuê đã nghênh ngang đi từ trên lầu xuống, ôm thím Lưu làm nũng: “Thím Lưu, cảm ơn thím đã giúp tôi một việc lớn như vậy. Tôi thật sự yêu thím muốn chết.”
Trong lòng thím Lưu còn sợ hãi, nói: “Vừa nãy làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng cậu chủ đã biết chúng ta lừa cậu ấy.”
“Anh ấy không phải thần tiên, sao có thể biết tôi ở trên lầu.” Tần Ngọc Khuê vừa nói vừa lấy nón và kính râm: “Thím Lưu, tôi đi đây, chờ tôi quay xong bộ phim này sẽ mời thím ra ngoài chơi.”
“Cô chủ ăn bữa sáng rồi hãy đi.” Bà ấy còn chưa kịp nói xong, Tần Ngọc Khuê đã sớm chạy đi xa.
Vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của Tần Kính Thiên, Tần Ngọc Khuê không muốn ở lại chỗ này nhiều thêm một giây nào nữa.
Ra cửa biệt thự cần phải đi qua một con đường, có một chiếc Bentley màu trắng bạc im lặng dừng ở một nơi, nếu không chú ý nhìn thì vốn không nhận ra.
Nhìn thấy Tần Ngọc Khuê kích động chạy ra, ông Ngụy tài xế đã nhìn cảm xúc của Tần Kính Thiên kia qua gương chiếu hậu: “Cậu chủ, có cần để vài người đi theo cô chủ hay không?”
Tần Kính Thiên nhấc tay xoa huyệt thái dương, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng dáng xinh đẹp càng lúc càng chạy xa: “Để Chung Thành Minh dẫn theo người bảo vệ em ấy, không cho phép xảy ra chuyện giống như tối qua.”
Sau khi nói xong, Tần Kính Thiên lại gọi một cuộc gọi: “Sắp xếp người đại diện tốt nhất của công ty cho Polaris, phái hai người thông minh lanh lợi một chút làm trợ lý cho cô ấy. Điều quan trọng nhất là kịch bản cô ấy nhận cần phải có chừng mực và được khống chế kỹ càng nghiêm khắc, hôn môi cũng không được.”
Chút trò trẻ con của cô nhóc kia, anh vừa nhìn là đã biết cô ấy nghĩ gì rồi.
Có điều đúng như cô ấy đã nói, cô ấy đã trưởng thành, cô ấy cũng có việc mình muốn làm. Người anh trai như anh hẳn nên buông tay để cô ấy trải nghiệm, không thể luôn giám sát mọi chuyện của cô ấy giống như trước kia.
Bởi vì không gọi được vào điện thoại Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu luôn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì, tối hôm qua cô đã ngủ không ngon.
Sáng nay, cô thức dậy rất sớm, mang đôi mắt gấu trúc đi vào công ty.
Khi tới đại sảnh ở tầng một, cô không lập tức đi lên lầu, mà tìm một vị trí ngồi xuống, muốn tận mắt xác nhận Tần Kính Thiên bình an.
Có lẽ chờ khoảng được nửa tiếng, nhân viên lục tục đi vào, một nhóm rồi một nhóm đi lên lầu, cuối cùng Giản Ánh Nhu đã nhìn thấy Tần Kính Thiên dẫn Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết đi vào.
Nhìn thấy anh không có việc gì, cuối cùng trái tim đang treo lên của Giản Ánh Nhu cũng rơi xuống. Cô nhìn anh một cái, rồi lặng lẽ đi vào trong đám người, giả vờ không nhìn thấy anh.
“Tổng giám đốc Tần buổi sáng tốt lành!” Đoàn người đều vội vàng chào hỏi Tần Kính Thiên.
Tần Kính Thiên hơi liếc mắt, vừa nhìn đã thấy được Giản Ánh Nhu trong đám người, thấy sắc mặt của cô không tốt, anh lại liếc nhìn Hứa Phi Tuyết một cái.
Hứa Phi Tuyết lập tức hiểu được ý của cấp trên cười nói: “Giản Ánh Nhu, tổng giám đốc Tần muốn tìm hiểu dự án cùng cô, cô đến đây đi cùng với chúng tôi đi.”
Đột nhiên bị điểm danh, Giản Ánh Nhu ngẩn ra một chút, biết rõ Tần Kính Thiên không có chuyện gì cần tìm cô, nhưng mà cô cũng không thể nói thẳng ra ngay trước mặt nhiều người như vậy. Cô đành phải ngoan ngoãn đi qua, rồi cùng vào thang máy với Tần Kính Thiên.
Trong thang máy có thể chứa được mười mấy người, bốn người đứng cũng không chen chúc, nhưng mà Giản Ánh Nhu lại cảm thấy đứng thế nào cũng không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của một vài người luôn dừng ở trên người cô.
Nếu chỉ có cô và Tần Kính Thiên, cô còn có thể chủ động tìm cớ nói chuyện. Lúc này còn có Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết, Giản Ánh Nhu thật sự không biết nên nói gì.
Hứa Phi Tuyết là người thông minh, lập tức ấn vào tầng lầu gần nhất: “Tổng giám đốc Tần, tôi và Lưu Phó Duy muốn đi tìm giám đốc Từ bộ phận PR bàn bạc chút việc, không đi lên cùng với anh nữa.”
Cửa thang máy vừa mở, Hứa Phi Tuyết và Lưu Phó Duy nhanh chân chạy đi, để lại không gian cho hai vợ chồng Tần Kính Thiên.
Trong thang máy, Tần Kính Thiên nhìn chằm chằm Giản Ánh Nhu, sau khi im lặng mất một lúc, mới nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Giản Ánh Nhu cúi đầu không hé răng.
Tần Kính Thiên kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm chặt, sau giọng kính màu vàng là đôi mắt ngập tràn ý cười: “Nhớ anh vậy sao?”
Giản Ánh Nhu đẩy anh ra: “Ai nhớ anh?”
Tần Kính Thiên hơi nhướng mày, vươn tay sờ đầu cô: “Thật sự không nhớ?”
Giản Ánh Nhu đẩy tay anh ra: “Anh đừng lộn xộn, có camera.”
Tần Kính Thiên nhướng mày: “Thì có sao?”
Giản Ánh Nhu trừng mắt lườm anh, giơ tay ấn tầng mười chín, nếu bị người khác trong công ty nhìn thấy cô ở cùng anh, cô lại sẽ trở thành hồ ly tinh đoạt đàn ông của người khác.
Một tay Tần Kính Thiên túm Giản Ánh Nhu trở về: “Vì sao ngủ không ngon?”
“Anh nói xem là vì sao?” Nhắc tới nguyên nhân ngủ không ngon, trong lòng Giản Ánh Nhu đã bắt đầu cảm thấy tủi thân.
Tối hôm qua gọi cho anh điện thoại luôn báo bận, hại cô cho rằng Cố Hoàng Hải dùng thủ đoạn gì đó với anh. Lo lắng cả đêm ngủ không ngon giấc, mà anh còn không biết xấu hổ hỏi vì sao cô ngủ không ngon.
“Đang tức giận vì tối qua anh không ở cùng em sao?” Thấy Giản Ánh Nhu thở phì phò, Tần Kính Thiên cũng chỉ có thể nghĩ được lý do này.
Leng keng…
Thang máy ngừng ở tầng mười chín, cửa mở.
Giản Ánh Nhu mím môi ai oán liếc nhìn Tần Kính Thiên một cái, xoay người bước ra.
Tần Kính Thiên đứng trong thang máy một mình, khóe môi khẽ nhếch lên, anh tuyệt đối không ngờ rằng chỉ mới một thời gian ngắn mà Giản Ánh Nhu đã không thể rời khỏi anh.
Sau khi Cố thị tuyên bố không hợp tác với Khoa học kỹ thuật Sáng Tân, có rất nhiều công ty hay qua lại với Khoa học kỹ thuật Sáng Tân cũng đều mập mờ hoặc nói rõ ràng sau khi hợp tác xong dự án này, thì sẽ không còn cơ hội hợp tác lần sau.
Công ty hợp tác lúc trước bây giờ không đặt các đơn đặt hàng mới. Trong nhất thời, bộ phận kinh doanh mà Giản Ánh Nhu làm việc đã rơi vào thời kỳ cực kỳ âm u.
Những đối tác cũ không đặt đơn hàng mới, nhưng khi đi mở rộng các mối làm ăn mới, thì đến mặt người phụ trách của đối phương cũng không nhìn thấy là đã thẳng thừng thể hiện không muốn hợp tác với Khoa học kỹ thuật Sáng Tân.
Cả bộ phận kinh doanh đều rất rãnh rỗi, Giản Ánh Nhu rảnh đến không có việc gì làm. Vì thế lấy các dự án Khoa học kỹ thuật Sáng Tân đã làm lúc trước ra đọc, cũng là vì để học tập kinh nghiệm, nâng cao trình độ của mình.
“Trời ơi, vì sao chứ?” Đột nhiên trong văn phòng có người kêu lên, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người nhìn sang.
Giản Ánh Nhu cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nhân viên thực tập Phùng Thi Âm đang che miệng lại hét lớn, vẻ mặt của cô ta không nhìn ra là khó chịu hay vui vẻ.
Lâm Tố Uyên là người thích ồn ào, nhanh chân chạy lại gần: “Có chuyện gì vậy?”
Phùng Thi Âm chỉ vào màn hình máy tính nói: “Weibo đưa tin, nữ thần mới của tôi đang yêu đương. Sao cô ấy có thể yêu đương nhanh như vậy chứ? Tôi vừa thích cô ấy, sao cô ấy lại yêu đương chứ?”
“Polaris? Chính là Polaris mà gần đây mới quay một bộ phim thần tượng thanh xuân, cực nổi tiếng kia sao?” Lâm Tố Uyên di chuyển con chuột nhìn mấy tấm ảnh chụp: “Ôi, bóng lưng của người đàn ông này rất quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.”