Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Ma (Minh Hôn)

Chương 27: Trước khi Hồ Tiểu Quân mất tích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 22 tháng 12, Chu Xung định dẫn Lục Lục đến nhà Hồ Tiểu Quân để hỏi thăm tình hình.

Sáng dậy, Lục Lục vào toilet đánh răng rửa mặt, thấy cái nắp cống vẫn bịt chặt, im ắng. Cô nhìn xung quanh… trên tường có một cái hốc vốn để lắp quạt thông gió, quạt đã hỏng, lâu nay chưa tìm được cái quạt cùng kích cỡ để lắp vào. Hốc đó tối om, gió lạnh thổi vào. Cô lại nhìn cái vòi nước. Liệu con sâu kia có thể từ trong vòi nước chui ra không? Nghĩ đến đây cô rùng mình, tưởng như có vô số con sâu đang bò trong đó vậy. Cô thận trọng lấy cái bàn chải đánh răng, chỉ sợ cầm nhầm vào cái đuôi con sâu. Cũng may, nó vẫn là cái bàn chải của cô. Chưa yên tâm, cô lại nhìn kỹ bàn chải của Chu Xung, cũng vẫn là cái bàn chải đánh răng.

Chu Xung ở ngoài gọi to: "Mau lên chứ!"

Lục Lục vội đánh răng rửa mặt rồi bước ra. Chu Xung đã đứng ngoài cửa chờ cô. Cô thay quần áo rồi đi cùng anh. Lúc xuống cầu thang, Lục Lục bỗng nói: "Anh ạ, em không thích căn nhà này."

Chu Xung ngoảnh sang nhìn cô, hỏi: "Tại sao?"

Lục Lục nghĩ ngợi, rồi đáp: "Kể cũng khó nói cho rõ… nhưng đúng là em không thích."

Chu Xung: "Vì nhà cũ quá à? Khi nào anh kiếm được một khoản lớn, sẽ mua căn nhà khác cho em. Em thích Thanh Đảo không? Ta sẽ mua nhà ở đó, sát biển."

Lục Lục: "Căn nhà này thì đem cho thuê."

Chu Xung: "Sao lại cho thuê? Dỡ bỏ, bán gạch đi cho gọn."

Lục Lục bật cười: "Thế thì anh phải thương lượng với các hộ xung quanh đã!"

Nhà Hồ Tiểu Quân gần khu hoa viên Lưu Tĩnh. Chu Xung rất thuộc đường, anh dẫn cô đến thẳng khu nhà ấy. Trong sân có một luống hoa nhưng hoa và cỏ trồng ở đó đã héo úa xác xơ. Lục Lục quan sát kỹ cái nơi ngày trước Chu Xung từng ngồi chờ Tiểu Quân.

Họ lên tầng ba, ấn chuông. Một phụ nữ trung niên ra mở cửa, trông bà hơi tiều tụy, chắc là mẹ Tiểu Quân. Chu Xung nói bà từng là cán bộ Cục kiểm toán.

"Chu Xung?"

"Cháu chào bác. Cháu đến hỏi về tình hình của Tiểu Quân." Rồi anh chỉ sang Lục Lục. "Đây là bạn cháu."

Lục Lục nhạy cảm nhận ra: Chu Xung không giới thiệu cô là "bạn gái". Mẹ Tiểu Quân nói: "Vào nhà đi!"

Nhà Tiểu Quân rất đẹp.

Ba người lúc này… có một mối quan hệ hơi kỳ lạ: bà mẹ vợ hụt, chàng rể hụt Chu Xung, và Lục Lục bạn gái mới của anh. Mẹ Tiểu Quân không ngừng quan sát Lục Lục. Ngồi xuống rồi, Chu Xung nói: "Chắc vẫn chưa có tin gì phải không bác?"

Bà ta buồn bã gật đầu: "Mấy hôm nay tôi căng thẳng quá, nếu không cũng không gọi điện cho cậu."

"Đã bao lâu rồi ạ?"

"Kể từ hôm chúng đi đến nay là 13 ngày. Chỉ e lành ít dữ nhiều… tôi và nhà tôi đều mong chỉ là bắt cóc tống tiền, dẫu chúng đòi bạc tỷ, chúng tôi cũng bán nhà đi để cứu con về. Nhưng không có ai gọi điện cả."

"Vẫn không thể gọi điện cho Tiểu Quân phải không ạ?"

"Rất kỳ lạ, tổng đài luôn bảo bà thuê bao đang ở ngoài vùng phủ sóng, tức là nó không tắt máy. Pin di động của nó nếu nạp đầy chỉ chờ được bảy ngày, xem ra có ai đó vẫn nạp điện hộ nó."

"Bác đã gọi điện cho Trường Thành chưa?"

"Gọi rồi, cũng như thế thôi."

"Bác cảm nhận thế nào về tình cảm của Tiểu Quân và Trường Thành?"

"…Tôi rất tiếc cho cậu và nó…" Nói đến đây bà lại nhìn Lục Lục, ngập ngừng: "Sau đó nó tìm ai, tôi và nhà tôi cũng không thật quan tâm lắm. Hình như cậu Thành rất tốt với nó, nó thường nói nó hay bắt nạt cậu ta nhưng cậu ta vẫn luôn nhường nhịn. Hình như vấn đề không phải ở hai đứa…"

"Bên công an đã có bước tiến gì chưa ạ?"

"Họ đã lập chuyên án và đang điều tra. Hôm nay nhà tôi đến sở công an hỏi tình hình."

"Trước khi Tiểu Quân mất tích, có hiện tượng gì khác thường không hả bác?"

"Nó nói là đi chơi với Trường Thành một hai hôm sẽ về. Lúc đi nó chỉ có cái túi khoác trên vai. Trước đây, cứ vào ngày nghỉ thì Trường Thành lái ôtô đến đưa nó đi chơi quanh Bắc Kinh vài hôm. Chúng tôi cũng không mấy bận tâm."

"Cả hai đi bằng ôtô à?"

"Lần này thì không. Các đồng nghiệp ở công ty vẫn thấy xe của Trường Thành đỗ trong bãi để xe. Nếu chúng lái xe đi thì đã tốt, công an sẽ kiểm tra các băng hình camera thì ít ra cũng biết chúng đi theo hướng nào. Công an cũng đã hỏi sân bay, nhưng không có thông tin gì về hai đứa. Họ cũng kiểm tra các băng hình ở ga tàu hỏa và bến xe đường dài của ba ngày kể từ hôm Tiểu Quân đi mất, cũng không hề thấy bóng dáng. Tôi ngờ rằng chúng không đi khỏi Bắc Kinh."

Lục Lục bỗng hỏi: "Bác có biết về tấm ảnh cưới ma không?"

Bà mẹ Tiểu Quân ngạc nhiên: "Ảnh cưới ma là ảnh gì?"

"Tiểu Quân trước khi đi có lần nào nhắc đến tấm ảnh cưới ma không?"

"Không."

Lục Lục im lặng. Trước khi đến đây, cô tin rằng Tiểu Quân sẽ đi đến vùng Khúc Thiêm Trúc đã đến, nhưng bây giờ xem ra tình huống của hai người có lẽ khác nhau. Nếu Tiểu Quân đi Đồng Hoảng thì chỉ có thể có ba cách. Một là bay đến sân bay Động Bảo thuộc Quý Dương, từ đó đi ôtô đến Đồng Hoảng; hai là đi tàu hỏa, hơi lâu nhưng sẽ đến tận nơi; ba là tự lái xe đi. Bây giờ đã có thể loại trừ ba khả năng này. Vậy chỉ còn cách trông vào bên công an.

Chu Xung vẫn hỏi tiếp: "Bác cố nhớ xem gần đây trong cuộc sống của Tiểu Quân có xuất hiện một ai đó hơi đặc biệt, hoặc một thứ gì đó lạ lùng không?"

Bà cau mày nghĩ ngợi… rồi lắc đầu: "Không có."

Chu Xung: "Nếu bác không ngại gì, bác cho cháu vào phòng Tiểu Quân nhìn một lát được không?"

Bà đáp: "Không sao. Cậu cứ vào đi."

Lục Lục đi theo Chu Xung vào phòng của Tiểu Quân. Cô lập tức cảm thấy mình sống rất luộm thuộm, phòng của Tiểu Quân quá sạch sẽ và ngăn nắp. Tường và rèm cửa đều màu tím nhạt, tủ tường màu vàng bày rất nhiều đồ chơi xinh xắn đẹp mắt; góc phòng kê chiếc bàn nhỏ màu vàng kết hợp với chiếc ghế xoay nho nhỏ cùng màu, trên bàn đặt chiếc máy tính Đài Loan. Giường hình tròn, rất rộng, rất êm ái. Không rõ Tiểu Quân đã dọn dẹp trước khi đi hay là sau đó mẹ vào sắp xếp hộ, chăn đệm gấp rất vuông vức phẳng phiu. Lục Lục thấy sống mũi hơi cay cay.

Chu Xung bước đến trước cái tủ nhìn kỹ đám đồ chơi. Một cái hộp âm nhạc rất nhỏ, có thể bấm lỗ trên năm dòng kẻ nhạc ở một băng giấy, sau đó nhét vào máy rồi lắc tay, máy sẽ vang lên giai điệu mà ta "sáng tác". Một tấm "thẻ tâm lý", nếu ấn ngón cái lên nó, nó sẽ hiện ra các màu sắc nói lên tâm trạng của ta hiện giờ vui buồn ra sao. Một cái hộp đựng tiền thủy tinh trong suốt, nhưng nếu thả tiền vào thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Ba búp bê nhựa trong "World of Warcraft": một phù thủy tư thế đầu trâu, một pháp sư vong linh, một kỵ sĩ quái linh huyết tinh… Chu Xung cầm một tập album lên giở xem.

Lúc này Lục Lục đứng trước máy tính, thầm nghĩ liệu Hồ Tiểu Quân có nhận được tấm ảnh cưới ma không? Bên cạnh máy tính là một máy in rất nhỏ gọn và một tập giấy in trắng tinh. Cô nhận thấy tờ giấy dưới cùng hơi khác kích cỡ của cả tập giấy bèn rút ra. Tờ giấy này rất dày, rất trắng, rất bóng. Cô thử sờ tay vào… rồi bỗng kêu lên: "Chu Xung!"

Chu Xung vội bước lại.

Lục Lục nói: "Anh thử xem tờ giấy này…"

Chu Xung lập tức nghĩ đến một điều gì đó, anh sờ tờ giấy… và nhận ra trên đó có một bức vẽ kỳ quái.

Lục Lục: "Giống hệt tờ giấy của chúng ta!"

Chu Xung ngẩn người: "Anh tin chắc người mù kia có vấn đề…" Rồi anh quay sang nói với bà mẹ Tiểu Quân: "Cháu muốn cầm tờ giấy này đi."

Hình như cảm thấy có một tia hy vọng, bà thận trọng hỏi: "Đó là cái gì?"

Chu Xung: "Hiện giờ chưa thể nói nó là gì, nếu có kết quả cháu sẽ đến nói với bác."

"Ừ, được!"

Cầm được tờ giấy này, Chu Xung và Lục Lục chỉ muốn ra về ngay, bà mẹ Tiểu Quân nài ở lại ăn cơm trưa, họ một mực từ chối. Bước ra khỏi cửa, Chu Xung nói với bà: "Cháu hứa với bác cháu nhất định sẽ tìm thấy Tiểu Quân." Bà rơm rớm nước mắt, gật đầu với anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »