Chương 22: Bữa tối lãng mạn

Trước khi khởi động xe, Tần Kính Thiên đưa tay sờ môi dưới, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng trong có nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng Giản Ánh Nhu cũng có chút dáng vẻ của ba năm trước.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ tấp nập trong thành phố, nhưng bên trong xe yên tĩnh đến nỗi ngay cả hô hấp của hai người cũng lộ ra rõ rệt.

Giản Ánh Nhu ngồi thẳng tắp, hai mắt nhìn ra ngoài cửa xe, căn bản không dám nhìn thẳng vào Tần Kính Thiên, nhưng mà lại không nhịn được lặng lẽ nhìn anh.

Lúc lái xe, anh vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng tựa như chuyện vừa rồi thật sự chưa từng xảy ra vậy.

Giản Ánh Nhu bĩu môi, trong lòng hừ nói... đúng là người đàn ông lạnh nhạt!

Nửa tiếng sau, xe dừng trước một tòa nhà tên là tòa nhà Ma Thiên.

Tần Kính Thiên quăng chìa khóa xe cho nhân viên rồi cùng Giản Ánh Nhu đi vào đại sảnh.

Tòa nhà Ma Thiên cao 69 tầng, lúc xây dựng xong từng là tòa nhà cao nhất châu Á, cũng là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Giang Bắc trong nhiều năm.

Tòa nhà Ma Thiên nằm tại trung tâm khu buôn bán phồn hoa nhất thành phố Giang Bắc, nơi đây xe cộ đầy đất, nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhất là nhà hàng xoay ở tầng cao nhất của tòa nhà Ma Thiên rất nổi tiếng.

Rất nhiều du khách nước ngoài tới đây cũng sẽ mua vé vào ngồi một chút, nhâm nhi một ly cà phê, yên tĩnh mà còn có thể thưởng thức cảnh đẹp của thành phố Hương Giang bên kia sông Giang Bắc.

Hồi Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc mới tới Giang Bắc, chỉ vé vào tòa nhà này đã tám mươi tệ, xem giá khu điểm tâm thì càng không cần phải nói.

Nhưng mà cho dù đắt, mỗi ngày lưu lượng khách ra vào vẫn nối liền không dứt, cứ như từ trước đến giờ chưa từng dừng lại.

Hôm nay thì Giản Ánh Nhu lại cảm thấy kỳ quái, vào lúc này vẫn chưa tới tám giờ tối nhưng mà khi chờ thang máy đã không nhìn thấy những người khác.

Giản Ánh Nhu đang suy nghĩ, tay lại bị bàn tay ấm áp nắm lấy, Tần Kính Thiên nắm tay tay cô bước vào thang máy riêng dành cho khách quý, đi thẳng tới lầu 69.

Tay anh thật sự rất ấm áp, cũng có lẽ là do tay Giản Ánh Nhu quá lạnh, lúc bị anh nắm như vậy,Giản Ánh Nhu rất quyến luyến nhiệt độ mà anh cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười một tiếng: "Tần Kính Thiên, anh mời tôi tới nơi này dùng cơm sao?"

Anh nhìn thẳng về phía cửa máy, đứng nghiêm, ngay khi Giản Ánh Nhu cho rằng anh không trả lời, cô lại nghe anh nói: "Ừ."

Chỉ là một chữ ừ nhẹ nhàng nhưng Giản Ánh Nhu lại cảm thấy vậy là đủ rồi. Anh vô cùng kiệm lời, cũng không phải hôm nay cô mới cảm nhận được.

Không bao lâu sau, thang máy đến lầu 69, nơi ngày xưa đầy ắp người mà hôm nay lại vô cùng vắng tanh, ngoại trừ nhân viên làm việc cũng không nhìn thấy những người khác.



Xung quanh nhà hàng Love bày đủ loại hoa hồng, chính giữa là một bàn ăn, hoa hồng trên bàn được xếp thành hình trái tim, dưới ánh đèn đỏ cam càng tăng thêm mấy phần sắc thái mộng ảo.

"Anh Tần, chị Tân, mời đi bên này!" Nữ phục vụ xinh đẹp ra nghênh đón, lời nói lễ phép khách khí, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt kia đều không thèm nhìn Giản Ánh Nhu lấy một lần.

Ánh mắt nhân viên phục vụ gần như muốn dính lên người Tần Kính Thiên, dường như căn bản không để ý là bên cạnh Tần Kính Thiên còn có Giản Ánh Nhu.

Trong lòng Giản Ánh Nhu buồn buồn nghĩ, phụ nữ đẹp là kẻ gây họa, đây đàn ông đẹp trai cũng là yêu nghiệt nha! Ánh mắt cô gái này nhìn người đàn ông đẹp trai tuấn tú còn đơn giản trực tiếp hơn cả đàn ông nhìn thấy người đẹp.

Đột nhiên Tần Kính Thiên dừng bước, lạnh lùng nhìn cô nhân viên một cái: "Để người phụ trách của các cô tới đây."

Cô nhân viên phục vụ cười một tiếng: "Anh Tần, tôi chính là người phụ trách của nhà hàng này."

Tần Kính Thiên nhíu mày, âm trầm nói: "Nhà hàng này nên đổi người phụ trách rồi."

Trong nháy mắt, nụ cười của nhân viên phục vụ trở nên vừa cười vừa mếu, nhưng mà sự chuyên nghiệp vẫn khiến cô ta cười gượng một tiếng rồi nói: "Anh Tần, chị Tần, mời đi bên này, tôi để nhân viên khác đến."

Sau khi ngồi xuống, Giản Ánh Nhu không nhịn được bật cười.

Tần Kính Thiên kỳ quái nhìn cô: "Chuyện gì buồn cười như vậy?"

Giản Ánh Nhu cố gắng ép mình nhịn cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đều đối xử với những người phụ nữ thích mình như vậy sao?"

"Thích tôi ư?" Tần Kính Thiên nhíu nhíu mày, vô cùng thẳng thừng nói: "Tôi không thích cô ta."

Nữ phục vụ vừa rồi đúng là có vẻ ngoài không tệ, vóc dáng cũng rất tốt, chắc hẳn đàn ông bình thường đều sẽ không từ chối cô ta thẳng thừng trực tiếp như vậy.

Có thể đây cũng là lần đầu người phụ nữ kia bị người khác từ chối rõ ràng thế này, cho nên vào giây phút đó sắc mặt mới khó coi như vậy.

Đột nhiên Giản Ánh Nhu lại nghĩ đến lời Lăng Hoài Ngọc từng nói, không kìm được nhìn Tần Kính Thiên mấy lần, người đàn ông bình thường đều sẽ không đành lòng từ chối người đẹp, chẳng lẽ Tần Kính Thiên thật sự không thích phụ nữ sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Giản Ánh Nhu nhìn Tần Kính Thiên mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Nếu như anh thật sự không thích phụ nữ, vậy điều này là tốt hay xấu đối với cô tới chứ?

Âm nhạc du dương vang lên, là một bài hát mà Giản Ánh Nhu hết sức quen thuộc hơn nữa rất thích, mùi hương của bạn.

Nghe một lát, Giản Ánh Nhu không kiềm được hừ theo, lông mày tung bay, ánh mắt trong veo, cứ như yêu tinh vậy.



Hừ hừ, Giản Ánh Nhu phát hiện một tầm mắt dịu dàng khác thường, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy Tần Kính Thiên đang yên lặng nhìn cô.

Cô cười với anh một tiếng: "Đây là một bài hát mà tôi rất thích."

Tần Kính Thiên ra hiệu bảo người phục vụ rót rượu vang cho hai người rồi nhẹ nhàng nâng ly: "Có muốn uống chút không?"

Giản Ánh Nhu liếc mắt nhìn số năm của chai Lafite, loại rượu này đắt không thể tưởng đối với loại giai cấp làm công ăn lương như cô, bình thường cũng không có cơ hội uống được, vào lúc này có cấp trên giàu có mời khách, tất nhiên cô sẽ không khách khí.

Cô nâng ly cụng với Tần Kính Thiên: "Cheers!"

Tần Kính Thiên khẽ nhếch mày kiếm: "Cheers!"

Giản Ánh Nhu nâng ly, ngửa đầu uống một hơi hết sạch rượu trong ly, có loại khí thế vô cùng phóng khoáng.

Tần Kính Thiên vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Rượu không phải uống như em."

Không phải là anh tiếc rượu này, mà là cách uống của Giản Ánh Nhu rất dễ say, hơn nữa không có dáng vẻ của phụ nữ. Thế này lại giống như sự bướng bỉnh, vô cùng sắc sảo, được che giấu trong xương cốt Giản Ánh Nhu.

Ba năm trước, trên người Giản Ánh Nhu tràn đầy sức sống thanh xuân, khiến người ta vô cùng hướng tới; bây giờ Giản Ánh Nhu đã giấu kín toàn bộ góc cạnh, trên người tăng thêm một phần điềm tĩnh.

Mặc kế là ba năm trước hay là ba năm sau, điều duy nhất mà Giản Ánh Nhu không hề thay đổi chính là thái độ lạc quan đối với cuộc sống và sự nhiệt tình đối với công việc.

Giản Ánh Nhu chưa thỏa mãn, theo bản năng liếʍ liếʍ đôi môi anh đào căng mọng như nước.

Vốn dĩ chỉ là một cử động vô tình nhưng mà rơi vào mắt Tần Kính Thiên lại vô cùng quyến rũ mê người, trong mắt anh dần dần dâng lên một tia sáng khác thường.

Giản Ánh Nhu lại hoàn toàn không hề hay biết biết, hứng thú bừng bừng nói: "Mùi vị rượu này không tệ, thêm một ly nữa trước rồi ăn cơm."

Lần này Tần Kính Thiên ngăn cản người phục vụ, tự tay rót cho Giản Ánh Nhu, anh nói: "Uống chậm một chút."

"Được." Giản Ánh Nhu nói, nhưng thân thể lại không nghe sai sử, lại uống một hơi hết sạch rượu trong ly.

"Bụng rỗng uống rượu dễ say." Tần Kính Thiên ngoắc tay ra hiệu người phục vụ mang thức ăn lên. Anh cho người chuẩn bị hai phần salad rau quả phi lê bò bít tết, tất cả đều chín bảy phần.

Bây giờ không sai biệt lắm là chín giờ tối, hồi trưa Giản Ánh Nhu không ăn cơm, thịt bò bít tết vừa được mang lên, cô đã không kịp chờ đợi, nhanh chóng hành động.

Nhưng mà khi dao nĩa của cô đã tạo ra âm thanh, bên phía Tần Kính Thiên lại yên tĩnh như không có bất cứ động tác nào.