Chương 24: Tựa như giấc mơ

Tần Kính Thiên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Giản Ánh Nhu: "Cho dù làm bất kỳ chuyện gì thì đều phải có ý tưởng trước. Nếu như không có ý tưởng thì sao có thể làm việc được. Lúc công ty tuyển nhân viên, cái tôi chú trọng chính là trí tưởng tượng của bọn họ."

Lúc anh nói lời này, xen lẫn giọng lãnh đạo khiến Giản Ánh Như thật sự cảm thấy mình đang tản bộ cùng tổng giám đốc của công ty chứ không phải chồng mình.

Nhưng Giản Ánh Nhu cũng không ngại Tần Kính Thiên dùng thân phận gì ở bên mình.

Có người nguyện ý nghe những ý tưởng không thiết thực của mình, như vậy là một chuyện vô cùng vui sướиɠ đối với cô.

Cô còn nói: "Đừng nói cả đời này tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Cho dù một ngày nào đó gặp may mắn, tôi mua vé số trúng giải độc đắc thì cũng không nhận được chính phủ phê duyệt."

Giản Ánh Nhu rất rõ đây chỉ là suy nghĩ của cô, là một giấc mộng đẹp do chính cô dệt nên, là một giấc mộng mà không chỉ đời này, ngay cả đời sau cũng không thực hiện được.

Nghe thấy giọng điệu mất mát của cô, Tần Kính Thiên không nói gì an ủi cô, chỉ là hơi nắm chặt tay cô thêm một chút.

Đồng thời, Tần Kính Thiên cũng chú ý tới lúc Giản Ánh Nhu nói những chuyện này, trong kế hoạch của cô, trong những ảo tưởng của cô cũng chỉ có một mình cô. Từ trước tới nay không đưa người chồng là anh vào kế hoạch này.

Cuối cùng Giản Ánh Nhu cũng bị rượu cồn kéo vào giấc ngủ, đi dạo không được bao lâu thì đã ngáp liên tục, cố gắng mở mắt nhưng cũng không thể mở ra nổi.

Trong lúc mơ màng, cô mơ hồ cảm giác được Tần Kính Thiên cởϊ áσ khoác ngoài ra đắp lên người cô, còn ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô.

Có lẽ rượu cồn khiến người ta sinh ra ảo giác, thế nhưng Giản Ánh Nhu rất hưởng thụ nó, nguyện ý tin rằng những điều tốt đẹp lúc này đều chân thật, tin tưởng rằng một người trước đây bị nhiều người vứt bỏ như mình vẫn có thể hạnh phúc.

Đúng thế, cô cố gắng sống, cố gắng làm việc như vậy, không phải vì muốn mình hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn một chút sao?

Bây giờ hạnh phúc đang vẫy tay với cô, cô giống như đang càng lúc càng đến gần hạnh phúc, nghĩ một chút cũng giống như một giấc mộng đẹp!

Những chuyện sau đó, Giản Ánh Nhu không biết gì, không biết sao mình về được đến nhà, cũng không biết làm thế nào mình lên tới giường ngủ. Dù sao lúc tỉnh dậy cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ giống như lúc ở khu Villa Bích Hải vậy.

Lần này cô cũng không giật mình như lần trước, dường như biết cho dù mình trong trạng thái không biết gì, Tần Kính Thiên cũng sẽ không động đến cô.

Hơi nghiêng đầu nhìn xuống dưới, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông mặc vest xám đang ngồi một mình trên ghế sô pha cạnh cửa sổ đọc báo.



Vậy mà trong một tháng ngắn ngủi, dường như mỗi ngày mở mắt ra lập tức nhìn về phía bóng người ngồi bên cửa sổ kia đã trở thành thói quen của Giản Ánh Nhu.

"Tỉnh rồi à?" Nghe thấy động tĩnh của cô, Tần Kính Thiên ngẩng đầu, ánh mắt trong veo lạnh lùng tựa như lúc dùng sức hôn cô tối qua vậy, người đàn ông tản bộ cùng cô căn bản không phải anh.

Nhưng so với phản ứng lạnh lùng như thường của Tần Kính Thiên, càng khiến Giản Ánh Nhu giật mình chính là Đậu Đậu đang đứng bên chân Tần Kính Thiên.

Ngày hôm qua, nó chỉ hận không thể đuổi người thứ ba chen chân vào quan hệ "mẹ con" của hai người là anh ra khỏi nhà, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn đứng bên chân Tần Kính Thiên, thỉnh thoảng dùng cọ cọ cái đầu nhỏ vào chân Tần Kính Thiên, dáng vẻ ngoan hết mức.

Một buổi tối đã có thể thay đổi mối quan hệ đối chọi gay gắt một mất một còn giữa một người một chó, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

"Chào buổi sáng." Thấy quan hệ giữa Tần Kính Thiên và Đậu Đậu tốt đẹp, giọng của Giản Ánh Nhu dịu hơn một chút.

Nghe thấy tiếng cô, Đậu Đậu lập tức ngoắc ngoắc đuôi chạy tới, bịch bịch hai tiếng nhảy lên giường, nhào vào lòng Giản Ánh Nhu, kêu ư ư mấy tiếng, mang theo ý nũng nịu.

Giản Ánh Nhu sờ đầu nó một cái: "Ngoan nào, thấy con với chú Tần có thể vui vẻ sống chung, mẹ rất vui và yên tâm."

Tần Kính Thiên đặt tờ báo trong tay xuống, sải bước đi tới, bế Đậu Đậu lên: "Chúng tôi ra ngoài trước, chờ em ăn sáng."

Đậu Đậu: "Gâu gâu gâu..."

Giản Ánh Nhu: "..."

Sao cô có cảm giác hai người này...

Không đúng, không phải hai người, là một người một chó, Tần Kính Thiên và Đậu Đậu trông có vẻ quan hệ rất hòa hợp, nhưng thật ra lại đang âm thầm so tài với nhau.

Giản Ánh Nhu nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt rồi đi ra, thấy trên bàn ăn đã có thêm đủ thứ, còn là các loại điểm tâm đẹp mắt.

Giản Ánh Nhu không thể không khen ngợi người dì giúp Tần Kính Thiên nấu cơm này, đúng là vô cùng chăm chỉ, thực đơn mỗi bữa sáng đều được thay đổi, chưa bao giờ nấu lại món cũ.

Đậu Đậu đang hưởng thụ bữa sáng của nó bên cạnh bàn ăn còn Tần Kính Thiên lại đang chờ cô trên bàn ăn.

Ánh mắt của anh rơi trên người cô, giống như vô cùng hài lòng với đồng phục mới của cô.



Ngày hôm qua, công ty đã thay đổi đồng phục làm việc của toàn bộ nhân viên, áo sơ mi kết hợp với váy ngắn quanh năm đều bị đổi thành vest.

Mấy người Lâm Tố Uyên còn nói, tổng giám đốc Tần đúng là biết săn sóc, không muốn để các cô mặc váy ngắn vào mùa đông, xinh đẹp nhưng khiến cả người rét lạnh.

Đương nhiên ngoại trừ thư ký Hứa, những người khác cũng không biết tổng giám đốc Tần biết săn sóc của bọn họ ra lệnh đổi đồng phục làm việc chỉ là vì không muốn vợ mình mặc váy ngắn, lộ ra cho người khác nhìn.

Tần Kính Thiên múc cháo sẵn, đưa tới cho Giản Ánh Nhu, nói: "Hôm nay tôi phải sang thành phố bên cạnh bàn bạc về một dự án, phải tới ngày mai mới có thể về nhà."

Giản Ánh Nhu ăn một ngụm cháo khoai lang ấm, gật đầu: "Anh đi làm việc của mình đi, không cần phải lo cho tôi, không cần phải luôn ở cạnh tôi đâu."

Đậu Đậu kêu ẳng ẳng hai tiếng, tỏ ý không phải chuyện của Tần Kính Thiên, nó có thể ở nhà làm bạn với mẹ.

Giản Ánh Nhu đưa tay xoa đầu Đậu Đậu: "Hôm nay Đậu Đậu ở nhà cũng phải ngoan đấy, tối mẹ về mẹ sẽ mang đồ ngon cho con."

Đậu Đậu dùng chiếc đầu nhỏ cạ cạ vào tay Giản Ánh Nhu một cái, sau đó lại ư ư hai tiếng, dường như muốn nói mình vẫn luôn vô cùng biết điều.

Giản Ánh Nhu và Đậu Đậu vui vẻ chơi đùa cùng nhau, hoàn toàn quên mất Tần Kính Thiên đang ngồi bên cạnh.

Tần Kính Thiên yên lặng ăn cơm, động tác vẫn ưu nhã như trước, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy ánh mắt anh hiện vẻ không hài lòng, thậm chí anh còn trợn mắt nhìn Đậu Đậu một cái.

Đậu Đậu là rất thông minh, Tần Kính Thiên trợn mắt nhìn nó, nó hiểu ngay, cũng không yếu thế, gâu gâu gâu đáp trả.

Giản Ánh Nhu nhìn Tần Kính Thiên một cái rồi lại nhìn Đậu Đậu, cuối cùng cũng đưa ra kết luận Tần Kính Thiên thật nhỏ mọn, còn Đậu Đậu của cô vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.

Hôm nay, tổng giám đốc Lưu của Tinh Huy từ Kinh Đô về rồi, Giản Ánh Nhu phải giao bản kế hoạch của mình, cũng không có thời gian rảnh rỗi.

Bản kế hoạch lần này là do tổng giám đốc Lưu của Tinh Huy chỉ định Giản Ánh Nhu phụ trách, cô tự nói với bản thân mình rằng phải chăm chỉ hơn trước, như thế mới không phụ lòng tin tưởng của tổng giám đốc Lưu dành cho cô. Giản Ánh Nhu bận rộn ở công ty cả buổi sáng. Lúc ăn trưa, cô báo với Triệu Hải Nam một tiếng, sau đó nhanh chóng mang theo bản kế hoạch chạy tới Tinh Huy tìm tổng giám đốc Lưu.

Thư ký đưa Giản Ánh Nhu tới phòng làm việc của tổng giám đốc Lưu, tỏ ý rằng tổng giám đốc Lưu đã chờ cô rất lâu, cô có thể vào luôn.

Giản Ánh Như gõ cửa phòng làm việc, nghe thấy tiếng "mời vào" thì mới đẩy cửa vào: "Tổng giám đốc Lưu, chào..."