Giản Ánh Nhu nói ra đáp án này, Tần Kính Thiên vô cùng vừa lòng, trước mặt mọi người ôm lấy đầu cô rồi lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nhiều người xung quanh đều nhìn thấy, Giản Ánh Nhu rất thẹn thùng, dùng sức đẩy mạnh anh nhưng anh càng ôm chặt hơn, làm cho cơ thể của cô dính chặt vào người anh.
Người đàn ông Tần Kính Thiên này bình thường trông dịu dàng nho nhã, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất nhã nhặn, nhưng sức lực rất lớn, Giản Ánh Nhu làm thế nào cũng không thể đẩy ra.
Rốt cuộc người này sao vậy?
Gần đây có chuyện gì với anh không? Thỉnh thoảng lại lên cơn, hại cô không thể nào đuổi kịp tiết tấu của anh.
Đang lúc Giản Ánh Nhu xấu hổ đến hận không thể đâm đầu xuống đất, cuối cùng Tần Kính Thiên cũng buông cô ra nói: "À, đây là quà cảm ơn."
Trong lòng Giản Ánh Nhu rối loạn, ngây người, quà cảm ơn này không có chút đáng giá, cảm ơn thì phải dùng thứ gì thiết thực chứ.
Tuy nhiên, Giản Ánh Nhu vừa quay đầu lại đã thấy phía xa có hai ánh mắt căm tức đang nhìn mình chằm chằm, ngược lại cô nhào vào lòng của Tần Kính Thiên.
Người đàn ông này là chồng của cô, cô và anh mặn nồng, không cần để ý đến cái nhìn của người khác, đặc biệt là kẻ chuyên kiếm chuyện như Mã Quý Tình.
Thấy Giản Ánh Nhu nhào vào lòng mình, Tần Kính Thiên thuận thế ôm cô, thấp giọng nói: "Thời gian đêm nay của anh giao cho em, em muốn làm gì?"
"Anh để em nghĩ xem." Giản Ánh Nhu ngửa đầu, thật sự tự hỏi kế tiếp lôi kéo Tần Kính Thiên làm chuyện gì.
Lúc này, điện thoại cá nhân bên người Tần Kính Thiên vang lên, nghe thấy anh nói: "Em chờ anh một lát, anh đi nghe điện thoại trước."
Giản Ánh Nhu gật đầu: "Được."
Tần Kính Thiên đi sang một bên nghe điện thoại, Giản Ánh Nhu nhìn xung quanh, gần đó có một cửa hàng bán nước ép trái cây, cô đi mua hai cốc nước cam.
Mua hàng xong, vừa mới cầm nước cam lên, Tần Kính Thiên chạy nhanh trở về, nói xin lỗi: "Giản Ánh Nhu, anh có việc gấp cần phải xử lý, không thể đi dạo cùng em. Anh cho người đưa em về trước."
Tần Kính Thiên vẫn bộn bề nhiều việc, Giản Ánh Nhu biết điều đó, quan tâm nói: "Anh bận thì đi đi. Em đi tàu điện ngầm hoặc bắt taxi về là được."
Tần Kính Thiên không nhiều lời, cầm lấy điện thoại gọi điện cho Lưu Phó Duy, nói rõ địa chỉ của mình, để Lưu Phó Duy đến đưa Giản Ánh Nhu về nhà.
Anh cúp điện thoại nói: "Đêm nay anh không về, em nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ anh về. Còn nữa không được phép đi gặp Cố Hoàng Hải."
Giản Ánh Nhu gật đầu, còn không kịp nói, Tần Kính Thiên đã nhanh chóng rời đi, từ khi Giản Ánh Nhu quen anh tới bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy anh sốt ruột như thế.
Anh vội vã rời đi, liệu đã xảy ra chuyện gì?
Đầu óc Giản Ánh Nhu nghĩ đến cũng chỉ có Cố Hoàng Hải, nghĩ đến những lời nói và ánh mắt đó của Cố Hoàng Hải vào buổi chiều, trong lòng Giản Ánh Nhu lại hoảng loạn.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại bấm số của Tần Kính Thiên, tuy nhiên đối phương ở đầu dây bên kia đang nói chuyện, lúc trước cô cũng gặp vài tình huống tương tự.
"Cô Tần, tôi đến đưa cô về nhà." Không lâu sau, Lưu Phó Duy chạy tới.
Giản Ánh Nhu cúp điện thoại, vội vàng hỏi: "Thư ký Lưu, bên Tần Kính Thiên đã xảy ra chuyện gì? Có phải Cố Hoàng Hải của Cố thị lại làm ra chuyện gì rồi không?"
Lưu Phó Duy nói: "Tổng giám đốc Tần không sao, cậu Cố của Cố thị cũng không làm ra chuyện gì, cô đừng lo lắng."
Lưu Phó Duy là người Tần Kính Thiên tin tưởng, Tần Kính Thiên không cho anh ta nói, Giản Ánh Nhu muốn biết tin tức từ miệng của anh ta khẳng định không thể trông cậy vào.
Giản Ánh Nhu muốn tin tưởng vào Tần Kính Thiên một lần, tin tưởng anh có thể xử lý chuyện của Cố Hoàng Hải, tuy nhiên cô vẫn không yên lòng.
Sau khi lên xe, cô lấy điện thoại di động gọi cho Tần Kính Thiên, điện thoại vẫn đang là chế độ bận.
Không gọi được cho Tần Kính Thiên, trong lòng Giản Ánh Nhu càng thêm sốt ruột. Sau đó lại nhấn vào một dãy số đã gọi vào buổi trưa, nhìn dãy số điện thoại xa lạ, do dự có nên gọi qua hỏi thử.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Giản Ánh Nhu vẫn cất điện thoại đi. Khi Tần Kính Thiên rời đi đã nói cô đừng gặp gỡ Cố Hoàng Hải, dù cho như thế nào, cô cũng không nghĩ sẽ làm anh không vui.
Cùng lúc đó, Tần Kính Thiên ngồi trên chiếc xe Bentley do ông Ngụy lái, rất nhanh phóng tới chỗ ăn chơi lớn nhất Giang Bắc là Mị Sắc!
Ông Ngụy lái xe cho Tần Kính Thiên đã hai mươi năm, chẳng khác gì nhìn thấy Tần Kính Thiên lớn lên, lúc này ông ta từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, sắc mặt Tần Kính Thiên âm trầm cực độ.
Rất ít khi thấy biểu cảm này trên mặt Tần Kính Thiên, trừ phi là cô bé ở nhà xảy ra chuyện gì. Lần cuối cùng Tần Kính Thiên tức giận như vậy, là nửa năm trước vào lúc cô bé kia bước vào giới giải trí.
Hơn nửa tiếng sau, xe tới Mị Sắc.
Khi Tần Kính Thiên xuống xe, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy, nhưng trên mặt vẫn viết dòng chữ chớ lại gần.
Một người đàn ông chừng hai mươi tuổi vội vàng chạy tới: "Cậu chủ, rốt cuộc cậu cũng đến."
"Polaris ở đâu?" Tần Kính Thiên vừa đi vừa hỏi.
"Cô ấy ở tầng ba sảnh Vip điện Xuân Tiêu." Người đàn ông vội vàng chạy lên phía trước dẫn đường.
Điện Xuân Tiêu?
Vừa nghe tên này,lông mày Tần Kính Thiên nhíu càng sâu, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.
Bước vào nơi gợϊ ȶìиᏂ như Mị Sắc, gửi thấy mùi rượu nồng nặc bên trong, nhìn thấy một đôi nam nữ ôm hôn nhau, trán Tần Kính Thiên hiện lên gân xanh, trong lòng có muốn san bằng nơi này.
"Cậu chủ, thang máy ở bên cạnh." Người đàn ông cẩn thận nói.
Tần Kính Thiên liếc xung quanh một lượt, đi theo người đàn ông vào thang máy tới tầng ba, thẳng đến sảnh VIP có tên là Điện Xuân Tiêu.
Ở nơi này, Tần Kính Thiên càng nhìn càng thấy dính đầy vi khuẩn, nếu có thể ngừng thở thì anh sẽ làm ngay.
Từ nhỏ người đàn ông kia đã lớn lên ở nhà họ Tần, đương nhiên biết Tần Kính Thiên có tính sạch sẽ, anh ta đi trước dẫn đường thay Tần Kính Thiên: "Cậu chủ, Polaris ở bên trong."
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một màn khiến cho Tần Kính Thiên hít vào một hơi khí lạnh. Nếu không phải kiềm chế tốt, anh nhất định đã tiến lên đá một đống đàn ông bên trong văng ra.
Ở giữa căn phòng, một người phụ nữ trang điểm đậm mặc áo yếm quần nóng bỏng đang nhảy múa say sưa với một gã đàn ông.
Trên sô pha trong phòng có vài tên đàn ông đang ngồi xiêu vẹo, có người huýt sáo, có người hò hét, trong mắt đám người đều lóe lên ánh sáng như con sói đói.
Tần Kính Thiên vừa cởϊ áσ vest đi tới, vừa kéo người phụ nữ với bộ quần áo không đủ che thân vào trong lòng. Anh khoác áo lên người cô ấy, giọng nói lạnh lùng: "Em có biết em đang làm gì không?"
Người phụ nữ chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, vươn tay nắm cằm Tần Kính Thiên: "Leo, sao anh lại tới đây?"
Nói xong, cô ấy cười khanh khách: "Anh cũng đến xem em nhảy múa à. Hiện tại em sẽ nhảy cho anh xem." Tần Kính Thiên giữ lấy đôi tay nhỏ đang sờ loạn của cô ấy, ôm cô ấy rời đi, im lặng không muốn nói câu nào với cô ấy.
"Các bạn, tôi đi trước một bước, hôm nào đến chơi với các bạn sau." Ở trong l*иg ngực Tần Kính Thiên, người phụ nữ còn không quên hôn gió vài người đàn ông ở trong phòng.
Tần Kính Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, khống chế hai tay cô ấy, không cho cô ấy lộn xộn nữa.