16.
Cả kinh thành náo động.
Dân chúng kể chuyện hăng say, bàn tán không ngớt.
“Biết tin gì chưa, đại tiểu thư nhà họ Vân chính là cô nương Mẫu Đơn của Hồng Tụ lâu!”
“Chậc, ngươi nói xem, không biết Vân Thù nghĩ gì, quý nữ thiên kim tốt như vậy không muốn, lại muốn trở thành cô nương đứng đầu thanh lâu.”
“Chứ còn gì nữa, ta nghe nói Vân Thù này còn quấy nhiễu việc tra án lớn ở Kim Hải.”
“Mất mặt quá, nếu là con gái của ta thì ta bóp cổ cho chết quách đi rồi.”
“Thật là xấu hổ!”
Phụ thân ta làm quan nửa đời, người cũng đã đến tuổi trung niên, không ngờ lại phải mang nhục nhã ê chề như vậy, không biết phải giấu bộ mặt già đi đâu, chỉ có thể cắt đứt quan hệ với Vân Thù, đóng cửa không ra ngoài.
Lúc phụ thân ngã bài với thái tử, lưỡi dao sắc bén chính tay Vân Thù trao ra cuối cùng đã đâm sâu vào ngực ông ấy.
Lúc này ông ấy mới nhớ ra mình còn có đứa con gái thứ hai.
“Ninh Nhi đâu?”
Các tỳ nữ nhìn nhau: “Hơn một tháng nay nhị tiểu thư không có ở nhà.”
Thủ vệ ở phủ nhà họ Vân thưa thớt giống như cái sàng, nếu ta còn ở đó, chờ phụ thân nhớ đến ta thì cơ thể ta đã bốc mùi hôi thối từ lâu.
Tạ Phi Bạch nửa khuyên nửa ép đưa ta đến làm khách ở phủ nhà họ Tạ.
Tin tức thái tử bị phế truất sớm truyền đến.
Tiếng ác mà hắn tích lũy trong triều suốt mấy năm qua thậm chí không cho phép hắn bấu víu vào sợi dây giãy chết cuối cùng.
Hắn trút hết mọi oán hận lên người Vân Thù, nhốt nàng trong phòng, ngày ngày hành hạ. Hồng ma ma bày mưu hiến kế cũng bị xử tử.
Vân Thù không thể chịu được việc người đàn ông mà mình si mê ái mộ lại là loại người như vậy, nghĩ không thông một thời gian, cuối cùng lao mình xuống hồ tự sát, nhưng được thị vệ cứu lên.
Sau đó Vân Thù bị sốt cao suốt ba ngày. Đến lúc khỏi bệnh, nàng không nháo không gây phiền phức đòi gặp thái tử, cũng không quay về nhà họ Vân.
Nàng giống như bị sốt cao quá nên hỏng đầu rồi, trở nên ngây ngốc, cả ngày ở trong phòng, miệng lẩm bẩm mấy lời người khác nghe không hiểu.
Tin tức truyền đến phủ nhà họ Tạ đúng lúc ta và Tạ Phi Bạch đang chơi cờ.
Ngón tay thon dài của Tạ Phi Bạch vân vê quân cờ, nhướn mày cười nói: “Vân Ninh Ninh, nàng sắp thắng ván cờ này rồi!”
Ta cau mày, mắt nhìn vào góc bàn cờ.
“Ở đây vẫn còn một chút sinh cơ.”
Có vẻ như ta chiến thắng áp đảo ván cờ này. Nhưng ta luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.
Là gì nhỉ?
Theo hiểu biết của ta về Vân Thù, nàng kiêu căng lớn mật, chưa đạt được mục tiêu quyết không từ bỏ.
Vân Thù có tính cách cực đoan, kiếp trước, nàng có thể tự tay lăng trì ta; kiếp này nàng có thể hạ mình giả là kỹ nữ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Vân Thù quẫn bách đến bước này?
Tạ Phi Bạch thấy ta như vậy bèn hỏi: “Vân Ninh Ninh, sao sắc mặt của nàng khó coi như vậy?”
Ta nắm lấy tay áo hắn: “Điều động cấm vệ quân thời thời khắc khắc chú ý mọi động tĩnh trong hoàng thành.”
Tạ Phi Bạch không hỏi gì, trực tiếp đáp: “Được.”
Ta ngẫm nghĩ một lúc mới chậm chạp nói: “Còn một chuyện nữa, giúp ta phát tin tức ra bên ngoài, nói rằng Tam hoàng tử muốn thành thân.”
17.
Tạ Phi Bạch khó hiểu: “Chuyện này liên quan gì đến Tam hoàng tử?”
Trong ván cờ này có ta, có hắn, có Vân Thù và thái tử.
Tam hoàng tử là lần đầu tiên xuất hiện.
Ta chậm rãi đáp: “Ta có một suy đoán, nhưng cần thời gian chứng thực.”
Một vở kịch trước khi hạ màn sẽ luôn có bước chuyển ngoặt cao trào.
Không lâu sau, tin tức từ Đông Cung truyền đến.
Thái tử chết rồi, là Vân Thù gϊếŧ.
Vân Thù bỏ đầu thái tử vào hộp đưa thức ăn rồi giả vờ như không có chuyện gì, trước khi có người phát hiện thì nàng đã đi vào phủ của Tam hoàng tử.
Tảng đá trong lòng ta rơi xuống đánh “bộp” một tiếng.
Quả nhiên là vậy.
Sức mạnh của quỷ thần luôn không thể lường trước.
Ta có thể sống lại một đời, Vân Thù và Tam hoàng tử cũng có thể.
Kiếp trước, không biết sau khi ta chết, Vân Thù ngồi trên ngôi hậu được bao lâu.
Thiếu nữ Vân Thù say mê thái tử, hoàng hậu Vân Thù mới đặc sắc phong nhớ mãi không quên người trong lòng.
Nhưng nếu nàng đã ngồi trên ngôi hoàng hậu mười năm, hai mươi năm, đã nếm qua vị ngọt của quyền lực thì liệu Vân Thù có còn chìm đắm trong tình yêu bay bổng nữa không?
Vì vậy khi nghe tin Tam hoàng tử muốn thành thân, Vân Thù đã chặt đầu thái tử để tỏ thành ý quy thuận, hy vọng đưa kiếp này trở về đúng hướng, tiếp tục ngồi lên ngôi vị hoàng hậu của mình.
“Báo!”
Thiết giáp leng keng, cấm vệ quân vội vã đi tới, chắp tay quỳ xuống: “Trong cung đưa tin, Tam hoàng tử và Vân Thù đã ám sát Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, nửa đêm xông vào cấm cung mưu phản, bức vua thoái vị!”
18.
Tam hoàng tử sống lại sớm hơn nhiều so với Vân Thù.
Hắn bí mật huấn luyện quân đội, ẩn nấp ở ngoại thành, có thể triệu tập bất cứ lúc nào.
Tam hoàng tử và Vân Thù nhận thấy hướng tiến triển hoàn toàn khác so với kiếp trước nên đoán rằng ta cũng sống lại.
Binh quý thần tốc*, chậm trễ ắt sẽ sinh ra biến cố.
(*binh quý thần tốc: trong dùng binh, quan trọng nhất là hành động nhanh chóng)Áp lực vô hình bao phủ những bức tường gạch, mái ngói lưu ly, ham muốn tranh đoạt quyền lực tràn ngập trong không khí.
Bọn họ lập kế hoạch cho mọi thứ, chỉ riêng đánh giá thấp Tạ Phi Bạch.
Tạ tiểu hầu gia nhìn thì có vẻ bỡn cợt bất cần đời, nhưng trên thực tế, cấm vệ quân trong hoàng cung đều nằm trong tay hắn.
Ngọn lửa trong hoàng cung lan đến tận chân trời. Tạ Phi Bạch cưỡi ngựa phi nước đại, đã chiếm thế thượng phong.
Tạ Phi Bạch cao giọng hét lớn: “Loạn thần tặc tử, còn không mau đầu hàng!”
Tam hoàng tử cười lạnh, kề kiếm lên cổ hoàng đế, uy hϊếp hắn rút ra khỏi cung: “Ai nói ta thua?”
Ta nhìn thấy Vân Thù đang đứng trước cung Càn Thanh.
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt đầy máu của nàng, đó không còn là thần sắc của thiếu nữ đang tuổi xuân xanh mà là của bậc mẫu nghi thiên hạ ngồi ở vị trí tối cao.
Nàng giơ cao đầu của thái tử, hô to: “Thái tử đã chết, Nhị hoàng tử chết yểu, Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đêm nay cũng đã bị gϊếŧ, nhổ cỏ tận gốc. Hiện tại huyết mạch hoàng thất chỉ còn lại Tam hoàng tử. Hoàng vị này cuối cùng cũng phải truyền lại cho Tam hoàng tử, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai nói với các ngươi ta chỉ còn một đứa con trai là Tam hoàng tử?”
Hoàng đế mặc long bào, lên ngôi nhiều năm khiến ông không giận vẫn có uy thế, cho dù trên cổ đang kề lưỡi kiếm nhưng ông vẫn điềm tĩnh không loạn.
“Tạ Phi Bạch cũng là hoàng tử.”
Bí mật thâm cung chấn động như vậy, trong lúc nhất thời, ngay cả ánh lửa cũng an tĩnh lại.
Tạ Phi Bạch rõ ràng là con trai của Tạ hầu gia và Trưởng công chúa, sao hắn lại là hoàng tử?
Chẳng lẽ nào…
Hoàng đế cười khổ: “Phi Bạch là con trai của ta và Dao Nhi.”
Trưởng công chúa Mục Dao, vì cứu tiên đế nên được nhận làm con gái nuôi, là thanh mai trúc mã với hoàng đế, cùng nhau lớn lên.
Còn hoàng hậu, cũng chính là mẫu thân của thái tử, có gia tộc hùng mạnh sau lưng, không cho phép người khác hạ sinh trước mình.
Sau đó Trưởng công chúa mang thai, đành phải gả cho Tạ hầu gia, hạ sinh Tạ Phi Bạch.
Ta chợt hiểu ra.
Thế nên kiếp trước, Tạ Phi Bạch xông vào cấm cung trước lúc hoàng đế băng hà, còn từ bỏ ngai vàng ngay trong tầm tay, tất cả là vì xuất thân hoang đường của hắn. Hắn bị vây khốn trong chiếc hộp vô hình, cả đời vùng vẫy.
Hắn một đường nôn nóng không phải vì ngai vàng mà vì muốn nghe một lời giải thích từ phụ thân ruột của mình.
“Tại sao lại bỏ rơi mẫu thân lúc đang mang thai? Tại sao lại… bỏ rơi ta?”
Hoàng đế thấp giọng nói: “Là ta không thể ở bên Dao Nhi, không thể ở bên con.”
Nhìn thấy chuyện đã không thể cứu vãn, Tam hoàng tử kề kiếm lên cổ hoàng đế, hung tợn trừng mắt.
“Tạ Phi Bạch họ Tạ, chính là con trai của Tạ hầu gia.”
“Đúng hay sai nằm trong miệng của kẻ chiến thắng. Người chết rồi, không thể đối chứng.”
Máu bắn lên cổ hoàng đế.
Tạ Phi Bạch ra tay còn nhanh hơn Tam hoàng tử.
“Bụp!”
Tạ Phi Bạch phóng trường kiếm của mình vào ngực Tam hoàng tử.
Một kiếm xuyên tim.
19.
Binh bại như núi đổ.
Tạ Phi Bạch dễ dàng quét sạch đám quân phản loạn.
Vân Thù bị trói gô đến trước mặt ta.
Nàng nhìn ta chằm chằm, cái nhìn đó chứa đựng sự thù hận, điên cuồng, tỉnh ngộ, hối hận, vô vàn cảm xúc phức tạp.
Đây không phải là thiếu nữ Vân Thù mà là hoàng hậu Vân Thù của kiếp trước.
Giọng của nàng khàn khàn khó nghe: “Vân Ninh, kiếp này sao ngươi không ngăn cản ta?!”
“Kiếp trước rõ ràng là ngươi đã ngăn ta lại!!”
“Danh tiếng của ta bị hủy, ngươi cũng trở thành muội muội của kỹ nữ, không thể ngẩng cao đầu mà sống, sau lưng bị người ta gièm pha chế giễu, cả đời không được sống yên ổn!”
“Không một người đàn ông nào có xuất thân tốt sẽ nguyện ý lấy ngươi, ngươi chỉ có thể giống như ta, vùi mình trong bùn nhơ!”
Tạ Phi Bạch ôm vai ta, cợt nhả nói: “Ngươi không cần dọa nàng. Vân Ninh Ninh là thê tử của ta, ai dám nói linh tinh trước mặt nàng, ta gặp kẻ nào gϊếŧ kẻ đó.”
Vân Thù hét lên: “Ngươi cưới nó, không sợ bị người đời cười nhạo ư?”
Tạ Phi Bạch cười to: “Ta vốn là đứa con hoang, còn để ý danh tiếng làm gì? Miệng đời khó quản, mặc kệ họ thôi.”
Xuất thân hoang đường thì sao chứ?
Người sống một đời luôn phải đưa ra lựa chọn của mình.
Ta nhìn Vân Thù: “Nhắc lại kiếp trước, ngươi còn nhớ câu cuối cùng mà ngươi đã nói với ta là gì không?”
Ta lấy kiếm của Tạ Phi Bạch đâm vào tim Vân Thù.
Trước ánh mắt vô cùng đau đớn của Vân Thù, ta nói ra lời cuối cùng mà mình nghe được ở kiếp trước.
“Vân Thù, đây là báo ứng của ngươi.”
20.
Bốn tháng sau, ta và Tạ Phi Bạch thành thân, mười dặm hồng trang* trải dài khắp phố, gắn kết hạnh phúc trọn đời.
(*thập lý hồng trang: là hôn tục phổ biến ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc thời Minh Thanh, khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đủ mọi thứ màu đỏ, từ giường cưới, đồ dùng đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm – Bachphong119@WP)Ba năm sau, hoàng đế lâm bệnh nặng, trước khi chết đã truyền ngôi cho Tạ Phi Bạch.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Xuân đến, hè sang, thu tới, đông lại về. Sen nở lại tàn, hải đường rụng hoa lại cao thêm.
Nhiều năm sau, ta có một trai một gái.
Mặc Họa trở thành nữ thương nhân đứng đầu, tiểu nha đầu ngày đó giờ đã giàu có một phương.
Còn Vân Thù có xuất thân quý nữ, cỏ trên mộ không biết đã xanh úa bao mùa.
Hôm nay, sau khi tan triều, Tạ Phi Bạch đi thẳng đến tẩm cung.
Cả buổi sáng hắn bị mấy vị lão thần nhồi nhét cả đống quốc sách nên không chút do dự nhét sách vào tay ta, uất ức nói:
“Lúc đầu đã thống nhất hai người sẽ cùng lên triều, Vân Ninh Ninh, nàng không được một mình trốn ở đây tận hưởng an nhàn.”
Tạ Phi Bạch vùi mặt vào người ta, cằn nhằn: “Ban đầu ta chỉ muốn làm một hầu gia nhàn hạ, ai mà biết Vân Ninh Ninh nhà chúng ta lại có khả năng gây họa như vậy?”
“Thái tử, Tam hoàng tử, đại tiểu thư nhà họ Vân, nàng đều đắc tội hết. Vì hoàng hậu, ta chỉ có thể làm cá muối chuyển mình, hồ hởi tiến lên.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Nàng nói đi, lúc đầu nàng đến tìm ta là vì chướng mắt ta mỗi ngày đều được sống nhàn hạ đúng không, vậy nên mới kéo ta lên thuyền tặc của nàng.”
“Chàng nói đúng rồi.”
Ta nắm cổ tay hắn, cười nói: “Từ lúc chàng bước chân lên thuyền tặc của ta, đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng bước xuống.”
Lại một mùa xuân tháng tư.
Làn gió ấm áp thổi qua, cánh hoa đào lay động theo gió, rơi vào trên bàn tay đang nắm chặt của ta và Tạ Phi Bạch.
Những năm tháng về sau, trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.
Hoàn.