Cậu hai liền lôi xềnh xệch chị vào buồng rồi nói:
– Được! Cô vào đây nằm đi, rồi tôi ra chỗ anh cả lấy xe sau đó chở cô lên huyện khám.
Nói rồi cậu liền chạy vội ra ngoài cổng, bên trong buồng chị Hà khóc nức nở nào là con ơi con cố lên, đừng bỏ mẹ nhé, nào là con ơi mẹ xin lỗi con, mẹ không biết người ta ác độc như vậy. Tôi không biết chị Hà có thai thật hay không nhưng chị diễn như thật, khi cậu hai còn chưa về tôi đã thấy chị lê từ trong buồng ra rồi nói:
– Thực sự, em không chịu nổi nữa rồi, em… em ra bắt xe lên khám. Chị Quỳnh chị hận em thế nào cũng được nhưng để em đi khám đã.
Tôi nhìn chị Hà, phía dưới chiếc váy của chị ướt đẫm màu máu đỏ tươi. Chị Hà có thai thật sao? Nhưng cái ngã của chị vừa nãy nhẹ như lông hồng sao sẩy được luôn? Tôi nửa nghi nửa thật định bảo chị chờ cậu hai về thì chị đã đi hẳn ra ngoài. Mợ cả chả thèm ngăn chị mà nói:
– Nụ, mày vào buồng nó xem có gì bất thường không? Sao giả vờ ngã nhẹ như vậy mà đã sẩy được thai ngay cơ chứ?
Tôi liền chạy vào buồng chị xem, nhìn một hồi cuối cùng phát hiện ra lọ mực đỏ để ngay dưới gầm giường liền đem ra cho mợ cả xem. Mợ nhìn tôi cười khẩy nói:
– Tao nghĩ rồi mà, nhìn màu máu gì đỏ tươi rói như thế được? Con này chắc chắn sẽ lên huyện rồi nhờ con Huyền làm cho cái giấy sẩy thai sau đó đổ vạ cho tao. Nụ, mày gọi thằng Quân nói rõ mọi chuyện đi, để sau này còn có chứng cơ mà cãi.
Tôi gật đầu lấy máy gọi cho cậu ba, nghe tôi kể tình hình cậu ba liền nói:
– Mợ đi lên đây ngay đi.
– Sao vậy cậu? Có chuyện gì hả cậu?
– Còn gì nữa, lên mà khám xem, chị Hà đẩy mợ như vậy nhỡ ảnh hưởng gì thì sao? Giờ mợ đi ngay ra xe của anh hai rồi lên đây tôi xem.
Đang nhắc cậu vụ chị Hà giả vở ngã, cậu lại chẳng thèm chú ý chi tiết đấy mà để ý đến chi tiết tôi bị đẩy ngã tự dưng tôi có chút xúc động. Do tôi bật loa ngoài nên cả mợ cả và chị Thư đều nghe được. Chị Thư liền quay sang nói:
– Hay ba chị em mình đi luôn, lên xem mụ kia diễn thế nào nữa.
Tôi nghe chị nói hợp lý liền gật đầu,lúc cậu hai về hỏi chị Hà tôi cũng tưởng thuật y như vậy. Thấy tôi tay máu me cậu cũng đồng ý chở tôi lên trên viện huyện. Trên xe chị Thư lâu lâu lại quay sang hỏi han cậu hai vài câu, công nhận so ra cả về tài sắc lẫn cách nói chuyện thì chị Thư hợp với cậu hai hơn. Chị Thư tuy hơi bộp chộp thật nhưng chị nói chuyện duyên, tôi cứ có cảm giác chị Thư tính cách hơi giống mợ cả. Không nói chuyện dịu dàng, ngọt ngào nhưng lại có tấm lòng lương thiện.
Khi xe đến bệnh viện huyện cậu ba liền chạy ra, cậu chẳng thèm quan tâm có người lạ mà kéo tôi vào rồi nói:
– Mau lên vào đi khám đi, mợ thấy có gì bất thường trong người không? Sao mà tay chân chảy cả máu thế này? Mợ có đau bụng hay như nào không?
Cậu ba hỏi liên tiếp làm tôi không kịp trả lời, cậu đẩy tôi vào buồng siêu âm đứng ngoài chờ đợi. Sau khi thăm khám xong bác sĩ bảo thai của tôi không sao chỉ có mấy vết thương bên ngoài cần sát trùng băng bó thôi.
Lúc nghe xong cậu ba mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi hỏi cậu vụ chị Hà, cậu liền nói:
– Ban nãy thấy chị ta vào đây rồi, cả Huyền cũng đi cùng còn đút cho bác sĩ ít tiền để làm bệnh án giả. Nhưng mợ yên tâm đi, đợi bà bác sĩ kia khám xong làm bệnh án xong tôi sẽ bảo anh hai đề nghị khám một lượt nữa bác sĩ khác. Cái này tôi nhờ được, tôi không bên khoa sản nhưng trưởng khoa sản là học trò cũ của thầy tôi, mấy lần từng gặp và khá thân thiết. Tôi đích thân nhờ được anh ấy rồi.
Tôi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, băng bó xong cậu ba đưa tôi sang phòng cấp cứu chị Hà đang nằm. Đúng y như lời chị nói, bà bác sĩ đi ra kết luận chị Hà sẩy thai. Thế nhưng cậu hai liền đề nghị thuê bác sĩ khác khám, bất chợt mặt chị Huyền và bà bác sĩ tái cả lại. Chị Huyền nhìn cậu hai lắc đầu:
– Anh rể, chị Hà đã bị như vậy rồi, giờ cần phẫu thuật gấp còn hút hết thai ra ngoài chứ khám lại nữa ảnh hưởng đến chị ấy.
Cậu ba liền đáp lại:
– Khám lại kỹ kết luận cho rõ ràng đâu ảnh hưởng, với lại lần này đích thân trưởng khoa muốn xuống khám cho chị ấy.
Chị Huyền nghe xong lảo đảo dựa vào tường, cùng lúc đó có mấy người mặc áo trắng blouse từ đâu bước tới. Thấy cậu ba chào hỏi tôi mới biết đó là trưởng khoa sản của bệnh viện, anh ta đi vào phòng cấp cứu cùng vài người y tá một lúc khá lâu rồi quay ra. Lúc ra đến ngoài bất chợt chị Hà cũng lao xuống gào lên khóc lóc. Chị nói rằng con chị chết rồi, chị lao vào mợ cả bóp cổ mợ. Tôi thấy thế liền đẩy chị ra, cậu hai cậu ba thì giữ tay giữ chân chị. Hình như chị Hà nằm trong kia vẫn đang nghĩ kế hoạch của mình thành công. Hình như chị vẫn nghĩ trưởng khoa chỉ là một trong những người chị Huyền sắp xếp nên chị còn diễn sâu lắm. Chỉ có chị Huyền và bà bác sĩ trung niên thì run rẩy nhìn nhau. Trưởng khoa sản liền nói lớn:
– Bệnh nhân không hề có thai nên không có chuyện sẩy thai được. Tôi đã khám rất kỹ, bệnh nhân sức khoẻ hoàn toàn ổn định nên cũng không cần nằm viện. Cô Huyền và cô Hạnh đi theo tôi xuống khoa.
Lúc này chị Hà đột nhiên im bặt, hai hàng lông mày chị chau lại nhìn trưởng khoa sản rồi bỗng dưng gào lên:
– Anh nói dối, rõ ràng tôi có thai, anh nói dối. Chắc chắn đây là mưu kế của bọn họ…
Trưởng khoa sản thở dài đáp:
– Nếu chị muốn có thể lên tận tỉnh hoặc xa hơn là trung ương để kiểm tra. Không thì vào đây để tôi cho siêu âm lại, mọi người cùng nhìn.
Chị Hà nghe xong, toàn thân như khuỵ xuống, biết không còn biện minh thêm được câu gì nữa thì từ từ buông thõng đôi tay xuống. Cậu hai liền lôi chị xềnh xệch ra ngoài xe rồi nói:
– Cô to gan thật, đến giờ vẫn bày trò rồi đổ lỗi cho chị cả. Đến giờ phút này thì không còn gì để nói nữa rồi nhé.
Tôi với mợ cả, chị Thư và cả cậu ba cũng đi theo ra xe. Chị Hà bị cậu hai ấn vào phía ghế cuối cũng nhất, tôi với cậu ba, mợ cả ngồi hàng ghế thứ hai, còn chị Thư ngồi ghế đầu cùng cậu. Chị Hà bị cô lập một mình dưới đó thì gào lên:
– Anh Minh, trên danh nghĩa tôi với anh vẫn là vợ chồng, sao anh dám đối xử với tôi như vậy? Phải tôi giả vờ có thai, là vì ai, là vì chị cả suốt ngày chê bai, khinh bỉ tôi, là vì mẹ anh suốt ngày gây áp lực cho tôi. Tại sao anh là chồng tôi mà anh không bao giờ chịu hiểu cho tôi một lần? Hay bản thân anh cũng chưa từng yêu tôi? Lấy tôi là vì trách nhiệm.
Cậu hai nhìn chị Thư, mặt cậu đỏ au như đang xấu hổ. Phải, cậu đang xấu hổ, xấu hổ vì có con vợ vô phúc như chị Hà. Gào thét chán chê không thấy được đáp lại chị Hà lại khóc rồi nói;
– Anh Minh, em xin anh đấy, tin em một lần được không? Có bao giờ anh đặt mình vào hoàn cảnh em chưa? Vì em có mong có con, vì em bị áp lực tứ phía nên mới như vậy. Anh ơi, anh nghĩ mà xem, lấy nhau bao nhiêu tháng mà em không có. Mẹ thì lâu lâu lại hỏi rồi thúc ép, hàng xóm thì nói em là nhà mình có truyền thống vô sinh hiêm muộn hay sao mà đứa nào cũng mãi mới có. Rồi thì chị Quỳnh có thai, chị ấy khinh rẻ em?
Mợ Quỳnh nghe nói còn chả thèm giải thích, cậu hai thì chỉ thở dài thườn thượt. Công nhận càng lúc tôi càng thấy cậu hai khổ, nhìn cậu cũng cảm nhận được nỗi khắc khổ trong đôi mắt kia.
Chị Hà thấy vậy thì kể lể ngày xưa chị thương cậu thế nào, yêu cậu ra sao, hi sinh cho cậu bao nhiêu. Chị kể cảm động đến mức tôi còn tưởng tượng ra chị chịu nhiều thiệt thòi vì yêu cậu lắm đấy.
Trên xe mỗi mình chị nói, chả ai đáp lại lời chị. Khi về đến nhà cậu hai liền lôi chị vào buồng rồi rít lên:
– Tối nay cô nhịn cơm đi, từ mai tôi sẽ để anh Bình trông coi cô. Nếu cô dám giở trò gì thêm một lần nữa cô sẽ chết với tôi.
Chị Hà thấy vậy gật đầu tạ ơn cậu rồi lại màn khóc lóc kể lể. Tôi thì vẫn cứ thắc mắc sao cậu hai dễ dàng tha thứ cho chị nhiều lần như vậy?Trong khi chuyện kia mới chỉ xảy ra cách đây còn chửa nổi một tháng.
Càng nghĩ tôi càng thấy ức, nhưng cậu không ý kiến gì tôi cũng nào dám thể hiện ra.
———