Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Ma (Minh Hôn)

Chương 55: Ngườu phụ nữ ở Đồng Hoảng là ai? Thử nhìn xem

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 29 tháng 12, Chu Xung và Lục Lục thuê xe đi tìm "thị trấn Đa Minh" như dự định.

Lái xe là một ông già gầy ngẳng, rất ít nói. Họ đi theo vài ngả đường, tiến về phía trước. Đôi lúc họ bắt gặp một nơi gần giống thị trấn Đa Minh, nhưng đi vào thì lại không phải. Cho đến cuối buổi chiều, họ vẫn không nhìn thấy nơi ấy đâu, đành phải ra về. Trên xe, Lục Lục bỗng nói ra giả thiết của mình: "Đêm qua, em cứ trằn trọc nghĩ mãi. Tại sao muốn đến Đa Minh chụp ảnh phải đến vào ngày Chủ nhật chứ không thể là các ngày khác trong tuần? Em ngờ rằng từ thứ Hai đến thứ Bảy thì thị trấn Đa Minh chìm xuống lòng đất, nó chỉ nhô lên vào Chủ nhật mà thôi."

Chu Xung im lặng nhìn ra cửa xe.

Lục Lục nói tiếp: "Anh nghĩ mà xem, cưới ma, viết chữ Hán là minh hôn, chữ Minh đầy ngụ ý: hai nét bên trên tượng trưng chỗ ở và ngụ ý trủng tức là ngôi mộ; phía dưới là chữ nhật và chữ lục, tức là sáu ngày. Kết hợp lại nghĩa là sáu ngày nằm ở thế giới của người chết! [1]"

[1] Phép chiết tự chữ Hán, như đã chú thích ở phần trước. Chữ Minh 冥; chữ Trủng 家

Chu Xung ngoảnh sang Lục Lục: "Dân viết lách như em thật tài tình… có lẽ muốn tìm thấy thị trấn Đa Minh thì anh phải mua một cái xẻng mới được!"

Lục Lục bĩu môi: "Cái xẻng? Anh đào một cái hốc còn mệt đứt hơi nữa là đào cả thị trấn!"

"Hay là… chúng ta thuê một cỗ máy đào đất? Anh nói thật đấy!"

"Nhưng anh biết nó ở đâu không? Chưa biết chừng nó đang ở ngay dưới chân chúng ta, còn chúng ta thì vẫn hồn nhiên mà đi trên nó!"

"Giá như chúng ta có cái thứ công cụ mà nhân viên cứu hộ vẫn dùng sau khi xảy ra động đất, dùng để tìm người…"

"Gọi là thiết bị dò thân nhiệt."

"Đúng, là thiết bị dò thân nhiêt."

"Nhưng liệu những người đó có phải sinh vật sống thật không?"

Chu Xung im lặng.

Về đến Đồng Hoảng, hai người lại dặn dò người lái xe thời gian và địa điểm để ngày mai lại đi nữa. Anh ta đánh xe ra về. Sau đó hai người vào quán ăn Tứ Xuyên ở gần khách sạn "Trở Về" ăn bữa tối.

Lục Lục hỏi Chu Xung: "Ta còn bao nhiêu tiền?"

Trước khi rời Bắc Kinh, Lục Lục đã tra cứu trên mạng, ai cũng bảo đi đến các vùng hẻo lánh lạc hậu thì nên đem tiền mặt chứ đừng đem thẻ thanh toán. Cho nên cả hai đều không đem theo thẻ.

Chu Xung nói: "Tiền chẳng còn mấy."

Lục Lục hỏi: "Nếu tiêu hết thì sao?"

Chu Xung trả lời: "Yên tâm, anh sẽ gọi điện bảo các chiến hữu gửi tiền đến."

Lục Lục giả vờ hăm dọa: "Anh liệu mà tiêu pha."

Chu Xung đùa: "Nếu bí quá thì anh sẽ tìm phòng trà ở Đồng Hoảng vào hát, vừa làm vừa đi tìm người…"

Lục Lục cũng trêu lại anh: "Biết đâu một hôm nào đó anh hát xong ra về, lại gặp Tiểu Quân đi xe máy đến và nói: em vẫn là fan cuồng nhiệt của anh, em chở anh về!"

Chu Xung tiếp lời: "Thế thì anh sẽ nói: hôm nay không thể đi chợ đêm uống rượu với em, vì vợ anh đang ở nhà chờ anh!"

Lục Lục bĩu môi: "Thôi đi! Chắc anh sẽ điên cuồng chạy theo cô ấy ngay!"

Chu Xung giơ hai tay lên: "Anh xin thề là không!"

Lục Lục quay trở lại chủ đề chính: "Có lẽ thế này vậy, mai anh cứ đi tìm thị trấn Đa Minh, em ra ga tàu hỏa tìm gã lái xe để ria mép. Hai người chia hai ngả hành động."

Chu Xung gật đầu: "Được!"

Ăn xong, họ chở về khách sạn, lúc sắp bước vào cửa thì Lục Lục nói: "Này, ta đi dạo phố đã."

"Ừ!"

Họ không ngờ ngẫu nhiên quyết định ra phố của mình lại giúp họ gặp được một nhân vật hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng. Nếu có ai đó đứng trên cao nhìn xuống, sẽ thấy một cảnh tượng: sau khi Chu Xung và Lục Lục ra khỏi quán ăn Tứ Xuyên thì người đó cũng vừa bước xuống tàu hỏa. Đi được một đoạn, người đó dừng lại, mơ hồ nhìn quanh bốn phía. Sau khi Chu Xung va Lục Lục từ cửa khách sạn quay trở ra, đi bách bộ dọc theo con phố, thì người ấy cũng đổi hướng, bước trở lại, tiến về phía hai người.

Chu Xung và Lục Lục đang nói chuyện, Lục Lục lập tức dừng lại.

Chu Xung nhìn về phía trước, hỏi: "Em nhìn thấy ai à?"

Lục Lục ngập ngừng: "Cô gái kia hình như là… Khúc Thiêm Trúc!"

Chu Xung sửng sốt: "Khúc Thiêm Trúc?"

Lục Lục khẳng định: "Đúng là Khúc Thiêm Trúc, đã bị điên!"

Chu Xung chưa nhìn thấy Khúc Thiêm Trúc bao giờ, anh hỏi: "Đâu? Đâu?"

Lục Lục chỉ tay: "Kia kìa! Cô gái mặc áo khoác màu tím!"

Thực ra lúc này Lục Lục vẫn hơi ngờ ngợ. Khúc Thiêm Trúc đã bị điên, lần trước bố mẹ cô ấy đã đưa về nhà, chắc họ phải trông nom cẩn thận không để cô ta chạy ra ngoài… Vậy tại sao bây giờ cô ta lại có thể đến tận Đồng Hoảng này?

Lục Lục kéo Chu Xung rảo bước lại gần cô gái đó. Đúng là Khúc Thiêm Trúc! Cô ta vẫn ăn mặc như lần đầu gặp Lục Lục: áo tím, váy bò ngắn, bít tất liền quần, chân đi bốt da đen, phấn son nhàn nhạt… Lúc này cô ta chỉ có tay không, không đeo túi gì hết.

Lục Lục nói: "Đúng là cô ấy!"

Chu Xung băn khoăn: "Cô ấy… đã khỏi bệnh à?"

Lục Lục gọi: "Thiêm Trúc!"

Thiêm Trúc ngoảnh về phía có tiếng gọi, rồi nhìn thấy Lục Lục trong dòng người xa lạ. Cô ta có nhận ra, nhưng không hề có chút ngạc nhiên: "Lục Lục cũng ở đây à?"

Lục Lục quan sát ánh mắt Thiêm Trúc, thận trọng hỏi: "Cô đến đây… làm gì?"

Thiêm Trúc cười có phần bẽn lẽn: "Tìm anh ấy."

"Tìm ai?"

"Triệu Tĩnh."

"Cô… đi một mình à?"

"Ừ!"

"Cô ở đâu?"

"Không ở đâu cả. Tôi đi tìm anh ấy."

"Anh ấy ở đâu?"

"Anh ấy bảo tôi đến tìm mà!"

"Tôi hỏi là anh ấy đang ở đâu?"

"Tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu… anh ấy chỉ nói là đến tìm anh ấy."

Lục Lục buồn bã nói: "Thiêm Trúc, anh ấy không có ở đây."

Thiêm Trúc nhìn Lục Lục, nghĩ ngợi gì đó, đưa mắt nhìn ra xa, nói: "Tôi đã nhìn thấy anh ấy."

"Cô đã nhìn thấy anh ấy à?"

"Ừ!"

"Nhìn thấy anh ấy ở đâu?"

"Ở ga tàu điện ngầm."

"Ở Bắc Kinh sao?"

Thiêm Trúc nói: "Anh ấy nhìn tôi, hình như rất sợ tôi… anh ấy sợ tôi… tại sao lại sợ tôi nhỉ?"

Lục Lục hỏi: "Nhưng tại sao cô lại đến Đồng Hoảng này?"

Thiêm Trúc không để tâm đến câu hỏi của Lục Lục, đột nhiên cười thành tiếng: "Hì hì… không phải anh ấy sợ tôi. Sao anh ấy có thể sợ tôi? Anh ấy ngầm ra hiệu cho tôi đến tìm anh ấy. Lúc đầu tôi và anh ấy chia tay nhau ở đây. Nhưng… sao tôi không tìm thấy cái khách sạn ấy… khách sạn Hồng Phòng, khách sạn nhà đỏ… tại sao lại không thấy đâu cả?"

Lục Lục nhìn Chu Xung, rồi nói nhỏ: "Chúng ta nên đưa Thiêm Trúc về, anh thuê thêm một phòng nữa, em ngủ với cô ấy. Lát nữa em sẽ gọi điện cho bố mẹ cô ấy."

Chu Xung cũng khẽ nói: "Liệu cô ấy có chịu đi theo chúng ta không?"

Lục Lục nói: "Cứ thử xem sao." Rồi cô nói với Thiêm Trúc: "Cô đi với chúng tôi về khách sạn ở, mai chúng ta cùng đi tìm khách sạn Hồng Phòng, khách sạn nhà đỏ, được chứ?"

Thiêm Trúc nhìn Chu Xung rồi lại nhìn Lục Lục, giọng hiền hòa: "Được, tôi tin cô."

Không ngờ lần này Thiêm Trúc lại rất chịu nghe lời. Lục Lục cầm tay Thiêm Trúc cùng trở về khách sạn.

Chu Xung và Lục Lục đang ở phòng 209, tầng hai đã hết phòng, anh thuê một phòng nữa, phòng 301. Anh bèn để cho Lục Lục và Thiêm Trúc ở phòng 209. Lúc đi, anh ghé tai Lục Lục nói: "Nên cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện cho anh." Lục Lục nói: "Yên tâm, em và cô ấy đã từng ở qua đêm với nhau." Chu Xung lên tầng trên.

Lục Lục mở cửa toilet nói với Thiêm Trúc: "Cô vào tắm đi!" Thiêm Trúc trả lời: "Được! Được!" Rồi bước vào. Lục Lục giúp Thiêm Trúc mở nước nóng, lấy khăn tắm, rồi đi ra, khép cửa lại.

Khi nghe thấy trong đó có tiếng nước xối xả, cô liền lấy di động ra gọi cho gia đình Thiêm Trúc. Mẹ cô ta nghe máy.

"Bác ơi, Thiêm Trúc đã ra ngoài phải không?"

Bà cảnh giác, hỏi lại: "Sao cháu biết?"

Lục Lục nói: "Cháu nhìn thấy cô ấy đang ở Đồng Hoảng."

Bà rất xúc động: "Có đúng là thế không?"

Lục Lục trả lời: "Chính xác ạ. Cháu đang ở cùng phòng với cô ấy."

Bà lại càng cảnh giác, giọng rất không thiện chí: "Sao Thiêm Trúc nhà tôi cứ theo cô đi Đồng Hoảng như vậy?"

Câu nói của mẹ Thiêm Trúc quả là khó nghe.

Lục Lục không giải thích nhiều, chỉ nói ngắn gọn: "Chuyện dài lắm. Cháu và bạn trai đang ở đây có việc, rồi chạm trán Thiêm Trúc trên phố. Hai bác nên đến đưa cô ấy về nhà. Dịp này bọn cháu chưa thể trở về Bắc Kinh."

Bà nói: "Mai chúng tôi sẽ đến. Cô đừng tắt máy, để chúng tôi dễ liên lạc."

Lục Lục trả lời: "Vâng."

Điện thoại xong một lát thì Thiêm Trúc tắm xong, mặc áo ngủ bước ra, vừa chải đầu vừa hỏi: "Cô gọi điện cho ai thế?"

Lục Lục nói dối: "Cho bạn trai tôi."

"Là anh vừa nãy phải không? Anh ấy rất đẹp trai… chỉ tội hơi gầy, không cơ bắp."

"Đúng, anh ấy ít tập luyện."

"Cô cứ sang ngủ bên anh ấy, tôi ở một mình cũng được mà!"

"Không, tôi muốn ở đây trò chuyện với cô."

"Cũng được, miễn là bạn trai cô không hận tôi… hì hì…" Thiêm Trúc bỗng nhiên trở nên rất thích nói. Sau khi cả hai lên giường nằm, Thiêm Trúc nhắc đến chuyện cái mũ, cô ta vẫn rất nhớ Lục Lục từng tặng cô ta cái mũ màu đỏ. Lục Lục nghe mà lòng thấy bùi ngùi. Rồi Thiêm Trúc lại nói sang chuyện giày dép… Đêm dần về khuya.

Lục Lục bảo: "Cô cứ nói tiếp, tôi tắt đèn nhé!"

Thiêm Trúc đồng ý: "Tắt đi!" Lục Lục tắt đèn, căn phòng bỗng tối om. Lát sau, mắt Lục Lục dần quen với bóng tối. Ánh đèn bên ngoài hắt vào lờ mờ, cô vẫn nhìn thấy khuôn mặt của Thiêm Trúc. Nói hết chuyện giày dép, Thiêm Trúc nói sang chuyện Triệu Tĩnh: "Cũng chẳng biết anh ấy đã chạy đi đâu nữa…"

Lục Lục đã đi suốt một ngày, quá mệt mỏi, cô nhắm mắt lại nghe.

"Anh ấy cứ thế đấy, lúc nên về nhà thì lại không về. Mọi ngày nếu không về thì anh ấy còn gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi, bây giờ thì không điện thoại cũng chẳng nhắn tin… đã kết hôn rồi mà chẳng có trách nhiệm với gia đình gì cả!"

Lục Lục hỏi: "Hai người… đã kết hôn à?"

Thiêm Trúc trả lời: "Rồi!"

Lục Lục ngạc nhiên: "Khi nào thế?"

Thiêm Trúc nói: "Hôm 28 tháng 11."

Lục Lục kinh ngạc, mở to mắt.

Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh dự định kết hôn ngày ngày 11 tháng 12, sao lại biến thành 28 tháng 11? Có lẽ tại cô ấy điên nên nói năng lung tung chăng? Nhưng cô ấy nói rất rành rọt kia mà! 28 tháng 11? Lục Lục nhẩm tính: 27 tháng 11 cô ta và Triệu Tĩnh rời khỏi nhà, hôm sau 28 tháng 11 là Chủ nhật. Chắc chắn họ đã vào ở khách sạn ở "thị trấn Đa Minh", sau đó thì xảy ra chuyện gì?

Lục Lục thăm dò: "Sao hai người lại kết hôn?"

Thiêm Trúc không ấm ức than thở nữa, cô nói rất vui: "Do một thanh niên người đông bắc chủ trì, theo phong cách cổ xưa. Không mời người nhà hay bạn hữu. Cô không được nhìn thấy đâu, tôi mặc áo cô dâu rất đẹp, áo hai thân màu đen, tay thụng, váy dài đen viền hoa thêu tay, đầu chít khăn như kiểu trong vở tuồng Vương Bảo Xuyến, đi giày thêu mũi nhọn…" Lục Lục nghe mà sởn gai ốc. Cô im lặng nghe Thiêm Trúc tiếp tục kể.

"Bộ của chú rể của Triệu Tĩnh cũng rất oách, anh ấy đội mũ phớt, mặc áo dài và áo chẽn, đi giày ủng…"

Trong màn đêm tĩnh mịch, Thiêm Trúc say sưa kể chuyện, còn Lục Lục thì sợ muốn chết! Cô ta đang kể về đám cưới ma!

"Anh chàng người đông bắc ấy còn chụp hình cho chúng tôi nữa! Nhưng hôm đó Triệu Tĩnh quá vui, trót uống say nên không đứng nổi nữa. Lúc chụp ảnh, anh người đông bắc kia buộc Triệu Tĩnh lên cái giá gỗ, thì mới đứng thẳng được…ha ha ha!"

Tiếng cười của Thiêm Trúc thật ghê rợn, Lục Lục cảm thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi. Cô bỗng lớn tiếng: "Thiêm Trúc, ngủ đi!" Thiêm Trúc khẽ "ừ" một tiếng rồi nín lặng.

Một lúc sau đó Lục Lục mới hoàn hồn, nhưng tim cô vẫn đập thình thịch. Không sao ngủ được, Lục Lục cố suy nghĩ làm rõ vấn đề. Cô không biết mình đang vô tình bước gần đến sự thật. Lẽ nào Thiêm Trúc đã gϊếŧ Triệu Tĩnh, Trường Thành đã gϊếŧ Tiểu Quân?

Chẳng biết cứ thế bao lâu, Lục Lục cũng trở nên mơ hồ… Lúc cô sắp ngủ bỗng nghe thấy Thiêm Trúc lẩm bẩm "À, sao mình lại quên… lúc nửa đêm mình và anh ấy chia tay nhau…"

Lục Lục không mấy để ý câu này, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Vào lúc hơn 2 giờ sáng, Lục Lục bỗng thức dậy. Kể từ sau cái đêm ở "thị trấn Đa Minh" cô thường bỗng dưng thức dậy vào lúc này. Giường bên kia vẫn im ắng, chắc Thiên Trúc đã ngủ say. Lục Lục trở mình định ngủ tiếp, nhưng lại cảm thấy không yên tâm: giường bên kia quá im ắng… cô bèn ngồi dậy căng mắt nhìn sang, và giật mình. Không thấy Thiêm Trúc đâu! Chăn đệm xếp rất phẳng phiu vuông vức, cứ như chưa từng có ai nằm đó.

Lục Lục lấy di động ra gọi cho Chu Xung: "Anh ơi, không thấy Thiêm Trúc đâu nữa!"

Chu Xung và Lục Lục tìm khắp các tầng khách sạn, đều không thấy bóng cô ta.

Cả hai chạy ra ngoài, đường phố vắng tanh không một bóng người.

Lúc này Lục Lục mới nghĩ đến câu nói cuối cùng của Thiêm Trúc tối qua, có lẽ cô ta cho rằng mình và Triệu Tĩnh chia tay nhau lúc nửa đêm. Vậy nên cô ta nghĩ chỉ còn cách nửa đêm đậy đi tìm thì mới tìm thấy anh ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »