Lúc mọi người nhiệt huyết sôi trào, cũng không quên Tổng giám đốc của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, vấn đề Tổng giám đốc có thể tham gia hoạt động lần này hay không trở thành vấn đề mà mọi người quan tâm.
Lúc các đồng nghiệp đang suy nghĩ vấn đề này, trong lòng Giản Ánh Nhu cũng nghĩ về Tần Kính Thiên.
Tuần này Tần Kính Thiên đi nước ngoài công tác, đã vài ngày cô không nhìn thấy anh, lúc nào thì anh có thể trở về nhỉ?
Mặc dù mỗi đêm anh đều gọi điện về nhưng quan hệ của cô với anh chưa đạt đến mức không có gì giấu nhau, nhiều lúc gọi điện mà hai người đều im lặng không nói gì.
Lúc này, có người phát động một hoạt động ở trên diễn đàn công ty, đặt cược Tổng giám đốc có tham gia hoạt động lần này hay không, mỗi người tham gia đặt cược năm trăm.
Năm trăm không nhiều nên có rất nhiều người hưởng ứng. Bên trong có mấy chục người gần như đều đặt cược hết, tỉ lệ chọn đi và không đi dường như ngang bằng nhau.
Lâm Tố Uyên và Vương Sơn Tuấn đồng thời chạy đến tìm Giản Ánh Nhu, vội vã hỏi: “Giản Ánh Nhu, cô có muốn đặt cược không?”
Giản Ánh Nhu nghiêm túc phân tích một phen.
Mặc dù tính cách của Tần Kính Thiên hơi lạnh lùng nhưng đây là lần đầu tiên công ty tổ chức hoạt động lớn như vậy từ sau khi anh nhậm chức, hơn nữa lại là một nơi đắt tiền như vậy, hẳn là anh bày mưu đặt kế cho thư ký chuẩn bị, nên cô cùng Lâm Tố Uyên đặt cược Tần Kính Thiên sẽ tham gia.
Tới gần lúc tan việc, Giản Ánh Nhu nhận được điện thoại của Tần Kính Thiên gọi tới, biết được anh đã đi công tác trở về nên trên đường về nhà Giản Ánh Nhu ghé vào siêu thị một chuyến, mua nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng cá nhân với một ít đồ ăn vặt cho chuyến du lịch sáng mai.
Về đến nhà, Tần Kính Thiên vẫn đang ở trong phòng làm việc, Giản Ánh Nhu lên tiếng chào hỏi anh rồi vội vàng xuống bếp chuẩn bị cơm tối.
Lúc ăn cơm, Tần Kính Thiên vẫn không nói lời nào, ưu nhã ăn cơm.
Giản Ánh Nhu nhìn lén anh mấy lần, cuối cùng cũng can đảm mở miệng hỏi: “Tần Kính Thiên, anh có tham gia hoạt động sáng mai do công ty tổ chức không?”
Tần Kính Thiên dường như không nghe thấy câu hỏi của cô, vẫn nghiêm túc ăn cơm như cũ.
Anh không trả lời, Giản Ánh Như hơi xấu hổ, lúng túng cúi đầu xuống ăn cơm.
Lúc lâu sau, Tần Kính Thiên để đũa xuống, cầm lấy khăn tay lau miệng, tùy ý trả lời một câu: “Tôi không có hứng thú với loại hoạt động này.”
Tần Kính Thiên không nói thẳng là không đi, nhưng lời này rõ ràng cũng chẳng khác nói không đi là bao.
“À.” Giản Ánh Nhu nhỏ giọng “à” một tiếng, trong giọng nói khó nén được sự thất vọng.
“Sao vậy? Cô hy vọng tôi đi sao?” Nhìn thấy Giản Ánh Nhu thất vọng, Tần Kính Thiên lại đột ngột hỏi ra câu hỏi như vậy.
Giản Ánh Nhu gãi đầu cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, anh có đi hay không không quan trọng đâu, tôi đây là tiếc năm trăm tôi đặt cược kia.
Dưới ánh đèn sáng sủa, lông mày lưỡi mác của Tần Kính Thiên hơi nhếch lên, nếu cô hy vọng anh đi thì với tư cách là một người chồng, anh cũng sẽ rút chút thời gian ra để đi một chuyến.
…
Ngày tiếp theo, Giản Ánh Nhu dậy rất sớm, nhưng Tần Kinh Thiên vẫn dậy sớm hơn cô.
Bọn họ ở chung cũng được vài ngày rồi, cho dù cô dậy sớm như thế nào thì khi tỉnh lại cũng thấy Tần Kính Thiên đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở bên cửa sổ xem báo tài chính và kinh tế.
Có đôi khi, Giản Ánh Nhu cảm thấy Tần Kính Thiên không giống với người sống ở niên đại này vậy.
Giờ giấc sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của anh quy luật đến mức làm người ta giận sôi sục, mỗi ngày đều sẽ dành chút thời gian để đọc báo mà không phải là xem tin tức thông qua Internet.
“Chào!” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống đọc báo.
“Ừm, chào buổi sáng!” Giản Ánh Nhu nhìn anh, bỗng lại không rời mắt được.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thường trắng tinh, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha một người đặt bên cạnh cửa sổ, đôi chân thon dài tùy ý gác lên nhau, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ dịu dàng chiếu trên người anh, khiến cho anh thoạt nhìn có thêm chút ấm áp.
Quả nhiên người đàn ông này không phải là người mà là một tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy trên thế giới, đẹp mắt đến mức khiến người ta hận không thể giấu anh đi.
Ánh mắt tìm hiểu nóng rực của Giản Ánh Nhu khiến cho Tần Kính Thiên chú ý, chỉ có điều anh không để ý tới, vẫn bình tĩnh lật tờ báo trong tay.
Ngoại hình của anh thường xuyên thu hút vô số ánh mắt mê trai, điều này khiến anh rất không thích nhưng Giản Ánh Nhu lại yên lặng nhìn anh như vậy, anh cũng không thấy ghét.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Giản Ánh Nhu vẫn chưa chịu rời đi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không phải còn muốn tham gia hoạt động của công ty tổ chức sao?”
“Anh không nói tôi suýt chút quên.” Giản Ánh Nhu xấu hổ cười cười, tùy tiện tìm lời giải thích.
Cô đang nghĩ đến Tần Kính Thiên như tác phẩm nghệ thuật thế này mà mang đi bán đấu giá thì nhất định sẽ rất được giá, giọng nói của Tần Kinh Thiên như một chậu nước lạnh dội cho cô tỉnh lại.
…
Công ty thuê năm mươi xe buýt đưa nhân viên đi đến khu Villa Bích Hải để nghỉ phép.
Lúc quản lý của từng ngành kiểm kê số lượng nhân viên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn xung quanh, nhìn xem rốt cuộc Tổng giám đốc có đến hay không?
Lâm Tố Uyên nói với Giản Ánh Nhu: “Trời cao phù hộ, Tổng giám đốc nhất định phải tới, nhất định phải tới.”
Nhưng Giản Ánh Nhu lại nói: “Anh ấy sẽ không đến đâu.”
Lâm Tố Uyên trợn mắt nhìn Giản Ánh Nhu: “Làm sao cô biết?”
Giản Ánh Nhu nhận ra mình lỡ miệng, lập tức bổ sung: “Bình thường Tổng giám đốc là người vô cùng đúng giờ, bây giờ mà còn chưa thấy bóng dáng đâu thì chắc chắn là không tới rồi.”
Lâm Tố Uyên thất vọng cúi đầu, nữ đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy cũng thất vọng hít sâu một hơi.
Tâm tư của các nữ nhân viên đều rất rõ ràng, bình thường trong công việc không thể thấy được Tổng giám đốc nên không có cơ hội biểu hiện ở trước mặt Tổng giám đốc, chuyến du lịch lần này chính là một cơ hội.
Tất cả mọi người đều diện quần áo xinh đẹp ra ngoài, nghĩ rằng có thể lộ mặt ở trước mặt Tổng giám đốc, nhưng căn bản là người ta không tới.
Hơn một giờ sau, khi vừa mới tới bờ biển ở Villa Bích Hải, chuyện đầu tiên phải làm chính là nhận thẻ phòng.
Giản Ánh Nhu vốn ở cùng một phòng với Lâm Tố Uyên nhưng không biết Hứa Phi Tuyết ở đâu đột ngột chui ra: “Giản Ánh Nhu, phòng bên này không đủ, cô ở cùng một phòng với tôi đi.”
Hứa Phi Tuyết là thư ký thân cận của Tổng giám đốc, Giản Ánh Nhu bị cô ta chỉ định yêu cầu ở chung một căn phòng khiến mọi người hâm mộ không thôi.
Đoàn người nhận thẻ phòng xong đều nhanh chóng muốn đi xem phòng mình, Hứa Phi Tuyết bỗng nói: “Xin mọi người chờ một chút, Tổng giám đốc Tần muốn nói với mọi người vài câu.”
Tổng giám đốc Tần!
Đột nhiên mắt mọi người đều tỏa sáng, Tổng giám đốc Tần thật sự tới đây sao?
Ở trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Tần Kinh Thiên mặc tây trang màu xám bạc được cắt may thủ công chậm rãi đi từ cửa lớn vào, mỗi bước đi của anh đều khiến trái tim của nhóm nhân viên nữ nhảy lên từng nhịp.
Giản Ánh Nhu nhìn thấy Tần Kính Thiên xuất hiện, nghĩ đến năm trăm kia tự nhiên tự chạy về còn kéo thêm mấy trăm tiền thắng cược, thật khiến cho người ta hào hứng.
Ánh mắt Tần Kính Thiên đúng lúc quét đến chỗ Giản Ánh Nhu đang cười vô cùng xán lạn, nghĩ thầm bản thân mình chỉ tốn chút thời gian đi đến đây cũng có thể khiến cho cô vui vẻ đến thế sao?
Anh đi qua, lịch sự cười với mọi người: “Mọi người cứ vui chơi thỏa thích, ăn thoải mái, tất cả chi phí đều do công ty phụ trách.”
Mọi người hưng phấn đến nhảy lên, suýt chút nữa đã tung hô Tổng giám đốc “vạn tuế”, chỉ có Giản Ánh Nhu đứng lẳng lặng một mình ở phía sau, thầm nghĩ có tiền thật thích."
Hứa Phi Tuyết ở bên này lấy cớ để chia phòng xong thì dẫn Giản Ánh Nhu ngồi xe ngắm cảnh để đến một khu biệt thự nghỉ dưỡng độc lập.
Nhìn thấy phong cảnh nơi đây, trong lòng Giản Ánh Nhu hơi bồn chồn, chắc là Hứa Phi Tuyết đưa cô đến bên này ở là có mục đích khác?
Giản Ánh Nhu đoán không sai, Hứa Phi Tuyết đưa cô đến nơi ở riêng của Tần Kính Thiên.